Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Sáng sớm hôm sau, vẫn là lúc giao tiếp sớm chiều, Thẩm Lê đã thu dọn xong hành lý, mang theo bản vẽ cô gửi chỗ chị Lâm đi lên núi.

Thẩm Lê cũng không muốn lên đỉnh núi, chỗ đó quá cao, cô không có sức lực này, mà xách đồ đến chân núi hơi hướng lên đỉnh hóng gió.

Sương mù sáng sớm còn chưa tán, thướt tha lượn lờ vờn quanh Thanh Sơn, mái hiên ngói lưu ly ở chân núi như ẩn như hiện, giống tiên cảnh. Dọc theo đường đi sương sớm dày đặc, cô đi một đôi giày vải, đứng trong đình dậm chân liên tiếp, lúc này mới dựng giá vẽ xong rồi ngồi xuống.

Thẩm Lê không định vẽ mặt trời mọc, thời gian không khẩn trương như vậy, chờ cô thong thả ung dung mà dựng xong giá, chân núi đã dần dần có tiếng người, náo nhiệt không ít. Cô buông bút duỗi người, tùy ý quay đầu thoáng nhìn, thật sự nhìn thấy vài thứ làm người ta kinh ngạc.

Biên Dịch đơn độc mang theo cô gái đi về phía chợ.

Nói đến khoảng cách cũng không tính là gần, Thẩm Lê không nhìn rõ khuôn mặt cụ thể của thiếu nam thiếu nữ, chỉ là khí chất hiếm thấy trên người nam sinh làm cô xác định được vài phần.

Huống chi, trước đó cô gái còn mặc trang phục hồng xám nhạt hôm qua Thẩm Lê mới thấy, một đầu tóc dài hơn xoăn, là nữ sinh đi cùng bọn họ.

Cô ấy đi với Biên Dịch một trước một sau, thường xuyên quay đầu nói với cậu mấy câu, nện bước nhảy nhót.

Vầng sáng mờ mờ chiếu trên khuôn mặt của hai người, trên người, bốn phía nhìn qua như có bong bóng màu hồng bay lên.

Tiếng người dưới chân núi ồn ào, Thẩm Lê nháy mắt nhìn mấy giây, không thể nói có tâm tình gì, chỉ là bỗng nhiên không có hứng thú vẽ vời, cúi đầu bắt đầu thu dọn dụng cụ vẽ tranh.

Cô tốn không ít thời gian mới dọn xong một đống đồ vật, lắc lắc trong tay, không biết vì sao có cảm giác thậm chí còn nặng hơn so với lúc mang lên.

Thẩm Lê đeo tai nghe dọc theo đường đi, thất thần đi xuống dưới, không biết trong tai nghe bật bài hát gì, cũng không biết đổi mấy bài.

Chỉ là đến khi cô hồi thần lại, người đã đi lên đường sỏi đá, còn vừa lơ đãng dẫm lên một cục đá đột ngột chặn giữa đường, cả người cùng điện thoại đều ngã xuống.

Điện thoại nên ở trên mặt đất "cạch" một tiếng giòn vang, sự đau đớn bén nhọn lôi cuốn cổ chân của Thẩm Lê, chạy theo cẳng chân lên trên, Thẩm Lê trực tiếp ngốc hai giây, đầu tiên mà khó có thể tin mà nhìn đầu sỏ gây tội chằm chằm, lúc này mới trì độn che chân đau đến nhe răng trợn mắt.

Dụng cụ vẽ tranh cũng rơi xuống đầy đấy, bởi vì quá mức nổi bật, xung quanh rất nhanh đã có người nghỉ chân, chỉ là bởi vì hiệu ứng phân tán trách nhiệm kỳ quái kia, trong nhất thời không có ai nâng cô dậy.

Thẩm Lê giãy giụa muốn đứng lên, trên mặt cô đỏ bừng, là đau đớn.

Cho đến khi cuối cùng có chị gái đi ngang qua không nhìn nổi nữa, ra tay đỡ lấy, người xung quanh mới hoàn toàn tỉnh ngộ hỗ trợ nhặt đồ trên mặt đất.

"Em gái, em không sao chứ?" Chị gái quan tâm hỏi.

Thẩm Lê dựa một cỗ lực đứng lên, cô cảm thấy chân mình đã sắp tê rần, vì vậy nỗ lực nghẹn ra một nụ cười, nói: "Không sao ạ."

Chắc là không gãy được.

Xung quanh có người đưa đồ đã nhặt được cho Thẩm Lê rồi rất nhanh đã rời đi, nháy mắt cũng chỉ còn chị gái đỡ cô, chị gái đỡ cô đến ghế đá ở một bên, chà xát tay: "Em gái, nhà em có người đến đón không? Chị còn có việc…"

Thẩm Lê rất sợ làm phiền người khác, thấy thế vội xua tay: "Không sao, không sao ạ, ngài đi trước đi, đã rất cảm ơn rồi ạ."

Chị gái thoạt nhìn thật sự có việc gấp, vỗ vỗ cánh tay của cô, bước đi vội vàng rời đi.

Nơi này cách homestay còn một khoảng, điện thoại cũng bị rơi hỏng rồi, Thẩm Lê ấn chân mình, ngây ngốc ngồi ở một bên, đầu óc đang gian nan suy nghĩ nên về thế nào.

"Cần hỗ trợ không?"

“A?”

Tiếng của Biên Dịch vang lên làm người ta không kịp phòng ngừa, Thẩm Lê liếc mắt nhìn qua, ý nghĩ đầu tiên trong đầu vậy mà là: Nam sinh vừa rồi thật sự là cậu.

Chẳng qua rất nhanh cô đã ném sự mất mát lỗi thời không hợp tình lý này xuống, trịnh trọng mà gật đầu với Biên Dịch, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Cần, quá cần thiết."

Biên Dịch nhìn bốn phía xung quanh, bảo Thẩm Lê chờ một lát, ngay sau đó đi ngược lại một đoạn, chỉ chốc lát sau đã đẩy một chiếc xe đạp công cộng đến đây.

"Em tìm thấy ở đâu vậy?" Thẩm Lê đưa đồ qua, tò mò hỏi.

"Lúc vừa đến đây thì thấy."

"Em ra ngoài sớm như vậy làm gì? Tiễn bạn gái?"

"Hả?" Biên Dịch đang đỡ cô đến chỗ xe, nghe vậy mặt không biểu cảm liếc nhin cô một cái.

Thẩm Lê ý thức được theo lý mà nói cô không có khả năng biết buổi sáng Biên Dịch đi ra cùng một nữ sinh, bổ sung theo bản năng: "Ngày hôm qua thấy nhóm các em có một cô bé."

"Có cô bé chính là bạn gái của tôi? Bạn gái của tôi có thể vòng quanh địa cầu ba vòng." Biên Dịch nói dỗi một câu.

Đây là, phủ nhận?

Thẩm Lê mượn lực ngồi trên xe đạp, nắm chặt phía trước, trong lòng đột nhiên buông lỏng. Cô ngồi trên xe đạp cao hơn Biên Dịch một chút, hơi cúi đầu, cười tủm tỉm mà dùng tư thái người lớn nói với Biên Dịch: "Em đi gần với cô bé ấy mà, chị nói em nghe, yêu sớm không tốt chút nào, quả thực là trăm hại không có lợi, em hãy đặt tinh lực trên việc học ấy."

Biên Dịch không nói gì, Thẩm Lê kỳ diệu mà đọc được ý cạn lời từ biểu cảm nhạt nhẽo của cậu.

Thẩm Lê luôn tự xưng là người lớn, tuy cô thật sự là thế, nhưng bây giờ thoạt nhìn thật đúng là không đúng, làm gì có bà chị nào ba ngày bị thương hai ngày, còn cần một cậu em vị thành niên đến giúp chứ.

Thẩm Lê bĩu môi, tử đó về sau cô có hỏi cái gì, Biên Dịch đều lười trả lời, vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm đẩy cô về phía homestay, mắt nhìn thẳng, còn không bằng người lạ.

Không thú vị.

Mặt trời đã hoàn toàn ra khỏi tầng mây, treo cao cao ở chân trời, may ánh mặt trời buổi sáng cũng không gắt, chiếu lên người cũng thoải mái.

Rất nhanh đã đến cửa homestay, Thẩm Lê nâng cái chân không bị thương kia lên, lập tức nhảy xuống, rơi xuống đất hơi cồng kềnh.

Không đợi Biên Dịch dừng xe, chị Lâm đã nhìn thấy, vội vàng đi đến đỡ Thẩm Lê: "Lê Lê, đây là làm sao vậy?"

“Không cẩn thận bị ngã ạ.”

Thẩm Lê ngượng ngùng nói vướng cục đá trên đường nên ngã, còn về nguyên nhân căn bản thì không nói gì, lừa gạt cho qua, tùy ý chị Lâm đỡ cô đến phòng khách.

Biên Dịch dừng xe đạp ở điểm dừng mới quay về homestay, vừa vào cửa đã nghe thấy một tiếng hét chói tai.

“A! Đau đau đau, chị Lâm, ngài nhẹ chút!”

Phòng khách có Tống Gia Trạch và Tư Phàm ghé vào cạnh bàn, Tư Phàm cầm đá và băng gạc hỗ trợ cho chị Lâm, mà Tống Gia Trạch chỉ đến xem náo nhiệt, hai người nhìn chị Lâm nắm cổ chân của Thẩm Lê xem xét đều không hẹn mà không đành lòng quay đầu đi.

Cổ chân của Thẩm Lê sưng lên cao, làn da vốn trắng nõn non mịn giờ phút này cũng đã nổi lên xanh tím, nhìn thật sự có hơi nghiêm trọng.

Chẳng qua chị Lâm là người có kinh nghiệm: "Chỉ là nhìn nghiêm trọng, không bị thương gân cốt, đắp băng một chút rồi xoa rượu thuốc là mấy ngày có thể tốt."

Mặt Thẩm Lê đã đỏ rần, nói không nên lời, đôi tay nắm chặt ghế tre, một lòng cầu nguyện khổ hình này nhanh chóng trôi qua.

"A Dịch, hai người cùng nhau trở về?" Tống Gia Trạch thấy Biên Dịch đi đến, bắt người đến đây, bám vào cổ cậu hỏi: "Chị của tôi làm sao lại ngã nghiêm trọng như vậy."

"Không biết." Biên Dịch cũng là đôi mắt khinh phiêu phiêu đảo qua, không nhìn nhiều, ánh mắt sau đó lại dừng trên mặt Tống Gia Trạch: "Làm sao tôi không biết dì còn có một đứa con gái."

Tống Gia Trạch là một bộ dáng cậu không hiểu: "Cái này của tôi gọi là thân thiết, tôi và chị Thẩm Lê chính là mới gặp như đã gặp từ lâu, làm sao hả, hâm mộ?"

Biên Dịch: “Không hâm mộ.”

Tống Gia Trạch: “…”

Thẩm Lê: “…”

Chị Lâm đã lấy băng gạc bọc miếng băng chậm rãi giúp Thẩm Lê đắp, ngoại trừ ban đầu có một chút lạnh lẽo kích thích, sau đó sẽ thoải mái hơn nhiều, cô tựa lưng vào ghế nhéo nhéo vành tai nóng bỏng, một đôi lỗ tai không tự chủ được mà nghe đối thoại bên cạnh.

"Hạ Kỳ đâu? Tiễn về rồi?" Tống Gia Trạch biết sáng sớm Biên Dịch đi làm gì, hỏi một câu.

"Ừm, có người chờ." Biên Dịch nói.

"Có người chờ? Ai chờ? Không phải con bé gạt người trong nhà ra ngoài sao? Tôi nói con bé cũng được quá, vừa cãi nhau với bạn trai đã tìm anh họ là cậu rồi, còn chạy xa như vậy, lá gan đủ lớn."

"Bạn trai của nó."

Anh họ này thật ra cũng không thèm để ý, biểu cảm quan tâm trên mặt ít đến đáng thương, thậm chí có hơi ghét bỏ Tống Gia Trạch nói nhiều, ném xuống một câu xoay người rời đi.

"Ai?" Đầu óc của Tống Gia Trạch xoay nửa ngày mới phản ứng lại.

Thẩm Lê ở đây nghe được toàn bộ tin tức cô muốn nghe, giờ phút này đang ngơ ngác nhìn chân bị thương của mình chằm chằm, trong lòng không nhịn được muốn mắng người.

Hoá ra là anh em họ, cô nhìn ra bong bóng hồng cái quỷ gì.

