Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Edit: Ryal

Sau khi về phủ, Dung Ngọc được bà cụ hỏi han ân cần – đó là lẽ đương nhiên, thậm chí bà còn cho người nấu nước lá ngải để cậu rửa tay, gột bớt xui xẻo.

Sau buổi tra vấn, có nhìn bằng mắt thường cũng thấy Dung Ngọc đang rất mệt, cơ thể cậu vốn đã ốm yếu đến mức không chịu nổi mệt nhọc chứ huống chi là một biến cố dai dẳng thế này. Cậu không nhịn được mà cúi đầu ho khan.

Bà cụ lập tức hỏi: "Ngọc nhi mệt phải không con? Con mau về nghỉ đi, có gì thì mai tính tiếp".

"Mặc Thư, mau đỡ công tử về". Dứt lời, bà lại nhìn sang mụ Trần đứng bên cạnh: "Mang nồi chim bồ câu hầm nhân sâm cách thủy sang cho Ngọc nhi, đặt trên bếp lò ấy, đợi thằng bé ngủ một giấc dậy rồi uống sau".

"Dạ".

"Vậy Ngọc nhi xin cáo lui trước". Dung Ngọc chào các trưởng bối, mỉm cười rời khỏi Thọ An Đường.

Lúc này đã là chạng vạng. Ánh nắng phía chân trời đỏ quạch như màu máu chiếu rọi xuống nhân gian, mang vẻ đẹp lộng lẫy mà xảo trá.

Dung Ngọc nheo mắt hít một hơi sâu, dường như ngửi được cả mùi khói thuốc từ phương xa truyền đến. Nụ cười trên đôi môi đỏ thẫm lại càng tươi hơn, gương mặt cậu được dát một lớp ánh sáng vàng hồng êm dịu, còn diễm lệ hơn cả tia nắng chiều.

Thấy công tử có vẻ đang vui, Mặc Thư cũng mỉm cười: "Sao ca nhi vui thế?".

"Vậy sao?".

"Phải ạ, cậu đang cười kìa".

Dung Ngọc xoa noãn ngọc dưới lòng bàn tay: "Có vài chuyện đáng để ta vui vừa xảy ra ban nãy".

"Hôm nay công tử đã biến nguy thành an, quả rất đáng để vui mừng". Mặc Thư cười.

Dung Ngọc cau mày, nheo mắt nhìn nó: "Ngươi thực sự nghĩ đó là chuyện đáng cười à?".

Mặc Thư sửng sốt đôi giây, nó nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở nha môn, sắc mặt chuyển màu trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất: "Ca nhi, em thực sự không biết tại sao cây trâm lại bị mất, cũng không hiểu vì sao nó lại xuất hiện ở phủ họ Cù. Ca nhi phải tin em!".

Dung Ngọc im lặng một lúc lâu. Mặc Thư bất an ngẩng đầu nhìn cậu, đối diện với ánh mắt hững hờ.

Gương mặt ban nãy vừa mới tươi cười giờ lại vô cùng lạnh lẽo, chẳng biết vui giận ra sao. Dung Ngọc chỉ im lặng nhìn nó.


Mặc Thư thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng sự nghi ngờ của Dung Ngọc lại khiến nó ấm ức.

Nó nuốt nước bọt, giơ tay lên, nói thật lớn tiếng: "Chỉ tại em sơ sót nên mới dẫn đến sự việc hôm nay, công tử hãy cứ trách phạt, nhưng em xin thề là em chưa bao giờ phản bội công tử, nếu em có nói dối nửa lời thì chắc chắn sẽ không được...".

"Đứng lên đi". Dung Ngọc thản nhiên nói.

Lời thề độc vẫn chưa được hoàn thành. Mặc Thư dè dặt ngước lên nhìn Dung Ngọc, thấy công tử của nó có vẻ bất đắc dĩ.

"Đúng là vì ngươi sơ sót nên mới có sự việc lần này, phạt thì vẫn phải phạt. Nhưng ta muốn ngươi nhớ cho thật kĩ, có quá nhiều người đang theo dõi chúng ta, chỉ cần đi sai nửa bước là đủ để gây nên hệ quả vô cùng nghiêm trọng. Ngươi lại càng phải cẩn thận hết mức, chỉ cần trong viện này có điều gì không đúng – dù chỉ là thiếu một cái khăn tay, có thêm một tờ giấy, ngươi cũng phải tra hỏi kĩ càng, không được phép làm việc qua loa. Hiểu chưa?".

Dung Ngọc nhìn Mặc Thư, lại lần nữa mỉm cười: "Ngươi là người gần gũi nhất với ta, nếu ngay cả ngươi cũng không giúp ta đề phòng cẩn thận thì có lẽ cái mạng ta cũng chẳng còn giữ được bao lâu nữa".

Vành mắt Mặc Thư đỏ ửng. Công tử nói nó là người gần gũi nhất với cậu, thế là đủ để nó thấy hạnh phúc rồi, cảm giác hổ thẹn cũng được nhân lên gấp bội trong lòng nó.

Nếu không phải do nó sơ sót thì sao công tử phải chịu tai bay vạ gió thế này? Vậy nhưng câu nói cuối cùng của Dung Ngọc lại khiến nó hừng hực quyết tâm, nó ý thức được trách nhiệm nặng nề của chính nó, thầm nhủ trong lòng rằng nhất định phải lấy cả mạng mình ra cược để bảo vệ công tử cho thật tốt.

Mặc Thư bước tới đẩy xe lăn cho Dung Ngọc, lặng lẽ lau nước mắt, nói bằng giọng buồn buồn: "Công tử cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai đâu. Mai này nhất định em sẽ đề phòng cẩn thận".

Quay về viện, trông thấy Vệ Ngũ đang đứng gác cửa, nó bèn ưỡn thẳng lưng lên như một cây tùng cao lớn.

Dung Ngọc gọi Vệ Ngũ vào trong, nhìn y một lượt từ trên xuống dưới rồi mới thong thả khen: "Không tồi, làm việc rất nhanh gọn".

Vệ Ngũ quỳ một chân, im lặng cúi đầu.

Dung Ngọc hất cằm với Mặc Thư: "Thưởng tiền cho hắn".

Mặc Thư chẳng hiểu gì nhưng vẫn đưa cho Vệ Ngũ một túi tiền.

Y nhận lấy túi bạc nặng trĩu, trầm giọng nói: "Tạ ơn công tử".

Dung Ngọc xua tay, đuổi cả Vệ Ngũ lẫn Mặc Thư ra ngoài.

Mặc Thư theo sau Vệ Ngũ, phát hiện y cẩn thận cất túi tiền vào ngực áo, vẻ thỏa mãn vui mừng thoáng hiện trên gương mặt lạnh như băng.


Nó chớp mắt, hay thật, cứ tưởng cái tên này chẳng thích gì chứ, hóa ra lại mê tiền.

Nó gọi y lại: "Này, công tử bảo ngươi làm gì đấy?".

Vệ Ngũ quay về với gương mặt lạnh tanh chỉ trong chớp mắt: "Không có gì".

"Kín miệng quá nhở". Mặc Thư bĩu môi. Người hầu biết kín miệng là tốt, nó cũng không tiện gặng hỏi sâu xa, đành im lặng chốc lát rồi dặn dò thêm lần nữa: "Sau này bất kể có ai vào viện ngươi cũng phải báo cáo, công tử chưa cho phép thì một con ruồi cũng không được để lọt, biết chưa?".

Vệ Ngũ gật đầu, đôi ngươi đen nhánh lặng lẽ nhìn về phía căn viện. Mặc Thư chẳng phát hiện ra, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi mất.

Nó phải trông coi chuyện bếp núc, đợi công tử ngủ một giấc thật ngon rồi dậy dùng bữa mới được.

Trong viện, Dung Ngọc nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế mềm, đợi Vệ Ngũ và Mặc Thư đi xa rồi mới thản nhiên cất tiếng: "Cút ra đây".

Bóng người thấp thoáng sau bức bình phong, Vệ Kinh Đàn bước tới: "Sao công tử biết ta đang có mặt?".

"Ta ngửi được mùi chó". Dung Ngọc vẫn nhắm mắt, biếng nhác nằm nghiêng, một tay đệm dưới đầu.

Vì tiết trời quá nóng nên vừa về là Dung Ngọc đã bảo Mặc Thư thay cho mình một bộ quần áo thật mỏng. Tư thế nằm của cậu khiến lớp vải tơ mềm phủ trọn vòng eo thon thả, phác nên đường cong chập trùng, hệt như một bức vẽ thủy mặc khiến lòng người miên man.

Hai mắt Vệ Kinh Đàn sầm xuống, hắn vừa lại gần vừa nói: "Công tử mới giống chó con, mũi em thính thế kia cơ mà".

"Cút sang một bên". Dung Ngọc bảo hắn. "Nếu không nhờ mũi thính thì ta đã bại rồi".

"Không đâu. Nếu Tống Tử Khiêm dám nhốt em, ta cũng dám cướp ngục".

Dung Ngọc hừ một tiếng, toan mỉa hắn đôi câu, bỗng thấy trên người mình nằng nặng. Cậu mở mắt, đối diện với gương mặt khôi ngô tuấn tú của Vệ Kinh Đàn.

"Ngươi chui vào đây làm gì? Rõ chật". Dung Ngọc giơ tay đẩy hắn ra.

Chiếc ghế mềm này một người nằm thì còn rộng rãi, nhưng nếu có thêm một người nữa cao to lực lưỡng như Vệ Kinh Đàn thì lại có vẻ hơi chật. Dung Ngọc cố sức đẩy một lúc lâu, chẳng những không đẩy được hắn ra mà còn khiến bản thân toát mồ hôi đầm đìa.


Vòng eo mảnh khảnh nằm gọn trong cánh tay vững chãi, Vệ Kinh Đàn ôm lấy Dung Ngọc, vùi mặt vào cổ cậu mà hít một hơi sâu, buồn bực nói: "Em chịu ấm ức, ta phải trút giận thay em".

Dung Ngọc đáp: "Bây giờ ngươi xuống là ta hết ấm ức ngay".

Vệ Kinh Đàn: "...". Lại hít một hơi sâu nữa.

"Phiền phức chết đi được". Dung Ngọc mệt bã cả người, giọng khàn hẳn, âm cuối bị kéo dài ra như một lưỡi câu móc vào tim hắn, vừa ngứa ngáy vừa tê dại.

Cơ thể Vệ Kinh Đàn phản ứng rất nhanh – thứ cứng ngắc nơi thân dưới kia cọ vào đùi Dung Ngọc, muốn làm lơ cũng khó.

Dung Ngọc dịch chân sang phía khác, bực bội hỏi: "Ngươi rảnh rỗi lắm à, sao ngày nào cũng chạy về đây thế?".

Vệ Kinh Đàn đáp: "Ta không ở đây, xung quanh em ngày nào cũng có chuyện. Ta không về thì sao có thể yên tâm?".

"Ý ngươi là ta làm vướng chân ngươi?". Dung Ngọc biến sắc, lạnh giọng: "Cút, ngươi cút ngay! Sau này đừng vác mặt về nữa!".

Không phải chuyện hôm nay không có chút ảnh hưởng nào với Dung Ngọc, mà ngược lại, nó như một cái dằm xuất hiện trong tim để nhắc cho cậu nhớ rằng cậu vô dụng đến mức nào. Dung Nguyệt có thể bày mưu hãm hại cậu, cậu thì chỉ có thể ở trong thế bị động, đến trả thù cũng không thể trả thù gọn ghẽ.

Lời nói của Vệ Kinh Đàn lại càng khiến cõi lòng vốn đã nhạy cảm của cậu thêm phần kích động. Cậu không muốn trở thành gánh nặng của bất cứ ai, nhưng sự thật là cậu đang khiến hành trình của Vệ Kinh Đàn chậm bước.

Cảm giác nhục nhã và bực bội khó tả nảy sinh từ huyệt thái dương gần như mất khống chế, lan ra khắp cơ thể Dung Ngọc.

Cậu cố sức đẩy thật mạnh, có lẽ sẽ dùng cả chân đạp Vệ Kinh Đàn ra nếu đôi chân không tàn phế.

Khi Vệ Kinh Đàn ý thức được những lời mình vừa nói ra thì chuyện cũng đã rồi. Nhưng dù Dung Ngọc có đuổi đánh ra sao, hắn vẫn ôm chặt cậu.

Hắn ghì chặt vai Dung Ngọc, dùng nhiều sức tới nỗi mu bàn tay nổi gân xanh, vậy mà giọng nói lại rất dịu dàng: "Ai nói em làm vướng chân ta? Được giúp đỡ em, ta vui còn chẳng kịp".

Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào mắt cậu, dường như hắn có thể thấu suốt mọi bất an và bồn chồn ẩn dưới đáy lòng vụn vỡ.

"Dung Ngọc, em hãy nghe ta nói đã. Nếu em có thể toàn năng tới mức đứng trên muôn người, nhất định ta sẽ thấy vinh dự và kiêu ngạo thay em. Nhưng nếu thi thoảng em sơ sẩy một chút để ta có cơ hội giải quyết giúp em thì ta sẽ lại càng thêm vinh dự, ta sẽ rất vui nếu có thể vì em mà làm chuyện gì đó".

Giọng nói trầm thấp và gợi cảm của Vệ Kinh Đàn như có tác dụng trấn an kì diệu, khiến những chiếc gai nhọn hoắt trên người Dung Ngọc dần dần xẹp xuống. Hắn cụp mắt hôn cậu, lưỡi liếm thật nhẹ, ngậm lấy đôi môi mềm.

Nụ hôn ấy không mãnh liệt, cũng không thấm đẫm dục tình, chỉ như đưa một viên kẹo cho đứa bé con đang khóc, nhưng vẫn đủ để Dung Ngọc bình tĩnh lại.

Vệ Kinh Đàn áp trán mình vào trán cậu: "Em chưa bao giờ làm vướng chân ta, ta biết em rất ưu tú, trên đời này chẳng ai thông tuệ hơn em, chỉ có em là đủ giỏi giang để chế tạo ra thứ thuốc nổ đầy uy lực có thể khiến phủ Công chúa tan nát".


Cảm xúc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, tự do như thủy triều. Dung Ngọc ngước lên nhìn hắn: "Bảo sao Vệ Ngũ lại hành động nhanh tới vậy".

Biết tin Cù Hồng Triết đã chết, Dung Ngọc hiểu ngay kẻ đứng sau muốn đổ tội lên đầu mình. Trong cơn giận dữ muốn báo thù, cậu ghi công thức và cách chế tạo ra thuốc nổ vào một tờ giấy rồi đưa cho Vệ Ngũ để y tới phủ Công chúa quấy phá một phen.

Ba người kia dù sao cũng cùng một giuộc, cứ tặng chúng một vụ nổ cho hả giận rồi tính tiếp.

Cậu vốn tưởng Vệ Ngũ sẽ phải mất cả ngày trời mới chuẩn bị xong, ai ngờ chỉ mới đến chiều đã nhận được một bất ngờ to lớn, hóa ra Vệ Kinh Đàn cũng nhúng tay vào.

"Ta vốn định tới thẳng nha môn đưa em về nhưng lại thấy em đưa gì đó cho Vệ Ngũ, biết em đã có kế hoạch nên muốn hoàn thành ý muốn của em trước". Vệ Kinh Đàn không nhịn được mà hôn lấy hôn để khắp khuôn mặt cậu. "Nào ngờ thứ kia lại lợi hại đến thế, ta giật cả mình, quả đúng là vũ khí do công tử làm ra".

Dung Ngọc vui giận thất thường, mới vừa rồi còn đang bực tức, nay lại trở nên đắc ý vì lời khen của gã thanh niên: "Ta đã bảo rồi, chỉ tại ngươi từ chối. Giờ ngươi đã thấy chưa?".

"Ừ, ta thấy".

Đâu chỉ mình hắn thấy, mà tất cả những thuộc hạ giúp chôn thuốc nổ đều nghẹn họng trước uy lực của thứ này. Phản ứng đầu tiên của họ là giữ rịt lấy công thức, định bụng đợi đến lúc chiến tranh nổ ra thì nó sẽ trở thành một con át chủ bài mạnh mẽ, giúp phe mình đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng Vệ Kinh Đàn vẫn kiên định với ý nghĩ ban đầu – hắn sẽ không dùng đến nó, trừ phi đã rơi vào bước đường cùng không lối thoát.

Dung Ngọc không biết được những suy nghĩ của gã thanh niên, cậu cứ ngỡ bản thân đã được công nhận, bèn tự hào nói tiếp trong niềm hưng phấn: "Thế đã là gì, ta còn những thứ khác lợi hại hơn, chỉ cần ngươi muốn...".

Nửa câu sau bị nụ hôn của Vệ Kinh Đàn chặn lại, sự chú ý của Dung Ngọc cũng bị dời đi.

Lần này khác với nụ hôn thoáng qua khi nãy, đầu lưỡi hắn cạy mở hàm răng cậu, xâm chiếm bên trong, dẫn dắt chiếc lưỡi kia tạo nên những tiếng nước dinh dính.

Dung Ngọc có hơi giật mình vì nụ hôn đột ngột ấy, nhưng cũng nhờ tâm trạng lúc này không quá tệ mà cậu chủ động đáp trả ngay khi kịp hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Thậm chí cậu còn luồn tay vào trong áo Vệ Kinh Đàn để xoa bóp cơ ngực hắn.

Kì hưng cảm thường đi kèm với ham muốn tình dục rất mãnh liệt. Dung Ngọc không thể thỏa mãn chỉ với một nụ hôn, cậu bắt đầu xé áo Vệ Kinh Đàn, đồng thời tự đong đưa vòng eo mảnh khảnh.

Vệ Kinh Đàn nhanh chóng bị hớp hồn bởi những hành động ấy, hắn đè cậu xuống ghế mềm.

Y phục trên người Dung Ngọc rất mỏng, Vệ Kinh Đàn xốc vạt áo cậu thiếu niên, lại kéo nhẹ thêm một cái để cởi quần cậu, khiến đôi chân trắng nõn nà phải lộ diện trong không khí.

Lời tác giả:

Giây trước, Mặc Thư (*hét to*): Một con ruồi cũng không được để lọt!

Giây sau, Mặc Thư (*khóc to*): Công tử nhà ta lại bị chó gặm rồi!

Ryal's note: Mình đi chơi về rồi mà vướng công việc, vướng lớp học với đủ thứ nên quay cuồng luôn 〒▽〒 Ai đọc xong chương này thì đi ngủ một giấc thật ngon nha, sáng hôm sau dậy đọc chương H, mình sẽ đăng lên lúc khuya muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận