“Mặc người xâu xé?”
Dung Ngọc cười khinh.
Dù đang bị bóp cổ nhưng y vẫn không chút hoảng loạn, thậm chí cảm giác cận kề cái chết vì khó thở còn khiến y khá phấn khích.
“Sao ngươi biết ta sẽ mặc người xâu xé, mà không phải là vui lòng chịu chết? ”
Âm thanh Dung Ngọc nặng nề, giống như bị nghẹn, nhưng ánh mắt lại sáng rỡ lạ kỳ.
Y nghiêng nười lên trước nhìn Sở Đàn, đuôi mắt đỏ ửng cong lên thành vòng cung diễm lệ.
“Sở Đàn, nếu ngươi giết ta, ta sẽ biết ơn ngươi cả đời.
”
Sở Đàn yên lặng nhìn chăm chú vào Dung Ngọc, sâu trong đáy mắt là cảm xúc phức tạp cuộn trào.
Hắn sớm biết, ngày ấy Dung Ngọc cầm dao găm uy hiếp hắn, đôi mắt cũng điên cuồng như thế này.
Như thể thế gian này đã chẳng còn gì để chờ mong, tồn tại cũng chỉ là trò tiêu khiển gặp chăng hay chớ*, cái chết mới đích đến của cực lạc.
*Gặp chăng hay chớ: được tới đâu hay tới đó.
Sở Đàn không hiểu, sao có người lại không muốn sống chứ?
Hắn từng thấy binh sĩ bị thương trên chiến trường.
Vì để được sống, dù chỉ còn nửa thân trên, dù nội tạng vương vãi khắp nơi cũng phải giãy chết bò về.
Cũng từng thấy dân chạy lũ vì muốn sống, ăn cỏ dại, gặm vỏ cây, thậm chí còn đổi con cho nhau làm thức ăn.
Hoàng đế cũng là vì muốn sống, phái người lục tung nhân gian tìm cho bằng được tiên tưởng để luyện tiên đan.
Dân thường vì muốn sống cũng tràn đầy nóng vội, không từ thủ đoạn.
Cho dù thật sự có người một lòng muốn chết, chắc chắn cũng vì có mưu cầu toan tính, nhất định là phải có nguyên do gì đó mới đi chết.
Nhưng Dung Ngọc không phải.
Y đơn giản là muốn chết thôi.
Cũng chính bởi vì một khắc kia, mới khiến Sở Đàn tò mò về con người Dung Ngọc.
Tiểu công tử trước mặt hắn rất khác biệt, khác với tất cả những người mà hắn từng gặp.
Vậy nên Sở Đàn muốn ở bên cạnh Dung Ngọc, quan sát y, tìm hiểu y, nghiên cứu y.
Mãi đến khi hứng thú càng ngày càng mãnh liệt.
Mãi đến khi bí mật trên người Dung Ngọc càng ngày càng nhiều.
Sở Đàn bắt đầu không thỏa mãn với việc nhìn không.
Hắn muốn...!Độc chiếm y.
Sở Đàn buông tay, đổi thành nâng mặt Dung Ngọc, chạm nhẹ vào nhĩ tiêm của y.
“Sao ta lại nỡ giết người đây? Nếu người chịu nằm trong vòng tay ta, ta nhất định sẽ khiến người vui sướng.
”
Ánh mắt Sở Đàn ngả ngớn, phóng đãng, ý nghĩa trong lời nói không cần nghĩ cũng biết.
Dung Ngọc nhíu mày định nói gì đó thì Sở Đà đã thả y ra.
Hắn cười: “Công tử nên dùng bữa sáng rồi.
”
Vừa dứt lời, Mặc Thư dẫn đầu một hàng gia nhân nối đuôi nhau đi vào.
“Công tử, bữa sáng đã làm xong rồi.
”
Mặc Thư đi đến trước mặt Dung Ngọc, ánh mắt bất thiện trừng Sở Đàn, cố sức xô hắn ra, đẩy Dung Ngọc đến trước bàn ăn.
Lúc dùng bữa, Mặc Thư gắp thức ăn cho Dung Ngọc không ngơi tay, nhưng thấy Dung Ngọc ăn không được mấy miếng bèn hỏi han: “Công tử, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Ta kêu đầu bếp làm lại nhé? ”
Dung Ngọc uể oải lắc đầu, buông đũa.
Mặc Thư thấy y gắp sủi cảo tôm thủy tinh nhưng chỉ căn một miếng rồi bỏ lại vào chén thì sốt ruột.
“Công tử muốn uống trà sữa không? Hay để ta đi nấu một ít, nấu thêm chút trân châu nữa, được không? ”
“Đừng mất công làm gì, ta ăn không vào.
” Tỉnh rượu rồi dạ dày lại không khỏe, Dung Ngọc thật sự không thèm ăn.
“Dọn dẹp chút đi rồi hồi phủ.
” Dung Ngọc ngả người vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Mặc Thư đành phải nghe lời truyền xuống.
Lúc đoàn người chuẩn bị xuất phát, Liễu trang đầu của sơn trang suối nước nóng tiến đến hành lễ, còn dẫn theo một cô nương trẻ tuổi.
“Đây là nữ nhi của tiểu nhân, năm nay mười bảy tuổi, tên là Vân Nhu.
” Khuôn mặt tươi cười của Liễu trang chủ* đầy nếp nhăn.
“Vân Nhu, mau bái kiến chủ nhân đi.
”
庄头: Viên quản lý nông trường do giai cấp địa chủ lập ra trong xã hội phong kiến Trung Quốc.
Do không kiếm thấy từ nào hợp hơn nên tui để là trang chủ chứ ổng khum phải chủ nha mn.
Liễu Vân Nhu yểu điệu thi lễ.
“Vân Nhu bái kiến công tử.
”
Liễu Vân Nhu rất xinh đẹp, mặt phấn má đào, thanh thuần đáng yêu.
Nàng diện váy màu hồng phấn nhưng không khiến mình trông bị mập, đứng cụp mắt ở đó, khí chất lịch sự, nhã nhặn.
“Vân Nhu, Liễu Vân Nhu, tên hay.
” Dung Ngọc lập lại mấy lần, dạt dào hứng thú đánh giá thiếu nữ đứng trước mặt, giống như thật sự rất thích thú với nàng vậy.
Liễu trang chủ sáng mắt, vẻ mặt kích động.
Lão cười nói: “Chủ nhân có còn nhớ, bốn năm trước, Dương phu nhân từng đưa người đến đây một lần.
Lúc đó phu nhân khen tiểu nữ nhi trắng trẻo đáng yêu, còn nói chờ khi nàng đủ tuổi sẽ đưa vào trong phủ phụng dưỡng bên người công tử.
”
“Tiểu nhân vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của phu nhân.
Bây giờ Vân Nhu đã cập kê, còn chưa từng xem mắt lần nào.
” Liễu trang chủ liếm đôi môi khô quắt.
“Chẳng hay nàng có phúc phận được hầu hạ bên người công tử chăng? ”
Dung Ngọc cụp mắt.
Ra là Liễu trang chủ muốn cái này.
Việc của bốn năm trước nguyên chủ đã quên gần hết rồi.
Nhưng dù Dương thị thật sự đã từng nói như thế, cũng chỉ là thuận miệng đùa vui, vậy mà lại khiến Liễu trang chủ nuôi mộng lâu nay.
Bây giờ tới đây viện cớ, muốn đưa nữ nhi vào Dung phủ, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Dung Ngọc của nguyên tác chưa từng đặt chân đến suối nước nóng kể từ sau cái chết của Dương thị.
Liễu trang chủ không có cách nào cầu kiến, tất nhiên sẽ không có sinh ra sự việc lần này.
Ai ngờ bây giờ Dung Ngọc lại trúng số rồi đâu.
Dung Ngọc nhìn Liễu Vân Nhu, lẩm nhẩm cái tên này trong lòng vài lần, đáy mắt càng ngày càng sáng.
Tuy rằng nguyên chủ chưa từng chung đụng gì với Liễu Vân Nhu trong nguyên tác, nhưng nhân vật này vẫn được xuất hiện trong ngoại truyện.
Hơn nữa còn là nhân vật rất quan trọng.
Dung Ngọc trước giờ đi hóng cháy nhà không bao giờ chê lửa cháy lớn.
Dù sao thú vui duy nhất trong sinh hoạt của y bây giờ là theo dõi đường đi của cốt truyện, tiện tay thì đổ thêm tí dầu cho đám vai chính ngộp chơi.
Thế nên Dung Ngọc một tay chống cằm, tay kia gõ lên tay vịn xe lăn.
“Được thôi.
Để nàng quay về cùng ta đi.
”
Liễu trang chủ hoan thiên hỉ địa gật đầu cái rụp, kéo tay Liễu Vân Nhu cùng quỳ xuống tạ ơn.
Dung Ngọc cười cười nhìn hai cha con, không chú ý đến sự u ám bất chợt trong ánh mắt của Sở Đàn đang đứng phía sau.
Một canh giờ sau, Liễu Vân Nhu xách theo một cái tay nải nhỏ, ngồi vào chiếc xe ngựa nhỏ phía sau xe của Dung Ngọc.
Về tới Dung phủ đã là giữa trưa.
Tần ma ma thấy Dung Ngọc mang về nữ tử, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn bèn sắp xếp cho Liễu Vân Nhu làm thị nữ dọn phòng trong viện trước.
Sau đó bà bắt lấy Dung Ngọc nhìn trái ngó phải một hồi, xác định là không có vấn đề gì rồi mới quay qua xách tai Mặc thư mắng một trận: “Trời lạnh như vậy mà con cũng dám xúi công tử ra đường lêu lổng, lỡ lạnh quá mang bệnh thì phải làm sao? ”
Mặc Thư vừa né vừa la ai da ai da, la to lần sau không dám nữa mới được Tần ma ma tha cho.
Tần ma ma lải nha lải nhải, kêu hạ nhân đốt địa noãn nóng lên chút, sau đó thêm than vào chậu than, chờ đến khi nhiệt độ trong phòng oi bức như nắng hè rồi mới để Dung Ngọc cởi áo choàng.
Tần ma ma kể việc nhà mà như đang kể chuyện phiếm.
“Chắc công tử chưa biết.
Đêm qua nhị công tử không về phủ, nghe nói là uống say quá nên ngủ lại trong cung.
Sáng nay mới trở về, là tam hoàng tử đích thân đưa về.
Phỏng chừng lúc này tam hoàng tử vẫn còn đang ở đại sảnh đó.
”
Mặc Thư tặc lưỡi cảm thán: “Tam hoàng tử đúng là yêu thương đại cô nương vô bờ.
Yêu ai yêu cả đường đi, quan tâm săn sóc nhị công tử đến mức đó cơ đấy.
”
Dung Ngọc uống hớp trà nóng, nghe vậy lắc đầu cười khẽ.
Chỗ nào là yêu ai yêu cả đường đi? Có mà là ám độ trần thương*.
*Ám độ trần thương: Chuyện mờ ám không ai ngờ đằng sau lớp vỏ bọc bên ngoài.
Ý Ngọc Ngọc là ai cũng tưởng Dung Nguyệt với tam hoàng tử là mqh anh rể - em vợ, nhưng khum ai biếc được hai tụi nó vụng trộm gian dâm zới nhao.
Đêm qua là phân cảnh lần đầu tiên tam hoàng tử và Dung Nguyệt tình cảm mãnh liệt.
Đoạn này trong sách miêu tả kỹ lắm.
Do dược tính mạnh, Dung Nguyệt động tình, dẫn tới tam hoàng tử cũng khó cầm lòng, thú tính bộc phát.
Hai người quấn lấy nhau ngay tại Thiên điện không người.
Trong lúc đang đâm chày giã cối còn mém bị cung nữ và thái giám phát hiện.
Dung Thanh Tuyết tự mình đi ra ngoài tìm, lúc đi ngang qua Thiên điện cũng xuýt chút là thấy rồi, vừa kích thích vừa cấm kỵ, hương tình bắn tứ tung.
Bọn họ làm đến tận lúc hừng đông, Dung Nguyệt ngất luôn, nhưng không phải cuối cùng vẫn được tam hoàng tủ đưa về đó sao.
Dung Ngọc sắp xếp cốt truyện trong đầu, lại nghe thấy Tần ma ma nói: “Lão nô đã cử lý con tiện nhân Lục Ngạc kia rồi.
Trước đó sợ Tết nhất thấy máu sẽ dính vận xui, bây giờ cũng đã qua mười lăm, không cần phải giữ nàng nữa.
”
Dung Ngọc tùy ý xua tay.
Y không có nhu cầu biết kết cục của Lục Ngạc.
Chỉ cần nhớ đếm hôm đó là y lại buồn nôn.
Nhưng thật ra có chuyện này y khá là chú ý, vừa định hỏi thử thì thấy Tần ma ma lấy ra một thứ.
“Công tử, bọn nô tài lục soát được cái này trong phòng Lục Ngạc.
”
Mặc Thư nhìn thật kỹ, cậu kinh hãi.
Cái này rõ ràng là chén thủy tinh rỗng trong suốt được đính tơ vàng hình hoa.
Dưới những tia nắng chiếu rọi, phản chiếu ra màu sắc rực rỡ óng ánh.
[Có cái ly hoi mà quằn quá.
Chén Lưu Li là chén thủy tinh đó nha mn, ban đầu hok tra kỹ tưởng là tên.
Hoặc nó là tên thiệt mà tui tra kỹ quá cái bị lú:)))]
Nhưng không phải đã bị Sở Đàn làm vỡ rồi sao?
Chuyện này nằm trong dự kiến của Dung Ngọc.
Y quay đầu gọi Sở Đàn đến.
“Ngươi nhìn thử xem đây là cái gì? ”
Sở Đàn nhìn cái chén thủy tinh khiến hắn bị hành hạ bấy lâu, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, yên tĩnh như giếng cổ không gợn sóng, kính cẩn đáp: “Là chén thủy tinh của công tử.
”
“Ồ, ngươi vẫn còn nhớ nó.
” Trong mắt Dung Ngọc chứa ý cười ác liệt.
“Vậy cái mà ngươi làm vỡ kia đang ở đâu? ”
Sở Đàn cúi đầu.
“Nô tài chưa từng làm hỏng gì cả.
”
Mặc Thư cầm chén lên, nhìn xuống đáy chén la lên: “Dưới đáy có tên húy của công tử, chắc chắn không phải giả, đúng là cái chén đó rồi! ”
“Là tiện nhân đó giở trò quỷ.
” Tần ma ma phẫn nộ.
Hôm đó bà không ở trong phủ, bà phải về nhà chăm sóc cho đứa con út đang bị bệnh.
Những chuyện đã xảy ra hôm đó là do Mặc Thư thuật lại cho bà.
Tần ma ma gừng càng già càng cay, chỉ liếc một cái đã nhìn ra ý đồ của Lục Ngạc.
“Chắc chắn ả muốn dùng một cái chén giả để vàng thau lẫn lộn, đánh tráo cái chén thật để bán đi kiếm tiền.
Chỉ là ả không ngờ dưới đáy chén có khắc tên công tử, sợ chuyện bại lộ nên chỉ đành giấu kỹ trong phòng! ”
Dung Ngọc đã sớm đoán được việc này, nhưng vẫn cố tình giả bộ như đột nhiên mới hiểu, ngạc nhiên nhìn Sở Đàn.
“Ấy, vậy chẳng phải ta đã trách oan cho ngươi sao.
Làm sao đây? Ngươi bị đòn oan rồi.
”
Sở Đàn nói không chớp mắt: “Công tử thưởng cũng là thưởng, mà phạt cũng là thưởng.
”
Mặc Thư bĩu môi, thầm mắng cái miệng hắn thật là trơn tru.
“Hừ, xem như ngươi thông minh, nhưng mà ta cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi oan uổng như vậy.
”
Ngón tay Dung Ngọc ấn xoa huyệt Thái Dương như thể y đang trầm ngâm.
Một lát sau, hai mắt y sáng lên, kêu Mặc Thư đẩy y ra ngoài.
Sau đó phân phó hạ nhân đập vỡ lớp băng trên mặt hồ trong viện đi.
Sau một hồi vật vã khiến cho đám người bu lại hóng chuyện.
Dung Ngọc cũng không đuổi đi, rất thích thú ngồi bên hồ nhìn.
Mặt băng rất nhanh đã bị đục ra một lỗ lớn, thấy được nước hồ lạnh lẽo thấu xương.
Dung Ngọc vuốt ve chén thủy tinh trong tay, vẫy vẫy tay gọi Sở Đàn.
Sở Đàn tới gần, khom lưng.
Dung Ngọc vỗ vỗ mặt hắn, khóe môi cong lên một nụ cười thân thiện nhưng tàn nhẫn.
“Ta đã nói sẽ không để ngươi bị đánh oan uổng đâu.
Cái chén này, ta thưởng cho ngươi.
”
Vừa dứt lời, Dung Ngọc thẳng tay ném cái chén thủy tinh trị giá chín ngàn hai trăm lượng hoàng kim vào trong nước hồ.
“Xuống lấy đi.
”.