Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Sau khi gặp phụ huynh, Biên Dịch thành khách quen trong nhà Thẩm Lê.

Ngày lễ ngày Tết, tóm lại là lúc Thẩm Lê trở về nếu cậu rảnh, cậu mợ nhất định sẽ để Thẩm Lê mang theo.

Lại là một lần về nhà.

Hai người đứng trên tàu điện ngầm nói chuyện phiếm, không có chỗ ngồi, Biên Dịch ôm lấy Biên Dịch ở trước người, chính mình che ở bên ngoài tránh cho người khác đụng vào cô.

Thẩm Lê cũng không dùng bản thân để phụ trợ trình độ được yêu thích ở trong nhà của Biên Dịch, cô lấy Thẩm Thính Duyên nói chuyện này.

“Em không cảm thấy sao, em còn giống con ruột của cậu mợ chị hơn Thẩm Thính Duyên!”

“Bớt đi.”

Thẩm Lê “ái chà” một tiếng: “Làm sao thế hả, sợ đả kích đến Thẩm Thính Duyên à?”

Biên Dịch cúi đầu nhìn cô, lười biếng nói: “Yêu ai yêu cả đường đi, không biết sao chị gái?”

Người này, không cho Thẩm Lê gọi em trai trong trường hợp công chúng, chính mình thật ra không có tự giác này, chủ yếu là mỗi lần cậu gọi Thẩm Lê như vậy đều rất hưởng thụ, giống như con mèo được vuốt lông.

Lần đầu tiên đến nhà cậu của Thẩm Lê, Thẩm Bách Phong gọi Biên Dịch vào nói một thời gian, lúc sau Thẩm Lê lại hỏi thêm cũng không hỏi được cái gì, cậu nói cho Thẩm Lê mấy người bọn họ rất yêu cô.

Thẩm Lê vốn dĩ còn muốn hỏi lại, nhưng bị cậu hôn lấy, trong lúc đại não thiếu oxy mơ mơ màng màng nghe cậu gọi tên cô.

Cậu nói: “Về sau sẽ có thêm một người yêu chị như vậy.”

Vì vậy trong đầu Thẩm Lê toàn dấu chấm hỏi không hỏi ra miệng được, cô chìm sâu trong nụ hôn mùi bưởi nho, cùng lời âu yếm đột nhiên không kịp phòng ngừa.

- -

Liên hệ của Biên Dịch và các bạn cấp ba cũng không đứt, đặc biệt là Tống Gia Trạch, thường xuyên sẽ hỏi Biên Dịch cậu ấy có phải người anh em tốt nhất của cậu không.

Có khi Thẩm Lê trong đêm khuya bị Tống Gia Trạch bị câu phi chủ lưu cậu ấy tìm ở đâu chọc cười, nhào vào trong lòng Biên Dịch cười không dừng được.

Sau đó chính là cô cười làm cô tỉnh ngủ, ngủ không yên thì đi quấy rối Biên Dịch, ghé vào trên người cậu sờ khắp nơi, hôn khắp nơi, đốt lửa khắp nơi.

Cô cũng không phải châm lửa là bỏ chạy, nhưng Biên Dịch luôn khắc chế chính mình.

Tựa như lúc trước Thẩm Lê nhất định phải chờ đến sau khi cậu thi xong Đại học mới bằng lòng ở bên cạnh cậu, Biên Dịch cũng có chấp nhất không thể hiểu được.

Nhưng cậu không có cách nào với Thẩm Lê, vì thế chỉ có thể uy hiếp Tống Gia Trạch lại gửi block. Nhưng Tống Gia Trạch cũng trưởng thành, lấy cái này uy hiếp Biên Dịch ra ngoài tụ họp, không ra thì cậu ấy sẽ gửi tiếp, block một acc thì đổi acc khác.

Biên Dịch rất cạn lời, cậu ấy nói thẳng chẳng lẽ cậu sẽ từ chối sao?

Bởi vì sau khi thi xong Đại học ai cũng bận, mọi người đều không thể tề tựu, vẫn luôn kéo dài đến bây giờ.

Thật ra là bọn họ càng muốn xem Thẩm Lê, yêu cầu duy nhất chính là bảo cậu mang theo bạn gái.

Thẩm Lê tự nhiên hơi căng thẳng, cố ý đến tủ quần áo tìm váy thoạt nhìn tương đối có sức sống thanh xuân.

Khi cô thay quần áo Biên Dịch đã biếng nhác dựa vào bên cạnh tủ, tầm mắt nhìn trái nhìn phải: “Tùy tiện bộ nào cũng được.”

Thẩm Lê còn đang chọn lựa trong tủ quần áo.

Cậu lại bất mãn nói: “Chị mặc đẹp như vậy muốn đi làm gì?”

Thẩm Lê bị chọc đến rồi, nhếch miệng vẫy tay với Biên Dịch.

Rõ ràng biết cô không có lòng tốt, cậu vẫn liếm liếm khoé môi đi qua, một câu “làm gì” còn chưa ra khỏi miệng.

Thẩm Lê dán đến, sau đó một đôi tay lạnh căm căm chui vào từ trong vạt quần áo của cậu, dán trên cơ bắp kia, bị đông lạnh đến mức hơi co giật chút theo bản năng.

Cô “oa” một tiếng, lưu luyến quên phản ứng sờ soạng vài cái, không quên bình luận: “Em trai sáu múi, em có phải thường xuyên đến phòng tập thể thao hay không?”

Rõ ràng khoảng thời gian trước chỉ có bốn múi.

Biên Dịch chụp bay tay của cô.

Thật ra cũng không có, gần đây chơi bóng rổ, rèn luyện tương đối thường xuyên, bất tri bất giác đã có.

Cậu phát hiện có đôi khi phụ nữ rất khẩu thị tâm phi, ngoài miệng ra vẻ không thèm để ý nói sao cũng được, thật ra là vô cùng thích.

Thẩm Lê bĩu môi, không sờ thì thôi, kéo cậu đến trước tủ quần áo để cậu chọn.

Biên Dịch quét vài lần, cầm váy màu đen, chiều dài vừa phải.

“Vì sao chọn cái này?” Thẩm Lê hỏi.

Cậu nhìn nhìn áo thun đen của mình.

Ồ, quần áo đôi.

Thẩm Lê vốn dĩ không muốn mặc cái này, sau lại đồng ý.

Địa điểm tụ họp chọn một quán ăn khuya nổi tiếng ở làng Đại học, người đến không ít, Thẩm Lê quen cũng không ít, ít nhất đám thiếu niên gặp được ở Thanh Sơn lúc đó đều ở đây, em họ của Biên Dịch - Hạ Kỳ cũng ở đây.

Hạ Kỳ vẫn thích Thẩm Lê trước sau như một, nhất định phải ngồi dựa gần cô, cả một đêm đều kéo cô nói thầm. Biên Dịch nhìn ở trong mắt, hừ cười, nhưng vẫn kệ các cô nói xấu mình.

Trong quá trình này có người vô tình nhắc đến Biên Thanh Thành, mọi người không muốn làm Biên Dịch cảm thấy không thoải mái, cười ha ha vòng qua.

Biên Dịch rũ mắt, thật ra hoàn toàn không để những lời này trong lòng, trong lòng cậu đặt chút việc khác.

Đêm nay vẫn là rất tận hứng, mọi người ít nhiều gì cũng uống rượu.

Sau khi ăn xong tốp năm tốp ba kết bạn rời đi, Biên Dịch lôi kéo Thẩm Lê đi bộ về nhà, thuận tiện tiêu thực.

Thẩm Lê hỏi cậu còn liên hệ với Biên Thanh Thành hay không.

Cậu nói không cắt đứt, tết nhất lễ lạc có thể sẽ nói vài câu.

Vết thương có sâu thế nào, chỉ cần không làm nó đau thêm, luôn có thể khép lại.

Huống chi, cũng không phải thâm thù đại hận gì.

Lời nói của Biên Thanh Thành đôi khi cũng không sai hoàn toàn, ít nhất ông ta làm Biên Dịch nỗ lực gấp bội bây giờ, nhanh chóng trưởng thành.

Biên Dịch nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nói: “Thẩm Lê, chị tin tưởng em không?”

Tin em sẽ trở nên cường đại, tin em không có ông ta sẽ càng ngày càng tốt, tin em sẽ nỗ lực đuổi theo chị trở thành người che chở cho chị.

Thẩm Lê nói, đương nhiên.

- -

Thời gian Đại học, cậu nhanh chóng trưởng thành, cùng người khác hợp tác làm công ty của chính mình, từ bừa bãi vô danh đến dần dần có chút danh tiếng, chỉ hai ba năm.

Thẩm Lê an an ổn ổn vẽ tranh của chính mình, nhưng sự khác nhau của cô và người đại diện Tống Duyệt càng lúc càng lớn.

Tống Duyệt một lòng muốn kiếm tiền, nhưng Thẩm Lê lại không muốn, cô càng ham an nhàn, không muốn ép mình vì công việc.

Mâu thuẫn tích lũy thời gian dài, cuối cùng hai người lật mặt vào một mùa đông.

Tình nghĩa mấy năm, lúc nứt toạc rét lạnh đến xương như mùa đông.

Thậm chí không tính là hợp đến hợp đi.

Một khoảng thời gian kia cảm xúc của Thẩm Lê rất down, lúc khổ sở nhất cô phát hiện Tống Duyệt đã sớm tìm được người tiếp theo.

Biên Dịch chuyên môn không đi làm mấy ngày ra ngoài giải sầu với Thẩm Lê, bọn họ lại đến Thanh Sơn một lần, bà chủ còn nhớ rõ Biên Dịch, làm sao cũng không nghĩ đến cậu sẽ yêu đương với Thẩm Lê.

Bà chủ còn nói Thẩm Lê càng ngày càng trẻ, vẫn là tính trẻ con như vậy, còn giống trẻ con hơn Tiểu Dịch nhà người ta.

Biên Dịch cười: “Cháu không phải trẻ con, chị ấy mới là.”

Cậu quay đầu thì thầm với Thẩm Lê, nói nghe người ta nói như vậy, mục tiêu của cậu đã thành công một nửa.

Không đến mấy tháng, có bạn bè nói cho Thẩm Lê rằng hoạ sĩ mà Tống Duyệt vừa mới ký hợp đồng có vài tác phẩm đi vào con đường bán không chính đáng, không biết chọc phải ai, bị báo cáo, hai người đều bị trừng phạt.

Sau đó Thẩm Lê càng nghĩ càng cảm thất không đúng, nói việc này cho Biên Dịch nghe, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cậu.

Thẩm Lê: “Không phải là em chứ, em trai.”

Cậu không nhìn cô, cũng không phủ nhận.

Thẩm Lê hiểu rõ, cảm động đến nước mắt lưng tròng, vùi đầu ở trong lồng ngực của cậu hỏi cậu làm như thế nào.

Người thiếu niên trước kia ôm người bất tri bất giác đã có thêm rất nhiều sự thành thục, làm người khác có cảm giác an toàn gấp trăm lần.

Cậu ôm lấy cô, hôn đỉnh đầu của cô, trầm thấp mở miệng: “Đã nói rồi, phải bảo vệ chị thật tốt, bạn nhỏ Thẩm Lê.”

Sau đó lúc Thẩm Lê sinh nhật bỗng nhiên nhớ đến mục tiêu của cậu, nguyện vọng sinh nhật chính là muốn biết toàn bộ mục tiêu của cậu.

Cô thò lại gần bảo Biên Dịch nói cho mình.

Toàn bộ phòng đều tối om, chỉ có ánh nến trên bánh sinh nhật chiếu sáng khuôn mặt của hai người.

Ấm áp lại sáng ngời.

Cậu cười cúi đầu hôn cô.

Nói: “Muốn kết hôn cùng với Thẩm Lê, muốn sủng cô ấy thành bạn nhỏ.”

Thẩm Lê ngơ ngác mà “ồ” một tiếng, hỏi cậu đây xem như cầu hôn sao: “Cầu hôn rồi thì không được đổi ý!”

Biên Dịch dùng hành động thực tế nói cho cô.

Thẩm Lê bị hôn đến thất điên bát đảo, dừng lại thở dốc: “Em trai, nói như vậy, em đã bị chị buộc chặt rồi!”

Biên Dịch cười, ôm cô, chân dựa vào trên bàn cơm, cà lơ phất phơ.

“Em đã sớm bị chị buộc chặt rồi, chị gái, đã buộc chặt 5 năm.”

HOÀN TOÀN VĂN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui