Edit: Ryal
Ngay khi biết tin Dung Ngọc bị Cù Hồng Triết sỉ nhục, bà cụ nổi trận lôi đình, lập tức sai người chuẩn bị kiệu để sang nhà họ Cù làm cho ra lẽ.
Mọi người hốt hoảng can ngăn, nhà họ Cù từ trên xuống dưới đâu biết lí lẽ là gì, bà cụ đã lớn tuổi, nhỡ đâu lại bị chọc tức thêm lần nữa thì nguy.
Dung Ngọc cầm tay bà, dịu giọng trấn an: "Ngoại tổ mẫu đừng giận. Nếu người phải bận lòng vì chuyện nhỏ nhoi thế này thì tội của con là to nhất đấy".
Bà cụ dộng mạnh cây gậy đầu rồng xuống đất, bực dọc nói: "Thằng ranh con họ Cù dám sỉ nhục con, thế cũng là sỉ nhục cả cái nhà này! Tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng được!".
Bà nhìn Nhị cữu mẫu: "Man Anh, con đi cùng Hoài Cẩn! Dẫn theo mấy tên hầu khỏe mạnh nữa!".
Nhị cữu mẫu siết khăn tay, nghiến răng: "Con đi, phải đi chứ!".
Bà cụ lại nói: "Lão Nhị, đi tìm Đại ca con và Hoài Thận mau!".
Dương Nhị cữu nhanh chóng đáp: "Vâng thưa mẹ".
Ai cũng giận – dám bắt nạt trẻ con nhà này, khinh họ Dương không còn ai nữa hay sao?!
Đúng lúc Dương Hoài Diệp cũng vội vã bước vào. Y đang đi chơi cùng bạn thì thư đồng của Dương Hoài Cẩn tìm đến kể rõ một hai, bèn chạy về ngay lập tức.
"Đệ sao rồi, Ngọc ca nhi?".
Dung Ngọc mỉm cười: "Đệ không sao, Cẩn biểu ca đã bảo vệ đệ".
Nghe vậy, Dương Hoài Diệp xoay người nhìn Dương Hoài Cẩn một lượt từ trên xuống dưới, nheo mắt hỏi: "Huynh động tay động chân đấy à?".
"Không". Dương Hoài Cẩn mím môi, nhớ lại vẫn thấy buồn bực. "Lẽ ra ta phải đấm hắn một lần".
Nhị ca từ bé đã hiền lành, đây là lần đầu tiên Dương Hoài Diệp thấy chàng nói những lời như thế.
Y im lặng vỗ vai chàng, ánh mắt thường ngày ngả ngớn cũng trở nên sắc bén trong thoáng chốc. Dương Hoài Diệp quay đầu thưa với bà cụ: "Tổ mẫu hãy để con đi cùng mẹ con".
Bà cụ ngồi thẳng lưng, nét mặt oai nghiêm, phô bày khí chất của bậc chủ mẫu đứng đầu một gia tộc lớn đã trăm năm tuổi đời.
"Đi đi, cứ đi hết đi". Bà gõ cây gậy xuống đất, tạo ra những âm thanh đục và trầm. "Ta muốn thằng ranh con vô liêm sỉ kia phải dập đầu tạ tội!".
Dung Ngọc nhìn theo bóng lưng họ, lòng ngổn ngang cảm xúc. Bà cụ nắm lấy tay cậu mà an ủi: "Ngọc nhi à, con cứ yên tâm, chắc chắn ngoại tổ mẫu sẽ không để con chịu thiệt".
Tay bà nhăn nheo, lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp, hơi ấm truyền cả vào trái tim Dung Ngọc. Đôi mắt cậu long lanh. Tình thân nồng hậu như thế, sao cậu có thể không cảm động được?
Dung Ngọc ở cùng bà cụ thêm chốc lát, bà sợ cậu mệt nên bảo cậu về nghỉ ngơi, còn sai người mang sang một bát canh gà tẩm bổ.
Dung Ngọc ngồi uống canh, nét mặt bình thản. Mặc Thư đứng cạnh đó chống nạnh chửi Cù Hồng Triết một trận.
"Cái thứ gì đâu! Dám tơ tưởng đến ca nhi cơ đấy, sao không tè một bãi mà tự soi xem cái bản mặt mình ra sao đi, loại dài lưng tốn vải không được tích sự gì, đến xách giày cho ca nhi còn không xứng!".
Nó vừa nghe chuyện đã giận điên lên, chỉ bực một nỗi khi ấy mình không có mặt, nếu không nó đã dần cho cái tên khỉ gió kia một trận ra hồn!
Mặc Thư xắn tay áo, ngực phập phồng kịch liệt. Chốc lát sau nó nhìn Sở Đàn rồi khen: "Ngươi được lắm, tối nay ta sẽ bảo phòng bếp cho ngươi một cái đùi gà".
Sở Đàn chẳng quan tâm, chỉ cụp mắt nhìn Dung Ngọc rồi từ từ bước lại.
Cậu uống hết canh, thấy trong bát còn thừa mấy miếng thịt thì đưa hắn: "Cho ngươi này".
Sở Đàn nhận lấy, xoay bát sang đúng vị trí Dung Ngọc vừa kề môi rồi mới ngẩng đầu dốc sạch thịt gà vào miệng. Trong thịt có vụn xương, hắn nhai cồm cộp, mắt vẫn nhìn cậu không dời, dường như không phải đang ăn thịt gà mà lại có ý đồ nào khác.
Mặc Thư đứng cạnh đó cau mày, môi trề ra cả thước, cứ như vừa trông thấy điều gì bẩn thỉu lắm. Nó thầm nhủ phải cắt phần đùi gà tối nay của Sở Đàn mới được.
Phía nhà họ Cù.
"Ôi, ôi, ôi! Đừng có đập nữa, mấy người là phường cướp bóc đấy à?".
"Rốt cuộc bọn mi là ai? Còn gây rối nữa ta gọi quan trên đấy!".
Mấy tên nô bộc nhà họ Cù bị đám hộ vệ lực lưỡng mà nhà họ Dương dẫn theo cản lại, những hạ nhân khác thì đập phá đồ đạc khắp mọi chỗ, cả bình hoa lẫn đồ trang trí làm bằng ngọc, thậm chí đến cây táo trong viện cũng tả tơi.
"Đập! Đập hết cho ta, đập bao nhiêu thưởng chừng ấy!". Tỳ nữ theo hầu Dương phu nhân vẫy khăn, lớn tiếng ra lệnh.
Cù quản gia vội mời Cù lão gia đến. Nghe những lời nói kia, lại nhìn đống lộn xộn trong nhà, lão ngớ người một chốc.
"Dừng tay, dừng tay lại!". Cù lão gia hét lớn. "Nhà họ Cù đã động chạm gì các ngươi mà các ngươi dám tới đây giở thói côn đồ cướp bóc? Các ngươi mà không đưa ra được một lời giải thích tử tế thì ta sẽ báo quan trị tội các ngươi!".
Dương Hoài Cẩn bước lên một bước, toan mở miệng, lại bị Nhị cữu mẫu ngăn cản.
Bà hất cằm nhìn Cù lão gia một lượt từ trên xuống dưới, cất tiếng gọi: "Ông chủ Cù".
Ba chữ ngắn ngủi, giọng điệu trầm bổng du dương, biến hóa khôn lường, mỉa mai cay độc.
Cù lão gia híp mắt nhìn Nhị cữu mẫu, nhận ra đó là ai thì sợ run cả người, không khỏi nhớ tới những chiến công vĩ đại của bà thời trẻ.
Nhị cữu mẫu Từ Man Anh từng là "Tây Thi thịt lợn" nổi tiếng khắp thành Dương Châu.
Nhà họ Từ lập nghiệp bằng nghề mổ lợn, Từ Man Anh đã theo cha ra đường bán thịt từ bé, khuôn mặt xinh xắn mà lạnh như tiền, tính cách mạnh mẽ tháo vát, đôi tay múa đao mổ heo thoăn thoắt tựa gió cuốn.
Một ngày nọ có người nảy ý xấu muốn bỡn cợt bà, bà xách đao đuổi theo kẻ ấy hết phố lớn đến ngõ nhỏ, dọa tên yêu râu xanh sợ xám cả mặt.
Vậy là Từ Man Anh nổi tiếng. Không ai dám cưới đóa hoa độc ấy về, chỉ có mình Dương Nhị cữu yêu bà tha thiết, có đánh có mắng cũng chẳng chịu đi.
Mãi sau ông cũng lấy được người trong mộng.
Kể từ khi ấy Nhị cữu mẫu lui về hậu viện nhà họ Dương, học cách làm mẹ hiền vợ đảm, thế nhưng người ta vẫn truyền tai nhau sự tích về bà.
"Dương Nhị phu nhân". Cù lão gia lau mồ hôi hột, không hiểu vì sao mình nhũn nhặn hẳn khi đối diện với đóa hoa đầy gai nhọn kia, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn chút ít. "Rốt cuộc có chuyện gì thế?".
"Chuyện gì à? Nhắc đến thói côn đồ thì nhà họ Cù các ông mới là thạo nhất đấy chứ. Già mà không nên nết, đám trẻ cũng noi theo, cái gì xấu xa bẩn thỉu cũng thấy mặt! Nghe nói Cù Hồng Triết vẫn còn đi học nhỉ? Chắc sách mang cho chó gặm hết rồi! Ta thấy ông nên xếp sẵn quần áo cho con ông vào tù đi thì hơn đấy, tiết kiệm thời gian, đỡ tốn hẳn mười năm tuổi thọ!".
Cù lão gia giận sôi máu vì những lời mỉa mai châm chọc ấy.
"Từ Man Anh! Ta kính trọng cô nên mới gọi cô một tiếng Dương phu nhân, cô đừng có được nước lấn tới! Cô hạ nhục nhà họ Cù ta thì hãy liệu mà giải thích, nếu không chắc chắn ta sẽ không cho qua dễ dàng!".
Từ Man Anh cười khẩy: "Bà đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, thèm vào tiếng tôn xưng rách đấy à! Gọi thằng nghịch tử nhà ông ra đây, để xem rốt cuộc ai mới là người chắc chắn sẽ không cho qua dễ dàng!".
Thấy bà nói chắc như đinh đóng cột, Cù lão gia cũng hơi hoảng – lão quá hiểu thằng con mình tính nết ra sao. Lão bèn vội cho người đi gọi Cù Hồng Triết.
Quản gia nhỏ giọng: "Lão gia ơi, thiếu gia vẫn chưa về".
"Đi tìm! Phái người đi tìm nó mau!". Cù lão gia hạ lệnh.
Đám hầu còn chưa ra khỏi cửa, một giọng lạnh lùng đã vang lên: "Khỏi cần!".
Huỵch một tiếng, Cù Hồng Triết bị người ta quăng xuống như bao cát, gã lộn một vòng, ba chân bốn cẳng chạy lại chỗ Cù lão gia: "Cha! Cha ơi! Cứu con với!".
Trên tay gã vẫn còn quấn băng vải. Từ lúc xuống thuyền Cù Hồng Triết đã lập tức tới y quán chữa thương, ngặt nỗi gã cũng biết mình đã gây họa nên không dám ló mặt về nhà, vất vưởng trên đường lớn, đúng lúc bị Dương Hoài Thận bắt gặp.
Nét mặt Dương Hoài Thận lạnh lẽo, đôi mắt đen thẫm như kết lại thành băng, vóc người cao to như núi, vừa liếc khẽ đã khiến Cù Hồng Triết sợ mất mật.
Dương Đại cữu, Dương Nhị cữu và Dương Đại cữu mẫu cũng theo sát.
Cù lão gia thấy người nhà họ Dương cùng kéo đến thì nuốt nước bọt, chợt có linh cảm không lành.
Lão đạp Cù Hồng Triết một cú: "Rốt cuộc có chuyện gì đây?".
Cù Hồng Triết không dám nói.
Cù lão gia bèn quay sang ra lệnh cho tên thư đồng đứng cạnh, đến khi tên kia lắp bắp kể lại hết mọi chuyện từ đầu đến cuối thì thở phào nhẹ nhõm. Trái lại, sắc mặt của những người nhà họ Dương càng lúc càng xám xịt hẳn đi.
"Còn tưởng cô nương nào, thì ra là nam tử. Huống chi nó chưa chạm vào cậu kia mà. Chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau thôi!".
Cù lão gia không để tâm mấy, còn nghĩ nhà họ Dương đúng là chuyện bé xé ra to.
"Đùa giỡn?". Dương Hoài Diệp trừng mắt, xách Cù Hồng Triết lên, cầm cái tay đã bị bẻ gãy kia lắc qua lắc lại. "Nghe ông chủ Cù nói thì sự việc chẳng có gì to tát nhỉ. Hay ta vứt con ông vào lầu xanh cho người ta đùa giỡn vậy?".
Cù Hồng Triết liều mình giãy giụa, đau tới nỗi gào lên.
"Mi dám? Buông nó ra mau!". Cù lão gia biến sắc.
Dương Hoài Diệp cong môi, hai mắt lạnh lẽo. Y thong thả nói tiếp: "Ông thử đoán xem ta có dám hay không?".
"Tay của con ta đã bị nô tài nhà các vị bẻ gãy rồi. Các vị còn muốn gì nữa chứ?".
Từ Man Anh đáp: "Bà cụ nhà ta muốn tên súc sinh này dập đầu tạ tội với Ngọc nhi!".
"Dập đầu tạ tội?". Cù lão gia không tin được vào tai mình. "Mấy người đừng quá đáng! Con ta gãy tay cũng coi như phần nào bù đắp lại rồi, cô đòi nó dập đầu tạ tội, mai sau nó học hành thi cử thế nào đây?".
"Nếu hôm nay con ông không dập đầu tạ tội thì đừng mơ đến chuyện thi cử". Dương Nhị cữu lạnh giọng. "Muội phu ta là Thị lang bộ Lễ, con ông dám bỡn cợt người nhà của mệnh quan triều đình, ông chủ Cù nghĩ xem tội ấy là tội gì đây?".
Thực ra Dương Nhị cữu cực kì không muốn nhận tên chó má kia là em rể mình, nhưng ông vẫn cố nhịn.
Cuối cùng Cù lão gia cũng nhớ đến người em gái đã được gả đến kinh thành của nhà họ Dương, mắt lão lóe sáng, lòng thầm cân nhắc.
"Bỡn cợt gì chứ, chỉ là đám trẻ con xô xát thôi mà, các vị tội gì căng thẳng. Nô tài nhà các vị cũng bẻ gãy tay con ta rồi đấy thôi, giờ các vị lại đến nhà ta đập đồ, mắng nhiếc, các vị tưởng nhà họ Cù dễ bắt nạt hay sao?".
Lão hỏi quản gia: "Này ông Lý, Thải Lan đâu rồi?".
Quản gia đáp: "Sáng nay Công chúa có mời tiểu thư tới phủ ngắm hoa ạ".
Cù lão gia lại nói: "Thải Lan nhà ta thương em nó nhất, nó mà về thì chắc chắn không yên chuyện được đâu, chư vị nghĩ kĩ đi!".
"Ông chủ Cù lấy Công chúa ra dọa bọn ta đấy à?".
"Không dám không dám, chỉ là chuyện vốn cũng chẳng có gì to tát, tội gì phải ra nông nỗi này?". Cù lão gia tìm được chỗ dựa vững chắc, nét mặt cũng nhẹ nhõm hẳn.
Nhị cữu mẫu nhướng mày, vừa định cất lời đã bị chị dâu giơ tay cản lại. Đại cữu mẫu mỉm cười nhìn Cù lão gia.
"Ông chủ Cù nói thế thì ta cũng đành chịu. Nghe nói gần đây nhà họ Cù vừa nhập một đơn dược liệu từ phương Bắc thì phải, khéo quá, nhà họ Dương chúng ta cũng đang rất hứng thú với thị trường dược liệu, cơ hội đàm phán còn nhiều, để khi ấy đôi bên từ từ bàn luận sau".
Cù lão gia biến sắc: "Cô uy hiếp ta ư?".
"Không dám không dám, chỉ là chuyện vốn cũng chẳng có gì to tát, tội gì phải ra nông nỗi này?". Đại cữu mẫu lặp lại lời lão khi trước.
Bà thả giọng thật chậm, trên mặt là nụ cười ấm áp – đây cũng là biểu cảm thường thấy của Đại cữu mẫu khi bàn chuyện làm ăn, trông có vẻ thân thiện và khéo léo, thực ra thủ đoạn lại dứt khoát biết chừng nào.
Cù lão gia biến sắc, lão phất tay, nổi giận: "Ta chẳng còn gì để nói với các người nữa! Mời chư vị về cho! Tiễn khách!".
Dương Hoài Diệp quăng Cù Hồng Triết xuống, lườm gã một cái sắc lạnh, khiến gã run lẩy bẩy.
Đoàn người nhà họ Dương quay về phủ, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Bà cụ vỗ ngực thở phì phò, nói liền ba tiếng: "Được! Được! Được lắm!".
Nhị cữu mẫu bước tới trấn an bà.
Bà cụ nhìn Dương Đại cữu mà răn trách: "Lão Đại, năm ấy tổ phụ và phụ thân con còn sống, đám thương nhân khắp thành Dương Châu đều phải xin nhà ta bố thí cho họ một chén canh. Nay chúng dám leo lên đầu ta ngồi rồi đấy! Ta giao nhà họ Dương cho các con cai quản, vậy mà các con làm ăn tắc trách thế ư?".
Dương Đại cữu và Đại cữu mẫu cùng tỏ ra xấu hổ. Đúng là cách đối nhân xử thế của họ có phần mềm mỏng hơn bậc cha ông, cũng vì vậy mà mọi người quên mất nhà họ Dương từng nắm thế độc quyền ở thành Dương Châu thế nào.
"Mẹ dạy rất phải, con biết mình nên làm gì!".
Bà cụ lại nói: "Hoài Thận làm tốt lắm, có phong thái của tổ phụ con lúc xưa kia".
Dương Hoài Thận cụp mắt, im lặng.
Bà cụ mân mê chuỗi Phật châu, nhắm mắt suy nghĩ: "Được rồi, đã biết nên làm gì thì về đi. Nhớ là đừng quấy rầy Ngọc nhi, đừng để thằng bé thêm băn khoăn phiền não".
"Vâng".
Trong viện.
Dung Ngọc nghe Mặc Thư kể lại thì cụp mắt ngẫm nghĩ. Nhà họ Dương đối xử với cậu rất tốt, cậu cũng nên nghĩ cho họ mới phải. Dung Ngọc quyết định tạm thời tha cho cái lưỡi của Cù Hồng Triết để nhà họ Cù không có cớ làm to chuyện.
Có điều không rút lưỡi gã thì cũng phải lén trốn đi chơi.
Sở Đàn đã đồng ý sẽ dẫn cậu tới xem "xưởng chế" Thần Tiên Túy còn gì.
Giờ Hợi vừa qua, trăng treo trên cành liễu.
Mặc Thư bưng đồ ăn khuya đẩy cửa bước vào, phát hiện trong phòng trống trơn thì lén nghiến răng chửi Sở Đàn một trận.
Hai người kia đang dạo chợ đêm.
Dung Ngọc cưỡi ngựa, quấn kín áo choàng, Sở Đàn ngồi phía sau, vòng hai tay qua eo cậu mà nắm lấy dây cương, điều khiển con ngựa đi thật chậm giữa dòng người đông đúc.
Thực ra Dung Ngọc có hơi sốt ruột, nhưng Sở Đàn lại rất thong thả. Hắn thoải mái tận hưởng thú vui vừa ôm cậu vừa cưỡi ngựa, thậm chí còn dừng lại mua "xiên cay".
Xiên cay ở triều đại này gần giống với xiên cay thời hiện đại: đun liên tục một nồi nước dùng toàn ớt, cắm rau củ hoặc thịt vào xiên tre, sau đó thả vào trong nồi cho đến khi món ăn ngấm đầy nước dùng là được.
Từ xa xa đã ngửi được mùi thơm nức mũi, xung quanh quán cũng có khá nhiều người vây quanh.
Sở Đàn xuống ngựa mua một xiên cho Dung Ngọc. Cậu dùng hai ngón tay nhấc nắp ống trúc đựng đồ ăn, chỉ sợ chạm vào dầu mỡ, thấy nước dùng đỏ chót toàn váng dầu bên trong thì nhíu mày thật chặt.
"Sở Đàn, hôm nay ta mặc đồ trắng!". Dung Ngọc nghiến răng nghiến lợi.
Sở Đàn lên ngựa, ôm eo Dung Ngọc rồi tựa đầu vào vai cậu: "Thế thì công tử nhớ cầm cho chắc, đừng để rơi ra áo".
"Sở Đàn!".
"Công tử cứ yên tâm, ta sẽ cho ngựa chạy chậm mà. Em cứ từ từ thưởng thức". Ý cười hiện lên trong mắt hắn.
Dung Ngọc chịu thua, chỉ muốn quật ống xiên cay vào đầu Sở Đàn, nhưng mùi thơm quá.
Cậu nếm thử chút khoai tây, vị cay mềm phủ kín khoang miệng, lập tức đổi ý. Ở phủ họ Dương bà cụ chỉ toàn cho cậu ăn những món bồi bổ ít gia vị dầu mỡ, miệng Dung Ngọc đã nhạt toẹt rồi, que xiên này khiến vị giác của cậu như thức tỉnh.
Đây là món đưa miệng nhất Dung Ngọc được ăn kể từ lúc đến Dương Châu, cảm giác bực bội trong lòng cậu cũng theo đó mà giảm bớt.
Sở Đàn đợi cậu ăn xong mới thúc ngựa. Họ nhanh chóng tới thành Tây.
Khi còn cách trang viên trồng Ngu mỹ nhân một quãng ngắn, hắn dừng lại, buộc ngựa vào chỗ kín rồi bế Dung Ngọc nhảy lên mái nhà để tiếp cận trong âm thầm.
Ban đầu Dung Ngọc còn ngờ ngợ không hiểu, cuối cùng ngộ ra khi tận mắt nhìn thấy nơi kia.
Trang viên bị một toán thị vệ đeo đao canh giữ, còn cả những nhóm nhỏ từ ba đến năm người không ngừng lùng sục xung quanh, nếu họ cưỡi ngựa đến gần thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Họ lẳng lặng đứng trên mái nhà, chứng kiến mọi chuyện.
Trang viên trồng Ngu mỹ nhân xuất hiện trong bộ dạng rất khác. Những bức tường đổ sụp đầy thê lương, tàn tro bao trùm đến nửa diện tích, thỉnh thoảng có khói đen bốc lên, dường như nơi này đã bị lửa thiêu rụi.
Thế nhưng một nửa trang viên vẫn còn nguyên vẹn. Tro bám đầy trên cánh hoa xanh, tạo nên lên sắc tím kì dị dưới vầng trăng treo giữa trời.
"Đó là nguyên liệu làm Thần Tiên Túy sao?". Dung Ngọc nhẹ giọng hỏi.
"Đúng. Tên nó là Ngu mỹ nhân".
"Ngu mỹ nhân". Dung Ngọc nhấm nháp cái tên kia nơi đầu lưỡi. Cậu lại hỏi: "Ngươi đốt đấy à?".
Sở Đàn cụp mắt nhìn cậu: "Phải. Công tử rất ghét thứ này, đúng không?".
"Thì ra ngươi muốn xả giận thay ta nên mới đốt".
Mí mắt Sở Đàn giật giật, hắn không trả lời. Hắn không thể nói mình làm tất cả vì Dung Ngọc được, bởi chính hắn cũng có ý đồ riêng.
"Để ta dẫn em đến một nơi khác". Hắn đổi chủ đề.
Sở Đàn lại ôm Dung Ngọc ngồi lên lưng ngựa, đi tới căn viện bỏ hoang kia.
Có lẽ người ở trang viên đã tới báo tin, không còn ai điều chế Thần Tiên Túy nữa, nhưng những công cụ ở nơi đây vẫn chưa bị dọn mất.
Dung Ngọc cầm lấy chúng, nhanh chóng tính ra những công đoạn – dường như chúng đang tái hiện ngay trước mặt cậu như từng bức tranh, mọi thứ đều liên tục kích thích dây thần kinh mẫn cảm.
Đôi mắt cậu lạnh lẽo khiếp người.
Sở Đàn bế cậu vào trong. Vẫn còn đó một cái vạc được che kín bằng vải. Hắn giơ tay kéo lớp vải xuống, sắc trắng nổi bần bật giữa căn phòng mờ tối.
Thứ bột trắng đựng đầy nửa cái vạc.
... Số Thần Tiên Túy mà đám người kia chưa kịp mang theo cùng.
Ngón tay Dung Ngọc run run, cậu nghiến răng, đôi mày cau chặt. Những dây thần kinh trong đầu cậu giãn ra như sắp đứt.
Bỗng một quầng sáng ấm áp xuất hiện.
Sở Đàn cầm một cây đuốc mồi, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay cậu.
Nửa khắc sau, Sở Đàn ôm Dung Ngọc đứng trên mái nhà. Căn viện cháy sáng.
Ngọn lửa màu cam dần bành trướng lãnh địa, bò lên khắp căn viện hoang vu. Ánh lửa phản chiếu trong mắt Dung Ngọc, nhuộm đôi ngươi sáng màu thành sắc đỏ sẫm – thế nhưng gương mặt cậu trắng bệch như màu tuyết.
Chẳng ai biết những xúc cảm trong lòng cậu đang xáo động biết nhường nào.
Dung Ngọc nhẹ giọng hỏi: "Sau khi bị quan phủ phát hiện, Thần Tiên Túy sẽ biến mất mãi mãi chứ?".
Sở Đàn lắc đầu: "Số lượng sẽ giảm đi, nhưng chắc chắn chúng không thể hoàn toàn biến mất. Con đường trước mắt chúng ta rất dài".
Dung Ngọc thầm nghĩ: Cũng phải, vấn nạn ma túy chưa bao giờ dễ dẹp yên. Người ta bí quá hóa liều vì lợi nhuận khổng lồ kiếm được từ thứ đó. Đám con buôn là tinh vi nhất, chắc chắn sẽ không chỉ có một xưởng điều chế hay một vườn hoa tương tự thế này.
Nhưng nhìn nơi đây bị bao trùm trong ánh lửa, màn sương đen quấn quanh tim cậu bỗng nhạt đi chút ít.
Mỗi khi phá được một góc nhỏ trong đó, lòng cậu sẽ phần nào nguôi ngoai.
Dung Ngọc chậm rãi vòng tay ôm lấy Sở Đàn, vùi mặt vào cần cổ ấm áp của gã thanh niên. Cậu cảm nhận được những nhịp đập tràn đầy sức sống – và dường như nhịp tim của Dung Ngọc cũng bị cuốn theo mà nhanh hơn chút ít.
Cậu nói: "Cảm ơn".
Cậu tự nhận bản thân là thiên tài, tự nhận chỉ số thông minh của mình vượt xa hầu hết những con người có mặt trong thời đại hiện nay. Nhưng thiếu đi đôi chân lành lặn, thiếu đi cơ thể khỏe khoắn, có rất nhiều thứ cậu muốn mà chẳng thể tự mình thực hiện.
Sự kiêu hãnh dần biến thành sự tự ti. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Dung Ngọc biết trái tim cậu đang bị những xúc cảm tiêu cực ấy gặm nhấm dần dần.
U ám, dễ bực bội, gắt gỏng...
Đó đều là những kết quả vô cùng rõ rệt.
Nhưng lúc này cậu đang ôm Sở Đàn. Dường như nhiệt độ cơ thể từ gã thanh niên ấy đang dần xua đi cảm xúc tiêu cực trong lòng cậu.
Thế giới của Dung Ngọc không còn là những ngày u ám nữa, bởi cậu đã được nâng niu bởi một đôi tay rắn rỏi và ấm áp.
Ánh trăng trong trẻo phủ lên vai họ, ánh lửa sáng rực chiếu rọi hình bóng hai người ôm nhau.
Sở Đàn cụp mắt, đôi ngươi sâu như mặt hồ, tối tăm không chút ánh sáng.
"Đừng cảm ơn ta, Dung Ngọc. Hãy yêu ta".
Ryal's note: Mình thi xong rồi. Tối mình rảnh thì có thêm chương, không thì thui. Trong tháng 7 có thể mình sẽ về quê, đi du lịch vân vân nên nếu cập nhật thất thường thì mọi người thông cảm nhé ✪ ω ✪