Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Mấy hôm sau chính là ngày tụ họp tốt nghiệp của lớp mấy người Biên Dịch, thời gian còn chuyên môn chọn vào lúc chưa có thành tích, như vậy mọi người mới có thể có tâm tình tốt để chơi, nếu không luôn sẽ có người đau lòng.

Địa điểm định ở một khách sạn ở trung tâm thành phố, ba của bạn trong lớp tài trợ.

Thời gian kẹt xe, lúc Biên Dịch đến các giáo viên đã bị vây ở giữa, có người ồn ào bảo Lão Chu nói tình huống yêu đương của mình với sư mẫu.

Tuy lúc Lão Chu nghiêm khắc có thể làm người không dám thở mạnh, nhưng ngầm thì có quan hệ rất tốt với các bạn học, cãi nhau ầm ĩ như bạn bè, lại nói, lúc này đã thi xong Đại học rồi.

Dùng lời nói của người lớn chính là cánh cứng rồi.

Chu Nguy đã lớn tuổi còn bị ồn ào được yêu thích mà đỏ mặt, đang nghĩ xem nên vòng qua chuyện này thế nào, vừa ngẩng đầu thấy Biên Dịch, tìm được cứu tinh tiếp đón cậu: “Aizz, Biên Dịch, sao lại đến muộn như vậy?”

“Trên đường chậm chút thời gian.” Biên Dịch được bạn học quen biết lôi kéo ngồi xuống.

Cậu chưa nói gì, thật ra là Thẩm Lê đột nhiên muốn tự tắm cho Biên Quyển Quyển, mấy hôm trước hưng phấn mua bồn tắm cho sủng vật trên mạng.

Nhưng cố tình Biên Quyển Quyển chính là một con chó không thích tắm rửa, hình thể lại lớn, trước kia Biên Dịch không hiểu chuyện đã từng thử, làm ầm ĩ đến mức căn bản không khống chế được, sau đó trực tiếp đưa đến cửa hàng thú cưng, tiêu tiền tiêu tai.

Thẩm Lê không tin, hôm nay bồn tắm đã được ship đến, khăng khăng lôi kéo cậu vây quanh xem chó ngồi trong bồn tắm, Quyển Quyển không ngoài dự đoán không cho mặt mũi, tắm một cái không chỉ hao phí thời gian cực lâu, còn làm ướt sạch quần áo của hai người, phòng tắm cũng hỗn độn đến mức như trải qua trận đánh nhau kịch liệt.

Cậu thay một bộ quần áo vội vàng gọi xe, cố tình đuổi kịp thời gian tắc đường, tài xế bực bội suýt thì ấn loa cả một đường.

Chẳng qua còn may, không đến trễ.

Có lẽ là do mọi người sắp đường ai nấy đi, ngày thường làm hoạt động nửa ngày không tìm thấy người, lúc này lại vừa đến sớm vừa đầy đủ.

Chu Nguy tìm được “cứu tinh” cũng sẽ không dễ dàng buông tha cậu, tách đề tài ra, hỏi cậu: “Tính điểm chưa?”

Bây giờ đã không giống trước kia, trường học còn muốn tổ chức thống nhất về trưởng tính điểm, thi xong ăn cơm một lần, ngoại trừ vài tin tức kê khai nguyện vọng được chia sẻ trên mạng, giáo viên và học sinh cũng không có giao thoa gì.

Rất rõ ràng đề tài Chu Nguy dời đi rất hiệu quả, vừa nói xong, tốp năm tốp ba người trên hai bàn tròn lớn vốn dĩ dính gần nhau sôi nổi nhìn một cái.

Rất nhiều người rất chờ mong nghe được câu trả lời của Biên Dịch, bởi vì muốn biết sự chênh lệch của mình với cậu, muốn biết học sinh giỏi ngày thường trâu bò như vậy rốt cuộc có thể thi được bao nhiêu điểm, nói không rõ là tâm lý gì, tuy rằng biết cậu nhất định có thể ổn, nhưng cũng muốn nghe được đáp án kia.

Nhưng Biên Dịch vẫn luôn cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, cậu vừa gõ chữ vừa nhẹ nhàng nói: “Chưa ạ, trực tiếp chờ thành tích đi.”

Người xung quanh hơi thất vọng cậu cũng không nhìn thấy, Thẩm Lê hỏi cậu có đến muộn không trên WeChat, có lẽ là cảm thấy chậm trễ cậu sợ cậu đến muộn, gửi một icon mèo vô cùng đáng thương đến.

Biên Dịch: [Không đến trễ.]

Xuất phát từ sự áy náy, Thẩm Lê vài giây sau nói: [Cục cưng, mấy giờ các em kết thúc, chị đến đón em nhé?] Cậu đã đủ hiểu tính cách của Thẩm Lê, cô rất chán ghét đi ra ngoài, để một trứng lười nói ra lời nói như vậy không dễ dàng, mà lúc này cô chắc cũng đã ngồi trước giá vẽ rất lâu rồi, có lẽ đang xoa cổ đau nhức.

Cậu lập tức đồng ý, không cho cô cơ hội đổi ý chút nào.

Quả nhiên, Thẩm Lê mắng cậu: [Em trai, em thật không khách khí.]

Biên Dịch cười: [Chúng em chắc tầm 9 giờ sẽ kết thúc.]

Các bạn học trên bàn phảng phất nhìn thấy chuyện kỳ quái gì, sôi nổi dừng động tác trong tay lại, mấy chục ánh mắt tụ tập trên người Biên Dịch.

Là chuyện gì có thể làm người có vẻ mặt lạnh nhạt ngày thường cười xán lạn như vậy, đáp án dường như miêu tả sinh động, nhưng bọn họ không dám hỏi.

Nhiều người như vậy, chỉ có Tống Gia Trạch biết chân tướng, cậu ấy tấm tắc cầm lấy đồ uống trên bàn uống một ngụm an ủi trái tim cô độc của chính mình.

Ngồi bên cạnh Tống Gia Trạch chính là bạn cùng phòng của hai người bọn họ, cũng là một trong số ít người biết Biên Dịch yêu đương, chỉ là không biết rốt cuộc là ai.

Cậu ta ghé sát vào hỏi: “Tống Gia Trạch, bạn gái của A Dịch rốt cuộc là ai, là người trường chúng ta sao? Tớ quen không?”

Tống Gia Trạch liếc nhìn cậu ta một cái, nửa thật nửa giả nói: “Chị gái xinh đẹp.”

“Ai cơ, cậu nói đi, rốt cuộc là ai?”

Tống Gia Trạch: “… Tớ nói, chị gái xinh đẹp.”

Nam sinh cảm thấy Tống Gia Trạch đang đánh Thái Cực với cậu ta, đánh cậu ấy một quyền cũng không hỏi thêm.

Bữa tiệc gần đến kết thúc, nữ sinh trong lớp đột nhiên chạy ra ngoài đẩy bánh kem ba tầng ra ngoài, trên bánh kem là 40 nhân vật hoạt hình, không giống người thật, nhưng mỗi nhân vật thật sự đại diện cho mỗi người trong lớp.

Sự kinh hỉ này thật ra mọi người ít nhiều cũng biết một chút, nhưng đều không hẹn mà cùng nhau thể hiện ra cảm giác kinh hỉ.

Đúng lúc Lão Chu đứng lên nói chuyện, nữ sinh có hơi cảm tính đã lén lau nước mắt.

Dù sao cũng là chiến hữu đã sóng vai cùng nhau chịu đựng ba năm cấp ba.

Qua ngày hôm nay, sự không thoải mái, không cam lòng đều sẽ theo thời gian và sự chia ly mà tan thành mây khói.

Bánh kem được cắt chia vào trong tay mỗi người đang ngồi, đầu tiên là giáo viên sau đó là bạn học, đến lượt Biên Dịch, cô gái cầm miếng bánh kem kia hơi hơi cúi đầu, vành tai hơi phiếm hồng.

Cô ấy đưa bánh kem qua: “Cho cậu, Biên Dịch.”

Có đôi khi có vài tâm tư nhỏ thật sự liếc mắt một cái là hiểu, Biên Dịch sửng sốt, vẫn nhận lấy bánh kem lễ phép nói “cảm ơn.”

Nữ sinh xoay người, bên tai càng đỏ hơn. ngôn tình hài

Sau đó Biên Dịch đã bị Tống Gia Trạch đẩy một cái, cậu quay đầu, thấy Tống Gia Trạch đưa điện thoại qua, bên trên chính là ảnh chụp đưa bánh kem vừa rồi, đừng nói, kỹ thuật chụp ảnh của Tống Gia Trạch không tồi, người không biết thoạt nhìn sẽ thấy cảm giác bầu không khí tràn đầy tình cảm.

Cậu cạn lời: “Cậu rất nhàn à?”

“A Dịch, khách khí với tôi chút, nhược điểm còn ở trên tay tôi đó.” Tống Gia Trạch khoe khoang nói: “Lỡ như tôi không vui không khống chế được tay mình mà gửi cho người không nên gửi thì…”

“Cậu có thể thử xem.”

Bị uy hiếp, mẹ nó.

Tống Gia Trạch: Cười không nổi.

Tới gần 9 giờ, Chu Nguy thấy mọi người cũng đã ăn gần xong, đứng lên nói: “Được rồi, tiếp theo các em còn muốn chơi thế nào thì tự mình đi đi, thầy già rồi không chơi cùng các em nữa, về sớm một chút gì đó thầy cũng không nói, mọi người nhớ chú ý an toàn, thành tích không bao lâu nữa sẽ có, sau khi tra cứu được thì nói cho thầy, có vấn đề gì cũng có thể nói cho thầy, thầy vẫn sẽ tận lực giúp đỡ các em…”

Dường như là cảm thấy mình lại bắt đầu lải nhải, ông ấy cười, xua xua tay từ bỏ: “Thôi, không nói nữa, đều đi đi thôi.”

Biên Dịch xem điện thoại, tin nhắn của Thẩm Lê cũng vừa vặn gửi đến: [Đến rồi, ở tiệm trà sữa bên cạnh, kết thúc thì báo một tiếng.] Chỗ ăn cơm ở lầu 3, chờ đến khi cùng nhau xuống lầu, mọi người đứng ở cửa khách sạn thương lượng tiếp đó có đi hát karaoke hay không.

Người đi rất nhiều, Tống Gia Trạch hỏi Biên Dịch: “A Dịch, cậu đi không?”

Biên Dịch đang tìm tiệm trà sữa Thẩm Lê nói kia, phần thần nói không đi.

Cậu không chú ý, mấy cô gái phía sau nghe xong vội lôi kéo nữ sinh đưa bánh kem kia cho cậu, đè thấp âm thanh nói: “Nghe thấy không, cậu ấy không đi hát karaoke, sau này không biết còn có thể gặp được không, cậu không nói thì không có cơ hội nữa đâu.”

Cô gái kia do do dự dự, do dự không bước lên.

Nhưng trong khoảnh khắc cô ấy quyết định bước chân ra, Biên Dịch xoay người đi vào tiệm trà sữa cách đó mấy mét.

Chiều hôm buông xuống, gió đêm thổi đến mức làm người say.

Mọi người không hiểu chuyện gì, sau đó lại thấy thiếu niên có lẽ sẽ không yêu đương trong lòng bọn họ, nắm lấy tay một cô gái đi ra ngoài.

- -

Mười phút trước, Thẩm Lê vừa đến tiệm trà sữa ngồi xuống, gọi một ly trà sữa chuẩn bị chờ Biên Dịch kết thúc.

Đến đây đón cậu thật sự là tự nhiên nổi lòng tham, Tây Môn cách trung tâm thành phố hơi xa, lại nói cô không mua xe, gọi xe khá phiền toái.

Nhưng sau khi Biên Dịch đi cô đột nhiên lại ngo ngoe rục rịch, rất muốn đến xem một cái.

Cũng đã đến rồi.

Trên đường Thẩm Lê nhận được điện thoại của người đại diện Tống Duyệt, đối phương cảm thấy kinh ngạc khi cô đồng ý yêu cầu của trường học: “Làm sao em lại đồng ý vẽ hai bức tranh cho triển lãm, vậy sau khi kết thúc triển lãm thì sao? Nghe nói em còn chuyên môn quay lại nước Anh?”

“Đúng vậy.” Thẩm Lê nhíu mày: “Sau khi kết thúc triển lãm sẽ để tranh lại trường, có vấn đề gì sao?”

Tống Duyệt nhăn mày chặt hơn: “Em có thời gian vẽ hai bức tranh giao cho chị cầm đi làm triển lãm bán đấu giá không tốt à? Em đưa cho trường học có thể kiếm tiền gì? Lê Lê, em đã rất lâu không giao tranh rồi.”

“Chị thiếu tiền à?” Thẩm Lê nhận thấy sự không thích hợp theo bản năng.

Nhưng Tống Duyệt phủ nhận: “Làm sao chị lại thiếu tiền được, không thể nào, chị chỉ muốn tốt cho em thôi, Lê Lê.”

“Em đã quyết định tham gia triển lãm của trường, mà đây đối với việc sau này của em rất có lợi, triển lãm này có rất nhiều người đến, ở phương diện tăng danh khí chị Duyệt sẽ biết chứ?” Thẩm Lê không nghĩ đến Tống Duyệt lâu vậy không tìm cô, vừa tìm đã nói lời này, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nặng.

Tống Duyệt cũng không nghĩ đến Thẩm Lê kiên quyết như vậy, thấy không khuyên bảo được cũng không có cách nào, than từng tiếng trong điện thoại.

Thẩm Lê phiền lòng không lý do, nói chính mình còn có việc cúp máy trước.

Cô vừa mới cúp máy, mành của tiệm trà sữa vậy mà bị kéo ra, sau đó có bóng dáng cao lớn đi đến trước mặt cô.

Chân mày nhăn lại của Thẩm Lê còn chưa giãn ra, ngẩng đầu theo bản năng, thiếu niên đứng ở cạnh bàn, vẻ mặt đầy ý cười nhìn cô.

“Kết thúc rồi?” Cô hỏi.

“Ừm.” Một tay Biên Dịch cầm ly trà sữa, một tay nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”

Vì thế Thẩm Lê được kéo ra khỏi tiệm trà sữa, cô còn tưởng bạn học của cậu đã đi hết rồi, cũng không muốn truyền cảm xúc tiêu cực cho cậu, tạm thời buông nghi ngờ trong lòng nắm lấy tay cậu.

Nhưng không nghĩ đến chính là, vừa ra khỏi cửa, một đám người mênh mông đứng ở cửa khách sạn nhìn về bên này, trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm kinh ngạc bộc lộ ra ngoài.

Thẩm Lê ngây người bị nắm tay đi qua.

Dũng khí vừa lấy được của cô gái kia dập tắt trong nháy mắt, cô ấy không khống chế được đỏ hốc mắt, khắc chế hỏi: “Biên Dịch, đây là…”

Nội tâm Thẩm Lê “ái chà” một tiếng, vừa định trêu ghẹo em trai mấy câu.

Lại nghe thấy cậu dịu dàng nói cho mọi người: “Bạn gái.”

Trên mặt các bạn học càng thêm xuất sắc ngoạn mục:

“Vãi luôn, cái này cũng quá bùng nổ!!!”

“Chuyện khi nào mà mọi người đều không biết?”

“Biên Dịch, cậu tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy từ chỗ nào thế?”

“…”

Thẩm Lê ngốc ngốc, không biết tại sao mặt đột nhiên đỏ lên.

Cô không biết là bị Biên Dịch nắm tay rời khỏi như thế nào, lúc quay đầu Tống Gia Trạch đang hưng phấn gửi voice chat cho cậu.

[Tôi mẹ nó nằm mơ cũng không nghĩ đến người công khai người yêu sau khi thi xong Đại học trong lớp vậy mà lại là cậu! Anh em bội phục!] Giống như là bị kinh hỉ thật lớn đập trúng, bốn phía đều bùng nổ pháo hoa xán lạn, cô choáng váng ở trong sự nhẹ nhàng bâng quơ của anh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thêm động lòng:

[Không muốn gạt.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui