"Em... Em không cố ý muốn giấu anh..." Nước mắt Tô Thanh bỗng chốc lăn dài, nhưng cô vẫn không dám khóc, còn muốn nói cho rõ ràng trước: "... Em sợ anh biết sẽ... Sẽ giận em, sẽ trách em lúc đó không để ý anh... Cho nên em, em không dám nói cho anh biết..."
Thẩm Trọng khẽ cười: "Cho nên em nhìn anh như tên ngốc cố gắng tập phục hồi, còn theo anh mơ mộng, gạt anh sau này còn có thể đứng lên."
"Em, em không muốn anh mất hứng, ngày nào anh cũng nghiêm túc như vậy, em sợ anh..." Tô Thanh nơm nớp lo sợ giải thích được một nửa, Thẩm Trọng lại điều khiển xe tới phía trước mấy centimet, bánh xe đã hơi rơi ra ngoài khoảng không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng!" Tô Thanh hét lên theo bản năng, cả người xụi trên đất, hoàn toàn không ngăn được nước mắt: "A Trọng, anh mắng em cũng được, là em không tốt, ban đầu là em không đúng, là em không chăm sóc tốt cho anh, là em lừa anh. Anh lùi lại trước có được không? Anh lùi lại rồi mắng em... Có được không anh?"
Thẩm Trọng dường như hoàn toàn không nghe thấy lời cầu xin của cô, chỉ như người đi vào cõi tiên, lắc đầu rồi thở dài, giọng nói mơ hồ tựa đến từ thế giới khác: "Anh sẽ không khỏe lại, thời cơ đã bỏ lỡ sẽ không quay lại nữa. Em biết, ngay cả bây giờ anh có thể cưỡi ngựa được hay không, có thể ngồi máy bay được không em cũng đã từng nghiên cứu, nhưng em vẫn luôn không nói cho anh biết."
Mỗi một câu Tô Thanh từng nói anh đều nhớ, đều có thể lấy ra làm bằng chứng.
Tô Thanh không kiếm cớ phản bác anh, cũng không có tâm trạng giải thích cho mình, chỉ nửa quỳ trên đất bò về phía cầu thang, cẩn thận nói: "A Trọng, anh lại đây trước được không, em.."
Cô đã nghẹn ngào không nói ra lời, muốn tiến lên, lại biết bản thân mình không nhanh bằng bánh xe của anh, trong lúc nhất thời cô rối rắm, nước mắt rơi như mưa.
Nước mắt cô lăn khỏi khuôn mặt, rơi xuống tấm thảm sàn, nhòe thành một mảnh ẩm ướt.
Thẩm Trọng vẫn cúi đầu, tim đập nhanh và loạn nhịp, sau một hồi lâu mới hoảng hốt nói: "Bây giờ anh không muốn qua đó... Em sẽ lừa anh..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc anh cũng đã quay lại nhìn Tô Thanh, tỉnh táo chất vấn cô: "Làm sao em có thể lừa anh mỗi ngày, lừa anh đến nửa năm? Có phải em định lừa anh cả đời hay không? Em nghĩ rằng anh vĩnh viễn sẽ không biết được, đúng không? Nếu như em nói cho anh biết sớm một chút, sao anh có thể tha cho Hà Phương hết lần này đến lần khác? Căn bản là không đến lượt Thẩm Mặc ra tay với anh ta, anh..."
Giọng của anh càng lúc càng tức giận hừng hực, sắp bạo phát nhưng sau cùng chợt ngừng lại.
Tầm nhìn của Tô Thanh bị nước mắt làm nhòe đi, cô vô thức lau nước mắt, nức nở nói: "Là em không tốt, là em không nên lừa anh... Đều tại em, được không? Thẩm tiên sinh... Đều là lỗi của em, anh... Anh đừng..."
Cô không nói được, chỉ có thể ngẩng đầu lên, cách màn nước mắt nhìn anh khẩn cầu.
Thẩm Trọng từ trên cao nhìn xuống cô, giọng nói bình tĩnh mơ hồ: "Đừng khóc, khóc có ích lợi gì?"
Nói xong anh lùi xe lại, đi về phía phòng ngủ.
Tô Thanh ngồi dưới đất ngây ngốc vài giây.
Anh nói không hề sai, khóc căn bản không có ích lợi gì, nếu không phải vì ngoài khóc ra cô không thể làm gì, hiện tại anh sẽ không thảm như vậy.
Thẩm Trọng vừa vào phòng ngủ đã nặng nề đóng sập cửa lại, Tô Thanh bị tiếng đóng cửa làm bừng tỉnh, vội đứng lên, vừa gõ cửa vừa cố gắng bình tĩnh nói: "A Trọng, anh để em vào được không? Em.. Nếu anh giận em, em sẽ không chạm vào anh, anh cho em vào cùng anh là được."
Thẩm Trọng không trả lời, cửa phòng bị anh khóa từ bên trong, Tô Thanh cố gắng vặn nắm cửa nhưng không được, lại không kìm được mà khóc nức nở: "Xin anh cho em vào được không? Thẩm tiên sinh.. Thẩm tiên sinh..."
Cô không ngừng gõ cửa cầu xin, một lát sau cuối cùng Thẩm Trọng cũng mở cửa, lùi về phía sau cho cô vào.
Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Thanh vừa vào phòng thì biết không ổn.
Giường bệnh anh ngủ trước đây đã dời ra khỏi kho, đã trải xong, đặt ở mép tường cách xa giường của họ nhất.
Người giúp việc trong nhà đã về nghỉ từ trước buổi cơm tối, vậy buổi chiều anh đã biết chuyện này, cho người dọn giường ra, chờ bọn Thẩm Mặc đi mới tính sổ với cô.
Từ chiều đến tối anh bình tĩnh như vậy, ngay cả cách thức bắt cô nói thật cũng tính toán một cách hoàn mỹ, là vì anh đã sớm suy nghĩ cặn kẽ rồi, không muốn chạm vào cô.
Trong phút chốc nước mắt Tô Thanh ngừng rơi.
Thẩm Trọng không nói lời nào theo ánh mắt cô nhìn chiếc giường, tự mình quay đầu đi vào nhà vệ sinh.
Tô Thanh không dám nói lời nào, lại không dám để anh một mình, cô cẩn thận dè dặt theo tới cửa, cắn môi đứng một góc quan sát anh.
Thẩm Trọng xem cô như không tồn tại, bình tĩnh đánh răng rửa mặt, sau đó chuyển hướng xe lăn, dịch người lên bồn cầu.
Anh còn chưa tự mình làm chuyện này bao giờ, nhất thời có chút do dự, Tô Thanh rụt rè tiến lên trước một bước, anh lập tức ngẩng đầu lên trừng mắt liếc cô.
Cô đành dừng chân, kìm nước mắt nhìn anh vịn lấy cái khung quanh bồn cầu, từng chút từng chút dịch cơ thể không thể cử động của mình.
Không biết có phải vì quá dùng sức hay không, tuy anh thuận lợi ngồi qua nhưng hai đùi không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Thẩm Trọng phải nắm chặt khung mới bảo đảm mình không ngã xuống, căn bản không rảnh tay để giữ chân mình. Tô Thanh vội đi nhanh qua, quỳ trên đất đè đầu gối anh lại, ôm hai chân anh vào trong lồng ngực mình.
Chân anh vẫn dài như vậy, nhưng không có chút sức lực nào, mặc dù hiện tại đang không ngừng co rúm trong ngực cô nhưng không thể thoát ra được.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, biết hiện tại nhất định vì khó xử mà quay mặt đi, đôi mắt cũng nhất định vì đau nhức mà nổi tơ máu.
Cô vùi đầu chờ anh bình tĩnh lại, rồi lặng yên đứng lên, lau sạch nước mắt lui về góc tường.
Thẩm Trọng một mình lăn lộn hồi lâu, cuối cùng sức cùng lực kiệt, lúc ra khỏi nhà vệ sinh đã lập tức lên chiếc giường đơn kia.
Từ lễ Giáng sinh đến nay, Tô Thanh đã nhìn anh tự di chuyển rất nhiều lần, nhưng hiện tại lại là sự tra tấn lâu nhất từ trước đến nay.
Mỗi một động tác của Thẩm Trọng đều khó khăn, mỗi một lần di chuyển là phải dừng lại lấy sức, như là đang nhắc nhở cô, cô đã từng phạm phải sai lầm đáng sợ thế nào.
Cô cảm thấy mình giống như một hung thủ giết người, về hiện trường án mạng do mình gây ra, trơ mắt nhìn mặt đất đầy máu tanh, không thể động đậy, không thể thở nổi.
Thẩm Trọng không cởi quần áo đã lên giường đắp chăn, lạnh lùng nói: "Tắt đèn."
Tô Thanh yên lặng đi đến tắt đèn, lần mò đi đến phòng tắm của mình rửa mặt.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc, kéo dài không dứt.
Cô không ngờ năm mới Âm lịch của mình lại bắt đầu thế này, năm mới Dương lịch của cô rõ ràng là khởi đầu đặc sắc như vậy.
Tô Thanh trở lại phòng ngủ, bước về phía Thẩm Trọng theo bản năng, nhưng anh lập tức quay đầu đối diện với bức tường, cô đành phải lùi lại giường lớn, ngồi xuống phát ngốc.
Thẩm Trọng không hề phát ra âm thanh gì, nhưng cô biết anh chưa ngủ.
Cho nên cô không dám khóc.
Tiếng pháo mừng năm mới dần dừng lại, xung quanh lâm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Tô Thanh ngồi ở mép giường mờ mịt luống cuống hồi lâu, đứng dậy đi chân trần đến phòng để quần áo.
Cô kéo cửa tủ cất chăn bông ra, chui vào rúc lại thành một đoàn.
Cô cần phải khóc một lát.
Một lát sẽ tốt lên.
Khóc rồi mới có thể ra ngoài xin lỗi anh, mới có thể kiềm chế bản thân không chọc anh chán ghét, mới có thể mặt dày mày dạn mà ôm lấy anh, xin anh đừng tức giận, đừng khổ sở, cũng đừng từ bỏ.
Cả người cô nằm trong chăn mềm mại, đóng chặt cửa tủ lại, trốn trong bóng tối có duỗi tay cũng không thấy rõ năm ngón, kìm nén không dám lên tiếng.
Thậm chí cô cũng không hận Hà Phương, cô hận bản thân mình hơn.
Từng giọt nước mắt chứa tâm tình rơi xuống, căn bản không có ý định dừng lại trong chốc lát.
Mấy phút sau chợt có người gõ cửa hai cái.
Tô Thanh vô thức nắm chặt cửa tủ, không cho người bên ngoài kéo ra.
Người bên ngoài gõ vài cái thì từ bỏ, chỉ dùng lực kéo ra một khe hở, nhét một thứ vào.
Một bao lì xì chứa tiền mừng tuổi.
Cái tết Âm lịch đầu tiên khi ở bên Thẩm Trọng, anh đã từng nói, cô không có ba, nên sau này tiền mừng tuổi mỗi năm đều sẽ do anh cho.
Tô Thanh cầm bao lì xì thật dày, trong lúc nhất thời bật khóc đến cả người run rẩy.
"Thanh Thanh." Thẩm Trọng ở bên ngoài gọi cô: "Em muốn khóc thì ra ngoài khóc, có được không?"