"Anh tự mình sờ rồi." Thẩm Trọng tiếp tục nói, giọng vô cùng bình tĩnh: "Lành lạnh, lại mềm, cũng có hơi giống đậu hũ."
Hai người trong bức tranh tối tranh sáng im lặng đối diện nhau, Tô Thanh lặng lẽ ngồi quỳ trên sô pha trước mặt anh, sờ bắt lấy hai tay anh, ghé đầu lên đùi anh.
Trong bóng tối cô không hề sợ thân thể anh, thậm chí cách tấm chăn cũng không cảm nhận được hình dạng hai chân anh, chỉ cảm thấy đau lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng rút tay phải ra sờ sờ tóc cô: "Anh phục hồi chức năng cho tốt, nói không chừng sẽ khỏi, đúng không?"
Tô Thanh lập tức gật đầu, thẳng người lên ôm anh: "Sẽ, anh nhất định sẽ khỏi."
Thẩm Trọng khẽ mỉm cười.
Anh nói xong thật sự muốn đi tập phục hồi chức năng, trong nhà các phòng hoạt động đều ở lầu ba, Tô Thanh đi cùng anh tới thang máy, ở cửa thang máy gặp được Hà Phương đang chờ sẵn.
Thẩm Trọng là kiểu người khi đã nhận định việc gì thì sẽ rất nỗ lực, mỗi lần phục hồi chức năng đều mệt đến kiệt sức mới chịu dừng lại.
Thẩm Trọng hỏi Hà Phương: "Sao xuất viện gần một năm mà Thẩm tiên sinh dường như không có chuyển biến gì nhiều? Anh ấy luyện tập vất vả như vậy."
Hà Phương trả lời một cách nghiêm túc: "Chị Thẩm, chị biết năm giai đoạn đau khổ chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh gật đầu, phủ nhận, tức giận, thương lượng, tuyệt vọng, chấp nhận.
"Mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng không gạt chị, tôi cho rằng anh Thẩm vẫn còn ở giai đoạn phủ nhận." Hà Phương hạ giọng, "Anh ấy vẫn cảm thấy mình sẽ hoàn toàn khỏe lại nên mới cố gắng phục hồi chức năng như vậy. Nhưng thực ra, tổn thương tủy sống là không thể phục hồi, anh ấy bị tổn thương đốt sống cổ 5, 6, có thể khôi phục như hiện tại đã coi như là cực hạn, anh ấy muốn khôi phục như tự nhiên là không thể nào."
Tô Thanh chấn động, bác sĩ bình thường chắc chắn sẽ không nói như vậy. Ba của Hà Phương là bác sĩ gia đình của Thẩm gia, bản thân anh ta cũng đi theo Thẩm Trọng rất nhiều năm, mọi người gần như là người một nhà, anh ta mới có thể nói thẳng như thế.
Hà Phương ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi giúp anh Thẩm phục hồi chức năng chỉ có thể duy trì tình trạng hiện giờ, và an ủi tâm lý. Những chuyện khác đều là hy vọng xa vời. Chị Thẩm, chỉ có làm cho anh ấy hoàn toàn chấp nhận hiện thực, mới có thể thoát ra được."
Tô Thanh vô thức lắc đầu.
Thẩm Trọng kiêu ngạo như vậy, lại phải ôm loại "hy vọng xa vời" này mới có thể kiên trì sống sót, nếu để cho anh vượt qua giai đoạn "phủ nhận". đến giai đoạn "tuyệt vọng", chắc chắn anh sẽ nghĩ đến cái chết.
Đêm đó Tô Thanh mất ngủ.
Cô quyết định không nói chuyện Hà Phương nói cho Thẩm Trọng biết, còn dặn Hà Phương không được nói những lời như vậy với Thẩm Trọng.
Dừng ở giai đoạn nào cũng được, anh ấy muốn làm gì cũng được, cô cùng anh hy vọng xa vời cả đời là được.
Lúc ăn cơm tối Thẩm Trọng đưa cho Tô Thanh một tập tài liệu.
"Xem kịch bản này xem có thích không." Tô Thanh nói: "Anh chọn cho em đó."
Sau khi Thẩm Trọng bị thương Tô Thanh gần như là rút lui, người đại diện của cô cũng rất thức thời không đến làm phiền cô, nhưng công ty quản lý của cô vốn là cấp dưới của tập đoàn Thẩm gia, tất cả đều nghe Thẩm Trọng điều khiển, chỉ là cô không ngờ Thẩm Trọng lại tự mình chọn kịch bản cho cô.
Đạo diễn hàng đầu quốc tế, kịch bản cũng là mua bản quyền một tác phẩm lớn, nhân vật nữ mà cô sắp đóng là một cô gái quyến rũ, tính cách đa dạng, diễn viên phối hợp là một đại minh tinh Hollywood.
Tô Thanh vốn rất thích đóng phim, cô đặt đũa xuống xem rồi không dứt ra được.
Cô gấp kịch bản lại trả cho Thẩm Trọng: "Em không đi, phải đi quay ở nơi khác ba tháng, em phải ở cùng anh."
Thẩm Trọng dùng thìa múc bánh trứng cá muối đưa vào miệng: "Ai muốn em ở cùng, chỉ thêm phiền."
Tô Thanh cười anh mạnh miệng: "Em không gây phiền, ngày ngày ngoan ngoãn trốn một bên nhìn lén anh là được, đừng đuổi em mà, Thẩm tiên sinh."
Tay Thẩm Trọng run lên, cau mày nói: "Không có tác phẩm, người ta sẽ quên em, bà Thẩm."
Tô Thanh lấy cái thìa trong tay anh, múc bánh đút cho anh, cúi đầu nói: "Không sao cả, em đã là bà Thẩm, không cần liều mạng như vậy."
Thẩm Trọng nuốt bánh xuống, anh im lặng một lúc rồi trịnh trọng hỏi: "Tô Thanh, nếu như hiện tại anh vẫn khỏe mạnh, em có nhận bộ phim này không?"
Tô Thanh khuấy chiếc thìa trong chén không lời nào.
"Có, đúng không?" Thẩm Trọng hỏi lại: "Vậy tại sao vì hiện giờ anh ngồi xe lăn, em đã cảm thấy bị anh trói chặt?"
"Không phải là trói..." Tô Thanh vội vàng lắc đầu.
"Thanh Thanh." Thẩm Trọng ngắt lời cô: "Đừng vì anh có chút việc không thể làm, mà ngay cả việc mình có thể làm em cũng không làm."
Tô Thanh nghĩ đến dương cụ giả anh đưa cho cô.
"Hai năm qua anh cảm thấy rất có lỗi với em, nếu em lại bị anh kéo xuống, sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh." Thẩm Trọng tổng kết lại.
Đôi mắt Tô Thanh đỏ lên, gật đầu nói: "Được rồi, em nghe lời anh. Nhưng ký hợp đồng xong, em có ba ngày trống sẽ bay về thăm anh."
Thẩm Trọng cười cười: "Bay xa như vậy, không sợ mệt à."
Tô Thanh đặt chén xuống, ôm anh nói: "Sẽ nhớ anh."
"Trước đây đi là một hai tháng, cũng không thấy em nhớ anh." Thẩm Trọng vỗ vỗ vai cô: "Đừng lo lắng, có Hà Phương, còn có nhiều giúp việc như vậy, ai cũng cần mẫn giỏi giang hơn em."
Buổi tối trước khi đi Tô Thanh chân trần ở trong phòng thu dọn hành lý, dù sao vẫn có chút vui mừng, giống như cô chim nhỏ đã lâu không được ra khỏi lồng.
Thẩm Trọng dựa vào giường nhìn cô hối hả, ý cười nơi đáy mắt, anh thật sự là mừng thay cho cô.
Tô Thanh xếp xong hai cái va li lớn đang định đóng lại thì Thẩm Trọng gọi cô: "Không mang cái này theo sao? Buổi tối có thể thư giãn một chút."
Tô Thanh quay đầu lại, phát hiện không biết anh đã lấy "hộp quà" kia ra đặt ở trên chân mình từ lúc nào.
Tô Thanh không muốn anh lấy chuyện này ra đùa giỡn, đi qua ném cái hộp qua một bên, khom lưng tiến đến trước mặt anh chân thành nói: "Thẩm tiên sinh, tất cả cao trào đời này của em, đều phải cho anh."
Ánh mắt Thẩm Trọng tối đi, quay đầu nhìn chiếc hộp kia, do dự một lúc rồi gian nan hỏi: "Vậy... Đêm nay chúng ta thử một lần?"