- -

Bởi vì trẹo chân đột nhiên không kịp phòng ngừa, trực tiếp quấy rầy đến kế hoạch sưu tầm phong cách của Thẩm Lê, đối tượng vẽ tranh của của cô cũng trực tiếp từ cảnh biến thành người.

Thẩm Lê giơ chân ngồi ở trên ban công, cầm ảnh trong điện thoại cân nhắc nửa ngày, vẫn cảm thấy vẽ bằng ảnh chụp không quá thoải mái.

Qua lại thường xuyên, người của homestay này quả thực liền thành một đường chọn.

Nói cách khác, Thẩm Lê coi trọng nhóm các cậu bé trẻ tuổi này, lại nói trắng hơn một chút, là người tên Biên Dịch kia.

Thẩm Lê thật ra là một người có lực hành động rất mạnh, trong lòng có ý nghĩ dường như lập tức sẽ hành động, chân cẳng của cô không tiện, nên kiềm chế tính tình chờ đến khi Biên Dịch lại về phòng đi ra ban công lần nữa.

Nghe được tiếng bước chân vang lên ở bên cạnh, lập tức dịch đến ban công, ngồi trên ghế nằm, ôm bàn vẽ ở trước ngực, làm bộ dường như không có việc gì mà thong thả liếc mắt nhìn thiếu niên ở đối diện.

Cậu lấy xong quần áo cũng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, phảng phất như nhìn thấy nhất định có chuyện gì đó trong cái liếc mắt, quần áo treo trên vai, tầm mắt khinh phiêu phiêu dừng trên cổ chân của Thẩm Lê.

Thẩm Lê nhìn nhìn Biên Dịch, lại nhìn nhìn bàn vẽ, nâng tay lên, chào hỏi giống như mèo chiêu tài.

"Hi, em ăn cơm chưa?"

Là câu nói hàn huyên vàng của người Trung Quốc, những lời này sẽ không có lỗi giống nhau. Cơm chiều của Thẩm Lê đã được chị Lâm bưng lên giúp, nói vậy bọn họ cũng đã ăn.

Quả nhiên, Biên Dịch nhàn nhạt gật đầu: “Ăn rồi.”

Một khi đã như vậy, Thẩm Lê liếm liếm môi, xoay tay hầm hè cẩn thận dò hỏi: "Em có rảnh không?"

Biên Dịch không trả lời chính diện, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt ngắn ngủi xẹt qua khuôn mặt Thẩm Lê.

Ý là: Có chuyện gì, chị nói trước.

Thẩm Lê vừa kinh ngạc với năng lực lý giải của cô, vừa mắng mỏ người em trai này sao lại ngầu như vậy trong lòng, có lẽ không phải ngầu, chính là lười nói chuyện.

Càng nghĩ lòng càng cứng, chẳng qua trên mặt cô không hiện ra, ôn tồn thương lượng với cậu: "Em bằng lòng làm người mẫu của chị không?"

"Hửm?" Chân mày Biên Dịch khẽ nhúc nhích, nói: "Loại người mẫu nào?"

Không có lý do, Thẩm Lê nghe ra chút giọng mũi trong lời này của cậu, nhưng nhìn cẩn thận, khuôn mặt của người đó bình đạm, không thể đứng đắn hơn.

Cái loại không mặc quần áo, nếu cậu bằng lòng, chị cũng là cầu mà không được.

"Khụ, khụ." Thẩm Lê bưng cái giá vẽ, nói lời hoàn toàn khác với những gì trong lòng: "Còn có thể là người mẫu gì, chính là người mẫu bình thường, mặc quần áo, thù lao cho em gấp hai giá thị trường, được không?"

“Gấp hai là bao nhiêu?”

“500, một tiếng.”

Thật ra ngày thường Thẩm Lê không phải tự tìm mẫu vẽ, căn bản không quá hiểu biết giá thị trường, chỉ báo giá cao, mắt cô sáng rực lên, cảm thấy hấp dẫn.

"Em trai, em cảm thấy thế nào?"

Nhưng Biên Dịch nhìn Thẩm Lê hai giây, bỗng nhiên cúi đầu cười một cái khó hiểu, xách quần áo trên vai đi vào phòng, không ướt át bẩn thỉu chút nào.

“Tôi cảm thấy chẳng ra gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui