Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Ryal
Sáng hôm sau Dung Ngọc thức giấc, mặt trời đã lên cao.
Cả người cậu đau nhức như bị ai đánh cho một trận, nhất là thắt lưng cứng tựa gỗ đá, chỉ hơi cựa quậy đã nghe thấy tiếng xương răng rắc.
Cậu phải để Mặc Thư xoa bóp một lượt từ đầu đến chân mới thấy đỡ hơn phần nào.
Dung Ngọc được hầu hạ rửa mặt rồi súc miệng, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn – hoặc nên gọi là bữa trưa thì đúng hơn. Bà cụ lại cho người mang đến nào là canh gà mái, nào là thịt dê hầm cách thủy theo kiểu Sơn Đông, món nào cũng là món đại bổ.
Mỗi tội ngấy quá. Lớp váng mỡ nổi trên bát canh, Dung Ngọc không có hứng, bèn bảo Mặc Thư múc cho mình một ít canh suông dưới đáy bát để uống tạm.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh tới mức chỉ có tiếng leng keng khe khẽ.
Mặc Thư đứng một bên, mím chặt môi, tỏ vẻ lúng túng. Nó nghĩ: Sao công tử không hỏi mình Sở Đàn đâu? Nếu cậu không hỏi thì nó có nên chủ động nói ra không nhỉ?
Nó do dự một lúc rồi vẫn gượng gạo nói: "Ca nhi ơi, Sở Đàn bị cụ lớn gọi đi rồi ạ".
Dung Ngọc cụp mắt, im lặng uống từng ngụm canh.
Môi Mặc Thư mấp máy, nó tiếp tục: "Hôm qua viện chính gọi nước hai lần, lần thứ hai là vào sau giờ Tý. Tên sai vặt nấu nước báo cho cụ lớn nên sáng nay cụ lớn cho đòi em đến hỏi chuyện".
Hỏi gì thì không cần nói cũng biết. Mặc Thư nào dám nói dối bà cụ, dĩ nhiên nó cũng chẳng giấu được gì. Chuyện thiếu gia ngủ với người hầu nam vốn cũng là chuyện hết sức bình thường trong những gia tộc quyền quý.
Điều bất thường ở đây là Dung Ngọc – không phải vì cậu là người song tính, mà bởi cậu ốm yếu gầy gò. Hình như cậu là phía chịu thiệt, thế nên đương nhiên Sở Đàn sẽ bị chất vấn.
Dung Ngọc không biến sắc, khẽ há miệng thổi canh: "Đi từ lúc nào?".
"Sáng sớm nay hắn đã bị cụ lớn gọi đi rồi ạ, giờ vẫn chưa về, đã hơn một canh giờ rồi".
Vậy thì có lẽ đang bị phạt. Dung Ngọc thè lưỡi đỡ lấy một miếng thịt dê nhỏ trong thìa, nhai kĩ, nhạt giọng: "Đáng đời tên đó".
Ai bảo Sở Đàn không biết chừng mực mà nghĩ nơi này cũng giống phủ họ Dung. Ở kinh thành Dung Tu Vĩnh mặc kệ cậu, Bạch thị thì chỉ ước cho cậu càng vô liêm sỉ càng tốt, không ai quan tâm cậu làm gì.
Nhưng giờ họ đang ở nhà họ Dương. Người nhà họ Dương từ xưa đã yêu thương cô em gái duy nhất là Dương thị, giờ lại yêu thương đứa cháu trai nhiều bệnh yếu ớt. Bà cụ là người quan tâm cậu nhất, năm nào cậu về Dương Châu bà cũng đòi người hầu kẻ hạ thuật lại chi tiết xem một ngày ba bữa cậu ăn những gì, ăn bao nhiêu, ngủ bao lâu, chỉ sợ cậu thấy khó chịu.
Lần này Dung Ngọc đột nhiên có thêm một tên hầu nam mua vui trên giường, lại còn dám phạm thượng, dù chủ nhân có cho phép hay không thì Sở Đàn vẫn phải chịu đánh.
Quả nhiên hắn đang bị phạt trong viện riêng của bà cụ.
Sở Đàn nằm trên ghế dài, một gã sai vặt đứng sau cầm cây hèo đánh vào mông hắn. Mười gậy đã xong, sắc mặt hắn trắng bệch, trán toát đầy mồ hôi, bàn tay níu chặt mép ghế.
Bà cụ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế thái sư [1], tay vân vê chuỗi Phật châu, nhắm mắt.
[1] Loại ghế có lưng tựa cao, hai bên có chỗ đặt tay. Ảnh minh họa:
Mụ Trần bước tới bên cạnh, nói khẽ vào tai bà: "Đánh xong rồi thưa cụ".
Bà cụ niệm một câu kinh Phật rồi mở mắt: "Vẫn tỉnh đấy ư?".
Mụ Trần: "Vẫn tỉnh ạ".
"Xương cốt cứng đấy. Khiêng xuống rồi gọi thầy thuốc cho hắn, đừng để Ngọc nhi buồn phiền". Bà cụ ra lệnh rồi lại chầm chậm nhắm mắt, nét mặt thản nhiên.
"Dạ". Mụ Trần đi tới chỗ Sở Đàn, nhìn gương mặt đầy mồ hôi của hắn, dù có nhếch nhác thảm hại nhưng vẫn không giấu nổi những đường nét sắc sảo khôi ngô.
Mụ thầm nghĩ: Cũng gọi là có nhan sắc, bảo sao mê hoặc được công tử.
"Ngươi vốn là tội nô, ca nhi nhà ta tốt bụng nên mới cho ngươi cái ăn cái mặc, ngươi nên nghĩ cách hầu hạ chủ nhân cho tốt chứ đừng giở trò quyến rũ rồi bắt nạt cậu ấy. Cụ lớn nhớ cái ơn ngươi cứu ca nhi một lần nên lần này tạm bỏ qua, nếu có lần sau thì cụ không chỉ phạt mấy roi này thôi đâu".
Mụ lạnh giọng cảnh cáo: "Nhớ kĩ chưa?".
Sở Đàn ngước mắt nhìn mụ, mồ hôi chảy ròng ròng. Đôi mắt đen như mực không có cảm xúc, không buồn không vui, lạnh lẽo tột độ.
Tiết trời đang nóng bức mà chỉ trong thoáng chốc sau gáy mụ Trần đã toát mồ hôi lạnh. Mụ rùng mình.
Thế nhưng mụ Trần là hầu già của bà cụ, từng gặp biết bao chuyện sóng gió, mụ nhanh chóng bình thản như thường. Lòng mụ thầm cảnh giác, toan đi báo cho bà cụ biết rằng tên nhãi con kia là một kẻ kì dị, lại nghe được tiếng xe lăn cách đó không xa.
"Ca nhi tới rồi". Mụ Trần hành lễ vấn an, bất giác liếc qua chỗ Sở Đàn.
Dung Ngọc gật đầu, chẳng thèm nhìn hắn mà chào bà cụ trước tiên.
"Con tới thăm ngoại tổ mẫu đây". Cậu cười.
Bà cụ cũng mỉm cười hiền hậu, kéo tay cháu trai mà hỏi: "Con ăn gì chưa?".
"Con ăn rồi ạ, canh mà ngoại tổ mẫu đưa tới rất ngon, thịt dê cũng tươi như mới".
Nụ cười trên mặt bà cụ rạng rỡ hẳn: "Con thích là tốt rồi". Bà dùng bàn tay đầy nếp nhăn vỗ nhẹ lên má cậu. "Xem đi, nhất định tối qua con không được ngon giấc, dưới mắt có quầng thâm kia kìa".
Dung Ngọc vẫn thản nhiên như thể không có ý giải thích điều gì.
Ánh mắt bà cụ vừa tức giận lại vừa thương yêu, mà dĩ nhiên phần tức giận dành cho Sở Đàn. Bà ám chỉ: "Con phải biết tự thương lấy mình đấy nhé".
Đương nhiên bà cụ sẽ không trách cháu trai, tất cả là tại tên hạ nhân hèn mọn kia dùng sắc đẹp để dụ dỗ chủ nhân làm chuyện không đứng đắn. Bà chỉ sợ Dung Ngọc quan tâm Sở Đàn, thế thì phiền phức.
Vậy nên bà liếc nhìn Sở Đàn đầy ý nhị: "Đừng để người ta tiêm nhiễm những cái không hay".
Dung Ngọc cười khẽ, có vẻ chẳng mấy lưu tâm: "Chỉ là thú vui thôi ạ".
Bà cụ quan sát nét mặt cậu thật kĩ, có vẻ không phải nói dối, lòng nhẹ nhõm hẳn. Bà vỗ vỗ vào tay cậu.
"Thế thì tốt. Cơ thể con vốn yếu, sau này ngoại tổ mẫu sẽ tìm cho con một tiểu thư khuê các vừa hiểu lễ nghĩa vừa đảm đang dịu dàng. Nếu con thích nam thì cũng phải tìm ai ngoan ngoãn nghe lời, chứ cái loại yêu tinh này thì không được".
Dung Ngọc cụp mắt: "Ngọc nhi nhớ rồi ạ".
Bà cụ cũng sợ nói mãi cậu sẽ bực mình, dù sao chuyện cháu trai bà tâm trạng thất thường cũng chẳng phải ngày một ngày hai, bèn cười ha ha: "Được rồi được rồi, không nhắc chuyện này nữa".
Bà nháy mắt ra hiệu, ý bảo mụ Trần cho người khiêng Sở Đàn đi.
Hai bà cháu cứ thế trò chuyện tiếp.
Đến hết trưa, sau khi ăn thêm bữa phụ ở Thọ An Đường, Dung Ngọc mới quay về viện.
Sở Đàn được mấy tên sai vặt khiêng về phòng hạ nhân cạnh phòng chính rồi tự hắn bò dậy qua chỗ Dung Ngọc nằm.
Cậu vừa về đã thấy gã thanh niên đang nằm lì ra trên giường mình, cánh tay thon dài thõng xuống, gương mặt trắng bệch ra như sắp hòa làm một với khăn trải giường, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như đá vỏ chai [2] lại càng thêm nổi bật, chúng đang nhìn cậu chằm chằm không chớp.
[2] Gốc: Hắc diệu thạch, hay đá obsidian. Ảnh minh họa:
Hệt như con chó cỡ lớn chịu ấm ức, tội nghiệp biết bao.
Dung Ngọc có ý chí sắt đá nên chẳng thấy hắn tội nghiệp, cậu ngồi cạnh đó uống trà, nét mặt bình thản.
"Công tử không thương ta sao?". Giọng nói khàn khàn của Sở Đàn vang lên.
Dung Ngọc lạnh lùng nhìn hắn: "Tự làm tự chịu".
Cậu vẫn còn đau đây này, vai đau, lưng đau, mông cũng đau, thế mà tên đầu sỏ lại đang chiếm giường cậu.
"Mặc Thư". Dung Ngọc đặt chén trà xuống, nét mặt âm u lạ thường. "Trả hai tên sai vặt trong sân về cho cụ, chuyển lời rằng ta thích yên tĩnh, không cần giải thích thêm bất cứ chuyện gì khác".
Không cần nói nhiều, bởi bà cụ sẽ tự hiểu ý cậu.
Quả nhiên chiều hôm đó bà cụ lại đưa sang hai tì nữ nhỏ tuổi kín miệng, đi lại êm ru không phát ra tiếng, khế ước bán mình cũng được trao cho Dung Ngọc, ngụ ý cậu cứ yên tâm mà dùng, bà không can thiệp vào chuyện trong viện này nữa.
Dĩ nhiên đó là chuyện lúc sau. Giờ Dung Ngọc chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, cứ ngồi xe lăn mãi thì eo cậu không kham nổi.
Sở Đàn xuống giường bế cậu dậy.
Thấy hắn vẫn nhanh nhẹn như thường, Dung Ngọc cau mày nói: "Xem ra hình phạt kia vẫn còn nhẹ".
Mười hèo không phải nhẹ, đàn ông bình thường chắc cũng phải nằm liệt mười ngày nửa tháng. Nhưng cơ thể Sở Đàn vốn săn chắc, sức mạnh hẳn có thể sánh ngang với một con sư tử đương độ tráng niên, vài vết thương cỏn con chưa đủ để hắn không cử động được.
Sở Đàn ôm eo Dung Ngọc từ phía sau, tì môi mình vào gáy cậu, bỗng hỏi bằng giọng buồn buồn: "Lúc ấy công tử nói 'Chỉ là thú vui thôi', em có ý gì?".
"Ý trên mặt chữ". Dung Ngọc biếng nhác nhắm mắt lại, hờ hững trả lời.
Sở Đàn ngước lên, hàm răng trắng cắn nhẹ cần cổ nõn nà, ngữ điệu đầy nguy hiểm: "Công tử thực sự coi ta là thú vui sao?".
Dung Ngọc lại mở mắt, lạnh giọng: "Còn ăn nói vớ vẩn nữa thì cút xuống ngay. Ta mệt lắm rồi".
Sở Đàn siết chặt hai tay, nét mặt bất mãn không còn nữa, hắn dụi mặt vào cổ cậu, buồn bực nói: "Ta chẳng tin đâu".
Dung Ngọc chỉ nói thế để lừa bà cụ, nếu bà mà biết cậu thực sự để tâm đến hắn thì chắc chắn hắn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Công tử thực sự đã hao tâm tổn sức để giữ hắn lại. Sở Đàn hôn lên cổ Dung Ngọc, lại ăn tát rồi mới chịu nằm xuống ngủ.
Dương Châu càng lúc càng nóng, tâm trạng Dung Ngọc cũng bực bội theo, mặt cậu lúc nào cũng hằm hằm, giữa đôi mày là cơn uất ức không tan đi được.
Dương Hoài Diệp bèn nói sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi.
Trong số các anh chị em trẻ tuổi ở nhà họ Dương, y là rảnh rỗi nhất. Đại ca bận chuyện làm ăn, Nhị ca bận chuyện học hành thi cử, ngay cả Dương Thanh Linh cũng bị Nhị cữu mẫu bắt học nữ công gia chánh.
Chỉ có Dương Hoài Diệp sống nhàn hạ, cũng là vị công tử nhà giàu nổi tiếng khắp thành Dương Châu.
Đây là lần thứ ba y tới tìm Dung Ngọc, hai lần trước cậu từ chối, lần này lại chấp nhận đi theo. Sở Đàn cũng im lặng bám sát.
Dương Hoài Diệp ngạc nhiên nhìn Sở Đàn mới có sáu ngày mà đã thoải mái đi lại, cau mày, nhưng không ý kiến. Y biết chuyện Sở Đàn bị bà cụ phạt đánh và cũng biết ngọn nguồn sự việc phía sau.
Y đã đoán trước được tất cả. Thành thật mà nói, từ cái hôm ở bến tàu Dương Hoài Diệp đã cảm thấy bầu không khí giữa biểu đệ và kẻ kia khá kì lạ, chỉ là trước nay y vốn phóng khoáng tự do nên không thường xen vào chuyện của người khác.
Dương Châu vô cùng phồn vinh và đông đúc, cũng là nơi thương nhân tứ xứ hội tụ, thậm chí còn có cả những người phương Tây tóc vàng mắt xanh vượt biển mà tới.
Dương Hoài Diệp dẫn họ vào Thính Vũ Lâu, nghe tên thì lịch sự tao nhã nhưng thực ra cũng chỉ là quán rượu.
Chưởng quỹ lập tức ra nghênh đón rồi dẫn họ lên thẳng tầng ba. Ngồi ngay chính giữa là một cô gái trẻ tuổi đeo mạng che mặt, đang chơi đàn tỳ bà.
Giai điệu rất êm ái và dễ nghe, Dương Hoài Diệp tiện tay ném cho nàng một khối bạc vụn, cô gái sửng sốt, ngặt nỗi đang dở khúc đàn nên không thể đứng dậy tạ ơn, chỉ khẽ gật đầu.
Chưởng quỹ nói cảm ơn thay nàng: "Dương công tử lúc nào cũng thương hoa tiếc ngọc".
Dương Hoài Diệp cười: "Mới tới à? Không phải cô gái đánh đàn lúc trước sao?".
"Các khách nói họ đã chán nghe tiếng đàn ngày xưa, cần đổi mới một chút ạ. Cô này cũng tội nghiệp lắm...". Chưởng quỹ muốn nói rồi lại ngập ngừng, Dương Hoài Diệp cũng không hỏi.
Bữa cơm vừa quá nửa mà bên dưới đã có tiếng ồn ào, âm thanh đàn sáo im bặt.
Tầng ba không chia làm những gian phòng cụ thể mà chỉ dùng bình phong ngăn cách, vì thế chỉ cần ngó ra là biết ngay ngoài kia đang có chuyện gì.
Thì ra một gã đàn ông trung niên đang giằng co với cô gái chơi tỳ bà ban nãy, vừa túm áo nàng vừa phun ra toàn những lời thô tục.
"Hôm nay mày phải cho tao tiền, không thì tao đếch đi đâu!".
"Con không có tiền thật mà cha ơi, cha mau đi đi, đừng quấy rầy các vị khách quý nữa".
"Làm gì có chuyện không có tiền? Ngày nào mày cũng chơi đàn ở đây, mày cười với đám khách kia một tiếng thì cái gì mà chẳng có!".
Gã đàn ông nhìn thấy tiền thưởng mà Dương Hoài Diệp vừa cho cô gái, hai mắt sáng rực, nhào đến định cướp.
Cô gái vội ngăn cản, nàng giận dữ nói: "Cha! Cha bán con vào đây mà vẫn chưa trả hết nợ cho quán, con không thể đưa tiền cho cha được".
Gã đàn ông kia chợt trở nên quái dị vô cùng. Mặt gã đỏ lên, hơi thở dồn dập, hai mắt vằn tia máu, trông chẳng khác nào một tên điên.
Lúc thì gã hét vào mặt cô gái, lúc thì lại quỳ xuống khóc lóc: "Cha xin con, con cho cha tiền đi, nếu không được uống Thần Tiên Túy thì cha chết mất!".
Đúng lúc này chưởng quỹ gọi người tới lôi gã xuống tầng.
Chỉ một lát sau, ông lại dẫn cô gái kia sang tạ lỗi.
Chưởng quỹ giải thích: "Người đàn ông ban nãy là cha ruột của cô ta, nửa tháng trước lão bán cô ta vào đây đổi lấy năm mươi lượng bạc. Ông chủ của chúng tôi thương cho cô ta phận đàn bà con gái yếu ớt nên để cô ta chơi tỳ bà gán nợ, đợi đến khi trả đủ thì sẽ giao lại khế ước bán mình. Thế nhưng lão cha mất nết của cô ta đã đến đây đòi tiền mấy lần rồi. Dám quấy rầy đến các vị khách quý, chắc ông chủ cũng chẳng giữ ngươi lại nữa đâu".
Câu cuối cùng dĩ nhiên là dành cho cô gái.
Cô gái bật khóc, nàng sợ sẽ bị bán đi lần nữa – may mắn thì vào làm nô tì cho những nhà quan cao cửa rộng, xui xẻo thì phải lưu lạc chốn trăng hoa.
Dung Ngọc chống cằm nghe chuyện, đột nhiên hỏi: "Cha ngươi vừa nhắc đến Thần Tiên Túy, thứ đó là gì?".
Cô gái thoáng sửng sốt, đôi mắt đầy phẫn nộ: "Thần Tiên Túy cái gì cơ chứ! Đó là thứ ghê tởm nhất trần gian, nếu không phải tại nó thì sao cha tôi lại thành ra thế này!".
Hai mắt Sở Đàn hơi lóe sáng, hắn nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong lòng.
Chưởng quỹ có vẻ không muốn tiết lộ: "Tôi nghĩ tiểu công tử nên hỏi người khác, thứ kia chẳng tốt lành gì đâu cậu ạ".
Dứt lời, ông dắt cô gái kia lui xuống. Dung Ngọc vẫn còn chưa hết tò mò. Cậu hỏi Dương Hoài Diệp: "Diệp biểu ca có biết không?".
Dương Hoài Diệp xoa cằm, nghĩ ngợi: "Có vẻ là một món hàng vừa xuất hiện từ nửa năm trước, khắp Dương Châu này chỉ có một sòng bài kinh doanh bằng thứ đó thôi".
Hai mắt Dung Ngọc sáng lên: "Sòng bài sao?".
"Đệ đừng hòng". Dương Hoài Diệp khoanh chân đung đưa chén rượu, hờ hững nói. "Tổ tiên ta đã dạy rồi, con cháu nhà họ Dương nhất quyết không được dính vào cờ bạc. Để bà cụ nhà mình biết chuyện thì dù có là cục vàng cục bạc đệ cũng phải ăn roi".
Dung Ngọc cong môi: "Diệp biểu ca quên rồi hay sao? Đệ họ Dung mà".