Tô Thanh ngồi xuống sắp xếp lại tâm trạng, điều chỉnh trạng thái xong mới mang theo nụ cười ngọt ngào động lòng người đi ra ngoài.
Chỉ một giây mọi người đã nhận ra cô, nhao nhao kinh ngạc mở to mắt, còn có hai cô bé bụm mặt hét lớn.
Như vậy sau lần đầu này những lần họp fans tiếp theo sẽ rất thuận lợi, Tô Thanh thật sự giống như uống trà chiều cùng với các chị em, thảo luận với fans về nội dung của "Phiêu", rồi lại hỏi bọn họ muốn nghe cô ghi âm nội dung gì, còn nói chuyện phiếm vài câu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Hoan đương nhiên sẽ sắp xếp tốt việc phát hành thông cáo báo chí, rủi ro duy nhất chính là sợ các fans nhanh tay chụp được ảnh Đàm Âu vừa vào cửa, sau này sẽ phát tán trên mạng để tám chuyện.
Nhưng Tô Thanh lại không thể chủ động nói mọi người đừng nói bậy, chỉ đành mặc cho số phận.
Cuộc họp mặt fans có kinh sợ nhưng không nguy hiểm kết thúc, Tô Thanh đau đầu lái xe về tới nhà, ngồi trong xe rối rắm một hồi.
Cô vẫn là không dám nói chuyện Đàm Âu là Raoul cho Thẩm Trọng biết.
Hiện tại Thẩm Trọng rất nhạy cảm, còn có tự ti mà trước đây anh chưa từng có, lần trước Đàm Âu chỉ nói chuyện bâng quơ mà anh đã ầm ĩ đòi chia tay, sau đó còn một hai phải bắt Đàm Âu ký hợp đồng với công ty mình, làn này nếu anh phát hiện người vẫn luôn được Tô Thanh coi như là "soulmate" lại là Đàm Âu, chỉ sợ lại suy nghĩ lung tung.
Cô xem lại những bình luận của Đàm Âu dành cho cô, cũng thật kỳ lạ, lúc cô cho rằng Raoul là Thẩm Trọng thì cảm thấy mỗi một câu nói của anh ta đều khiến cô vô cùng rung động, nhưng khi phát hiện Raoul là Đàm Âu, xem lại những bình luận đó lại cảm thấy thì ra chỉ có vậy, cũng chỉ là những lời khen khách quan mà thôi.
Cùng một lời nói, từ trong miệng ai nói ra thì ý nghĩa lại không giống nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh bước ra khỏi xe, ở cổng lớn đã đụng phải Thẩm Trọng.
Anh đang nghiêm túc chỉ huy người khác treo câu đối.
Tô Thanh cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Trọng luôn là người không thích mấy lễ nghĩ phiền phức này, cũng không thích tạo bầu không khí lễ hội gì đó, hôm nay sao mặt trời lại mọc từ phía Tây thế này.
Cô rón ra rón rén đi tới sau lưng anh, ôm bả vai anh hỏi: "Thẩm tiên sinh, sao năm nay lại có tâm trạng dán câu đối xuân vậy?"
Cô nhìn xuống đất, còn có lồng đèn đỏ truyền thống và pháo nữa.
Thẩm Trọng nghiêm trang nói: "Tuy Hứa Nặc là Hoa kiều nhưng cũng chưa từng ăn tết Âm lịch một cách đàng hoàng, muốn cho em ấy biết đón tết chân chính là như thế nào."
Tô Thanh bật cười, người này hình như trong sáng ngoài tối gì đều muốn tranh cao thấp với Hứa Nặc.
"Bọn họ chỉ về ăn cơm tất niên vào tối giao thừa, sáng sớm đầu năm sẽ bay đi châu Úc, chỉ một buổi tối mà thôi, anh còn hưng sư động chúng thế này?"
Thẩm Trọng mím môi gật đầu nói: "Năm nay có Thẩm Mặc, có thể thêm người thay ba mẹ thắp nén nhang."
"Vâng." Tô Thanh gật đầu: "Để em ấy dẫn Hứa Nặc đi mở mang tầm mắt biển người tấp nập trong chùa miếu ngày mùng một tết."
Thẩm Trọng nghĩ đến đây không hiểu sao có chút đắc ý, khóe môi không kìm được mà nhếch lên một cái.
"Được rồi, bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà trước, chờ chuẩn bị xong lại ra ngoài xem." Tô Thanh bám vào tay anh kéo vào nhà.
Thẩm Trọng vừa ngoáy đầu lại nhìn câu đối xuân vừa hỏi: "Hôm nay thế nào rồi? Gặp soulmate của em chưa?"
Tô Thanh chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói: "Khá tốt nha, nhưng người tên Raoul kia không đến."
Cũng may cô chưa hỏi thẳng Thẩm Trọng có phải là Raoul không, không thì thật là quá mất mặt.
Thẩm Trọng cũng không hỏi nhiều, anh chỉ ngẩng đầu chăm chú nhìn cô nói: "Anh ở nhà một mình cũng rất an toàn, hơn nữa hiện tại anh có thể tự làm rất nhiều chuyện, cũng sẽ không bị nhốt trên giường không xuống được, nếu em có cơ hội mình thích, có thể ra ngoài đóng phim."
Tô Thanh nói cho có lệ: "Ây da sắp tết rồi, bây giờ còn ai có tâm tư làm chính sự chứ, tới mùa xuân rồi nói có được không?"
Thẩm Trọng gật đầu: "Vậy vừa hay trong khoảng thời gian này anh tập thử đi vệ sinh và tắm rửa một mình, nếu hai việc này có thể giải quyết được thì không cần em ở bên anh cả ngày nữa."
Tô Thanh ngồi xổm xuống đưa mặt đến trước ngực anh: "Nhanh như vậy đã không muốn em ôm anh rồi? Không muốn đâu, để em quấn anh một thời gian nữa đi."
Thật ra thời gian dài trôi qua cô không còn phân biệt được hiện tại rốt cuộc là Thẩm Trọng ỷ lại vào cô, hay là cô càng lúc càng ỷ lại vào Thẩm Trọng, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện ra ngoài đóng phim phải tách khỏi anh thì lòng cô lại thấy ê ẩm.
Có điều cô lại không muốn lộ ra mình là một bà Thẩm không có tiền đồ, âm thầm hạ quyết tâm dù có bộ phim nào đó tới tìm cô, cô đều tạm thời nói không có hứng thú, không muốn đóng là được, ít nhất ở mặt này Thẩm Trọng sẽ không ép cô.
Thẩm Trọng cúi đầu hôn tóc cô: "Được, việc này qua năm nói tiếp. Bên ngoài có người nhìn đó, đừng có ăn vạ, đứng lên đi."
Anh càng nói như vậy Tô Thanh lại càng không nhịn được mà muốn ăn vạ, cả người mềm xụi trên đùi anh, hai tay luồn dưới đầu gối ôm chân anh, rầm rì không chịu đứng lên.
Thẩm Trọng bất lực sờ sờ đầu cô: "Bây giờ không chịu nghe lời anh chút nào, hửm?"
Da mặt Tô Thanh càng dày thêm, bò lên người anh nói: "Ôm một cái."
Thẩm Trọng quay đầu nhìn hai người còn đang ở ngoài treo đèn lồng qua cửa kính sát đất, tuy hơi ngượng nhưng cũng không có cách nào đành để mặc cô ngồi lên chân mình, một tay ôm eo cô, một tay điều khiển xe lăn.
"Tài xế Thẩm tốt nhất." Tô Thanh ngã đầu vào vai anh: "Nếu như có thể để em ngồi cả đời cũng không tệ."
Cô bắt đầu thỉnh thoảng thử thăm dò kiểu nói "cả đời" này, trải đường cho Thẩm Trọng, hy vọng sau này khi qua giai đoạn "phủ nhận" cũng sẽ không quá đau lòng.
Nhưng Thẩm Trọng chưa từng tiếp chủ đề này của cô, đều lựa chọn cố tình làm lơ.
Ngày giao thừa Thẩm Mặc và Hứa Nặc đến vào buổi chiều, nhưng từ giữa trưa Thẩm Trọng đã bắt đầu không ngừng nghe điện thoại, phần lớn là bạn bè làm ăn gọi đến chúc tết hỏi thăm sức khỏe nhau, nhiều cuộc gọi đến mức điện thoại của anh vẫn luôn cắm sạc không rút ra được.
Thẩm Mặc và Hứa Nặc làm ổ trong phòng khách chơi điện tử, Tô Thanh thì ở trong phòng sách bưng trà rót nước cho Thẩm Trọng, giả làm thư kí Tô.
Những lời khách sáo ngàn câu như một nghe đến lỗ tai cô sắp kéo kén, nghe mệt đến nỗi đeo tai nghe lên nghe nhạc, thật là khó cho Thẩm Trọng khi lúc nào cũng phải giữ nụ cười, không ngừng trò chuyện với từng người từng người một.
Trong lúc đó Thẩm Trọng nhận được cuộc gọi của một người tên "Lý Khánh", anh không nhận máy ngay mà vô thức nhìn lướt qua Tô Thanh trước.
Có lẽ cô đang xem chương trình truyền hình hài nào đó, đang đeo tai nghe máy tính bảng, ôm bụng mà cười.
Lý Khánh là thám tử tư mà Thẩm Trọng mời để theo dõi Hà Phương, trước đây là bạn của lão Hồ, rất ít nói, lúc báo tình hình của Hà Phương cũng là nhắn tin lời ít ý nhiều, không có việc gì sẽ không gọi điện thoại tới.
Thẩm Trọng nhận điện thoại, Lý Khánh hiếm khi do dự nói: "Tối hôm qua tôi nghe anh ta khoác lác với người khác ở sòng bài anh ta thường đi, có ghi âm lại. Theo lí hẳn là chờ sang năm, nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?" Thẩm Trọng hạ giọng hỏi: "Gửi cho tôi."
Lý Khánh yên lặng một giây: "Vậy được, mấy ngày tết náo nhiệt, có lẽ tâm trạng có thể tốt hơn một chút."