Dương Hoan bỗng hỏi cô đầy ẩn ý: "Tô Thanh, em bao nhiêu tuổi rồi?"
Không đợi Tô Thanh trả lời, cô ấy lại nói: "Hai mươi lăm rồi. Trong giới này cạnh tranh khốc liệt thế nào chắc không cần chị nói với em. Em hai mươi lăm tuổi thật sự chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, tất cả nỗ lực mười mấy năm cuối cùng đều như nước chảy về biển Đông. Dù em cam tâm chị cũng không cam lòng. Hơn nữa, em thật sự cam tâm sao? Thật sự ngoài Thẩm tiên sinh ra em không cần gì hết sao? Dù anh ta ở nhà cả đời thì cũng luôn có sự nghiệp của mình, còn em thì sao? Em muốn sống cả đời dưới cái bóng của anh ta sao?"
Tô Thanh vẫn không nói lời nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tô Thanh, Thẩm tiên sinh cũng không bị sự cố của bản thân đánh bại thì tại sao em lại mất đi ý chí chiến đấu, trốn tránh không gặp người khác?" Dương Hoan ân cần chỉ bảo cô: "Trong lòng em hiểu rõ, Thẩm tiên sinh cần bà Thẩm nhưng cũng không phải như thế này. Nếu anh ta muốn một cô gái chỉ đợi ở nhà, chỉ biết chồng mình, vậy từ khi bắt đầu anh ta cũng đã không chọn em."
Dương Hoan không cho cô cơ hội lên tiếng, chỉ đánh trống lên tinh thần cho cô: "Chuyện thứ ba, Đàm Âu kia... Rốt cuộc là Thẩm tiên sinh có ý định gì? Thật sự muốn kí hợp đồng với cậu ta? Hai là chơi trò mèo vờn chuột? Em có thể nói rõ cho chị biết được không?"
Chuyện của Đàm Âu tạm thời Tô Thanh chưa nói với Thẩm Trọng, cô cảm thấy mình tùy tiện cầu xin thay bạn trai cũ nói không chừng sẽ làm mọi chuyện xấu đi, phải tìm cơ hội thích hợp.
"Chuyện này chị cứ kéo dài trước là được." Tô Thanh nói: "Em sẽ nghĩ cách để Thẩm tiên sinh bỏ qua việc kí hợp đồng với Đàm Âu."
"Vậy thì tốt rồi." Dương Hoan thở phào nhẹ nhõm: "Thật ra ký với Đàm Âu, sau này không biết có phiền phức nào đang chờ."
Tô Thanh ngắt điện thoại với Dương Hoan, ngây người bên cửa sổ một lát rồi lặng lẽ đến cửa phòng sách.
Thẩm Trọng đang sa thải người qua điện thoại: "Một vụ buôn bán tốt như vậy giao cho chú, không phải để chú chỉ hoàn thành 90%... Năm trước còn có thể nói tình hình không tốt, nhưng năm nay chỉ có đại khu [*] chú không hoàn thành chỉ tiêu tiêu thụ... Bình thường chú nói gì tôi cũng có thể xem như không nghe thấy, nhưng toàn bộ đại khu lại thành ra như vậy, như vậy có nghĩa là tiền thưởng của mấy trăm nhân viên dưới trướng chú đều chịu ảnh hưởng. Chú cầm tiền thưởng cuối năm nghỉ ăn tết cho thoải mái rồi tìm công việc mới khác đi. Tôi thấy về hưu luôn cũng được..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[*] Đại khu: khu vực lớn.
Thẩm Trọng nói không bao lâu thì cúp điện thoại, nhìn màn hình máy tính thở dài.
Dương Hoan nói không sai câu nào, cho dù cả đời này Thẩm Trọng không ra khỏi cửa thì cũng vẫn là Thẩm Trọng, nhưng Tô Thanh cả đời không ra khỏi cửa thì chỉ có thể là một bà Thẩm không có tên thôi.
Thẩm Trọng rướn người cầm bút muốn viết gì đó, bút lại tuột khỏi kẻ tay rơi xuống đất.
Tô Thanh đi vào nhặt bút đặt lên bàn, không nói câu nào, chỉ ngồi ngồi quỳ trên đùi anh, chôn mặt vào đầu vai anh.
"Lại sao vậy? Sao lại dính người thế?" Thẩm Trọng vuốt vuốt lưng cô.
Tô Thanh vẫn không nói gì, chỉ dán sát vào người anh.
Hai người im lặng ôm nhau thật lâu, Tô Thanh khẽ hỏi: "Thẩm tiên sinh, tất cả các buổi liên hoan cuối năm anh đều không đi sao?"
Thẩm Trọng lắc đầu: "Bây giờ anh có đi hay không đi thì cũng vậy thôi. Những lão già đó sao có thể phục một người ngay cả cầm bút cũng rớt? Chỉ có thể đợi anh tốt hơn một chút."
"Bây giờ anh đã tốt hơn rồi, thỉnh thoảng mới bị trượt tay thôi."
Thẩm Trọng nở nụ cười mệt mỏi: "Em biết là thỉnh thoảng, nhưng bọn họ thấy chính là lần nào cũng không cầm được."
Tô Thanh cúi đầu liếm cổ anh, thỏ thẻ hỏi: "Nếu anh không đi, em cũng không đi tiệc liên hoan bên em, được không?"
"Tại sao không đi?" Thẩm Trọng hỏi: "Năm trước không phải em cũng đi sao?"
Tô Thanh lòng vòng: "Năm ngoái... Không giống năm nay."
"Không giống thế nào?" Thẩm Trọng kéo cô ra khỏi vai mình, nhìn vào mắt cô hỏi: "Năm ngoái anh không dính em như bây giờ, không cần em một ngày hai mươi bốn tiếng, phải không?"
"Cũng không phải..." Tô Thanh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của anh, lại nằm xuống đầu vai anh nói: "Năm ngoái... Tuy là em đi, nhưng... Đều nghĩ tới anh..."
Còn trốn trong nhà vệ sinh lén khóc một trận.
Vì năm đó biết Thẩm Trọng, chính là lần đầu tiên tham gia tiệc liên hoan cuối năm của công ty.
Năm ấy Thẩm Trọng hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên cô thấy anh đã bị anh ôm eo, khiến cô phải ngưỡng mặt lên nhìn, chống lại đôi mắt rực rỡ bắt mắt chứa ý cười của anh.
Thẩm Trọng đoán được tâm tình của cô, anh thở dài vỗ vỗ tóc cô an ủi: "Được rồi, nếu đến đó khiến em không vui vậy thì không đi. Cũng không phải chuyện quan trọng gì."
"Vâng." Tô Thanh xử trí theo cảm tính được cho phép, lập tức dùng sức gật đầu.
Thẩm Trọng mỉm cười: "Thanh Thanh, đừng lúc nào cũng nghĩ đến quá khứ, cũng đừng chỉ nghĩ đến hiện tại, chúng ta còn có tương lai, phải không?"
Tô Thanh không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu.
Thẩm Trọng để cô dụi vào vai một lúc mới khẽ nói: "Thanh Thanh, chúng ta lên giường, em kéo cơ giúp anh được không?"
Mấy ngày nay Lâm Sâm đi nghỉ phép cùng người nhà, Thẩm Trọng chỉ có thể tự vận động chi trên đơn giản, rất nhiều bộ phận trên cơ thể đều không hoạt động.
Tô Thanh gật đầu, ra vẻ thoải mái hỏi: "Chúng ta vào phòng phục hồi chức năng được không? Vừa lên giường em đã... Không kiềm được muốn động tay động chân với anh."
"Tiểu lưu manh." Thẩm Trọng cười vỗ vỗ má cô.