Pháo hoa rực rỡ

Tô Thanh biết Thẩm Trọng mua vật như vậy cho cô có bao nhiêu khó khăn.
 
Trước đây anh đều không thích nữ ở trên, thích đè cô dưới thân, làm cho cô toàn thân run rẩy, để cho cô không kìm lòng được mà giơ chân lên ôm chặt lấy eo anh, dùng tất cả sức lực siết chặt hoa huyệt không thả anh đi.
 
Hoặc là ngay lúc cô sắp đến cao trào thì đột nhiên dừng lại, rút vật nóng của mình ra, đổi thành cúi người liếm âm đế của cô, khiến cho cô thoắt cái đã bay lên trời, lần nữa hung hăng tiến vào thân thể cô, để cho cô dùng trạng thái căng chặt nhất để nghênh tiếp anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm tiên sinh của cô lợi hại như vậy, những lúc ở bên anh chân cô luôn mềm đi, nhưng thân dưới lại ẩm ướt lúc nào cũng chờ anh tới. 
 
Mà hiện tại Thẩm Trọng đang dựa trên chiếc giường của bọn họ, chung quanh eo chất đầy gối quây anh lại, mới có thể giữ người không bị ngã.
 
Tô Thanh chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ, cô ngồi vào mép giường nhìn vào chiếc áo thun trên người Thẩm Trọng, rồi chiếc quần ngủ hơi mỏng ở thân dưới anh.
 
Chiếc quần dán vào chân anh, phác họa rõ ràng những đường cong vô cùng mảnh khảnh, nhìn mà lòng cô run lên.
 
"Nếu sợ, hay là tắt đèn đi." Thẩm Trọng bình tĩnh nói với cô: "Không cần miễn cưỡng."
 
Tô Thanh do dự một lúc.
 
Phần có cảm giác trên cơ thể của Thẩm Trọng đã rất ít, thị giác cũng có thể xem như là một trong số ít hưởng thụ của anh, cô không đành lòng cướp đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đứng dậy lấy một chiếc cà-vạt của Thẩm Trọng trong tủ áo rồi ngồi trở lại, dịu giọng nói: "Thẩm tiên sinh, không phải em chê anh, em... em muốn khiến anh vui vẻ."
 
Vừa nói cô vừa nhấc chân choàng qua bên hông anh, cẩn thận ngồi hờ xuống, giơ tay dùng cà-vạt che mắt lại.
 
Lúc bàn tay đang thắt nút ở phía sau đầu, Tô Thanh nghe được tiếng nuốt nước miếng của Thẩm Trọng.
 
Cô không nhìn thấy sẽ khiến tâm lý của Thẩm Trọng được cân bằng hơn.
 
Tô Thanh buộc chặt cà-vạt, vươn tay lần tìm mặt Thẩm Trọng.
 
"A Trọng..." Cô chạm vào mắt anh, đặt một nụ hôn chính xác.
 
Thẩm Trọng ngưỡng mặt lên đón cô, ngậm chặt môi cô giữa đôi môi mình.
 
Môi của anh thật nóng, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô khuấy động, thỉnh thoảng lại lướt qua phía trong gò má của cô, khiến cô trở nên tê dại.
 
Tô Thanh bị anh hôn đến thở hổn hển, trong lúc tách nhau ra, cô cởi váy rồi ngồi cao lên một chút, đưa hai cô thỏ trắng mềm mại đáng yêu đến môi anh.
 
Thẩm Trọng lập tức cắn quả anh đào của cô, mút vào như mút nước dùng sức trêu đùa.
 
"A..." Tô Thanh mò lấy tay phải của anh, tự đặt lên bên đẫy đà còn lại.
 
Anh dùng ngón cái cọ cọ, cọ đến quả anh đào kia rất nhanh đã dựng thẳng lên.
 
Tô Thanh thỏa mãn rên rỉ, không cầm lòng được mà di chuyển eo, cọ vào thân dưới của anh.
 
Thẩm Trọng vùi mặt vào ngực cô, vô cùng chuyên chú, khi thì quấn vòng, khi thì khẽ mút, liếm ngực cô ướt dầm dề.
 
Tay phải của anh rời đi, không biết là đi đâu, một lát sau Tô Thanh nghe được tiếng ong ong của động cơ chạy bằng điện, sau đó là một vật to dài cứng rắn chạm vào đùi cô.
 
Tô Thanh cầm lấy dương cụ bằng silicon kia, rút khỏi tay anh rồi ném qua một bên, nắm lấy tay anh đưa tới thân dưới của mình.
 
"Anh đến có được không?" Cô cúi đầu cắn cắn vành tai anh hỏi.
 
"Anh..." Thẩm Trọng hơi do dự: "Anh sợ thiếu linh hoạt..."
 
Tô Thanh liếm sau tai đến cổ anh: "... Nhưng em chỉ thích anh thôi."
 
Giọng nũng nịu của Tô Thanh khiến nửa người trên của Thẩm Trọng lập tức căng thẳng, ngón trỏ tay phải anh lướt tới thân dưới trơn tuột của cô, thăm dò vào khe hở ấm áp.
 
Thẩm Trọng vừa mới chạm vào, Tô Thanh đã không nhịn được mà hừ thành tiếng.
 
Tri giác trong bóng tối được khuếch đại lên vô số lần, đầu ngón tay quen thuộc của anh mang theo xúc cảm khác, Tô Thanh cảm giác bản thân sắp tan chảy, nhỏ giọng cầu khẩn: "... Anh cho vào đi."
 
Thẩm Trọng cố gắng không chế cánh tay và bàn tay phải của mình, quen cửa quen nẻo nhét hai ngón tay vào mật huyệt.
 
Trong phút chốc hai người đều đờ đẫn.
 
Thẩm Trọng cảm thấy ngón tay của mình bỗng nhiên trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, bị cô bao bọc, khiến trong lòng cũng nóng lên theo.
 
Tô Thanh cắn lỗ tai anh, hơi nóng khiến anh hơi ngứa, rồi lại muốn được nhiều hơn, sau đó anh lại đưa ngón tay vào thêm, chậm rãi thọc vào rút ra vài lần.
 
Tô Thanh đã lâu không thân mật với anh lập tức mềm nhũn, dán chặt bộ ngực vào mặt anh, đong đưa vòng eo cọ xát vào anh.
 
Thẩm Trọng không thể cử động quá nhanh, không thể làm gì khác hơn là dùng hai ngón tay kia tìm kiếm trong hành lang trơn trượt thít chặt của cô, chậm rãi quanh quẩn, cuối cùng chạm vào nơi xúc cảm không giống với da thịt, đột nhiên dùng lực ấn xuống.
 
Tô Thanh hét lên một tiếng, hoàn toàn ngã vào ngực anh, còn không quên liếm vành tai anh nói: "Chính là chỗ này... A Trọng, anh thật giỏi..."
 
Trước đây Tô Thanh không thích nói những lời như vậy, mỗi lần Thẩm Trọng đều phải làm đến khi cô cầu xin mới chịu nói ra, bây giờ chủ động nói như vậy, Thẩm Trọng cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, hơi nóng cuồn cuộn phả ra.
 
Cô đã không còn ngồi vững, nửa nằm trong ngực anh, tay ôm eo anh, đầu cũng gục xuống vai anh.
 
"Em nhích người đi." Thẩm Trọng vẫn không muốn để cô chạm trực tiếp vào chân mình, khiến cho cô đặt hai bắp đùi ngang bụng của anh.
 
Tô Thanh hôn lên vai anh, yên lặng đổi tư thế, ngược lại càng gần ngón tay Thẩm Trọng hơn, rừng rậm ẩm ướt giữa hai chân cọ lên cánh tay anh, khiến anh không nhịn được lại dùng ngón tay ấn vào vị trí mẫn cảm của cô, tích cóp chút sức lực thọc vào rút ra vài lần, Tô Thanh phối hợp hướng thân thể mình về phía tay anh, theo động tác của anh không ngừng rên rỉ.
 
Trên ngón tay có cảm giác dính dính khiến lòng Thẩm Trọng nhộn nhạo, vô thức ư a theo cô.
 
Tô Thanh nghe hơi thở nặng nề và tiếng kêu rên của anh, bèn vén áo anh lên vùi đầu vào ngực anh, liếm hạt đậu đỏ trước ngực anh.
 
Đây là nơi mẫn cảm nhất của anh hiện tại, Thẩm Trọng cúi đầu nhìn người trong lòng đang liên tục thở gấp, hô hấp của anh khựng lại một giây, ngay sau đó trong lòng nổi lửa, không nhịn được muốn nâng eo thẳng lên.
 
Nhưng anh gần như không thể động đậy, sự nóng bỏng trong lòng cùng với thân thể vô lực tựa hồ muốn xé nát người anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui