Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Edit: Ryal

Sau khi biết rằng Dung Ngọc đã nhận ra hắn ngay từ đầu, rằng cậu chỉ cố tình lừa hắn chứ không thực sự trao thân cho một tên cướp, Vệ Kinh Đàn rơi vào trạng thái phấn khích đến kì lạ. Mãi đến hừng đông, những âm thanh mờ ám mới nguôi dần.

Xét về mặt thể xác, Dung Ngọc đang nằm trong trạng thái mỏi mệt hiếm thấy, nhưng xét về mặt tinh thần thì cậu lại hưng phấn tới mức không hề buồn ngủ.

Cuộc ái ân vừa nãy khiến cậu sung sướng đến tột cùng, gợi cho cậu một niềm khao khát lạ kì về xác thịt, để cậu nảy sinh ham muốn dính chặt lấy Vệ Kinh Đàn mọi nơi mọi lúc. Cơ thể của gã thanh niên vừa rắn rỏi vừa căng tràn sức sống, ấm nóng như một cái lò sưởi, cậu vừa chui vào trong lòng hắn vừa khẽ nhíu mày.

Vệ Kinh Đàn chưa bao giờ thấy Dung Ngọc nhõng nhẽo đến thế, hắn vừa thích thú vừa mừng thầm trong bụng, bèn lấy một cái áo khoác hờ cho cậu rồi ôm cậu ra ngoài cửa sổ mà nhảy lên trên mái nhà.

Ngoài trời thoáng mát, thi thoảng lại có một cơn gió nhẹ thổi qua, hình như vầng trăng tròn trịa cũng tỏa sáng hơn ngày thường, trở thành tâm điểm của bầu trời sao lộng lẫy, cảnh đẹp như tranh.

Nhưng Vệ Kinh Đàn chỉ nhìn cậu thiếu niên đang vùi đầu trong ngực hắn.

Cậu nhắm mắt, hàng mi dài rủ xuống, đêm đen không giấu nổi những đường nét rực rỡ yêu kiều.

Ánh trăng trong trẻo mà lạnh nhạt, cậu còn đẹp hơn trăng.

Vệ Kinh Đàn nhìn ngắm, ngơ ngẩn. Từ lâu hắn đã biết tiểu thiếu gia ở phủ họ Dung rất đẹp – bất kể gương mặt hay vóc người, mọi yếu tố ngoại hình của cậu đều là những gì hắn thích.

Đẹp thì có đẹp, nhưng cậu vừa bại hoại lại vừa ngu xuẩn, chẳng ai ưa. Cũng vì thế nên hắn luôn lơ đãng liếc nhìn bóng dáng ấy như đang nhìn một món đồ bằng gốm sứ đẹp đẽ mà vô dụng, sau đó dời mắt.


Vậy mà giữa một mùa đông nọ, vào cái đêm tuyết phủ trắng trời, cậu thiếu niên với nhan sắc diễm lệ kia lại đưa cho hắn một con dao găm khảm đầy đá quý, đe dọa hắn, dò xét hắn. Cậu có nét mặt của kẻ điên.

Dường như hắn thấy được một thứ gì đó rất khác trong đôi mắt đẹp kia, dường như một con rối đờ đẫn trước giờ luôn bị điều khiển cuối cùng cũng tìm lại được linh hồn mình.

Như cơn mưa rơi trên phiến lá, rả rích từng giọt, mộng tình gửi lại nơi tim.

Kể từ ngày ấy, hắn đắm chìm trong đôi mắt cậu.

Một nụ hôn nhẹ bẫng được đặt lên mí mắt Dung Ngọc, cậu không mở mắt, chỉ cựa mình trong lòng hắn như chú mèo đỏng đảnh. Gió thổi mơn man, khiến làn tóc cậu tung bay nhè nhẹ.

"Em mệt à?". Vệ Kinh Đàn dịu giọng hỏi.

"Không mệt".

Khóe môi hắn khẽ cong lên: "Thì ra ta vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa".

Dung Ngọc nheo mắt: "Sao ngươi không lấy cái thứ kia ra khỏi mông ta trước khi nói câu vừa rồi?".

Lúc này hai người đã tắm xong, tinh dịch của Vệ Kinh Đàn cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng cuối cùng Dung Ngọc bị hắn nhét cây gậy bằng ngọc kia vào trong đóa hoa đỏ ửng.

"Nó đã được ngâm nước thuốc, có công dụng làm dịu nơi này của em". Vệ Kinh Đàn nghiêm túc nói.

Hắn lại lần mò xem dương v*t giả đã rơi ra ngoài hay chưa rồi nâng tay ấn nhẹ.

Vệ Kinh Đàn tốn tròn nửa tháng để tạo ra một thứ mô phỏng theo từng đường nét trên dương v*t thật, giống đến cả khe rãnh trên quy đầu, cứ như thể chúng được đúc từ cùng một khuôn.

Hành động của hắn khiến đóa hoa sưng đỏ bỗng chốc tê rần.

Dung Ngọc khẽ rên lên một tiếng, giọng rất khàn. Cậu không hiểu nổi: "Rốt cuộc tại sao ngươi phải làm ra nó?".

"Để em nhớ về ta mà không đi tìm kẻ khác". Ngữ điệu của Vệ Kinh Đàn u ám đến lạ, hiển nhiên hắn đang nói đến Mặc Thư.

Ban nãy hắn núp trên mái nhà nhìn Mặc Thư xin được hầu Dung Ngọc, giận tới nỗi suýt thì nhảy xuống giết quách nó cho xong, nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân để nghe câu trả lời.

Nếu Dung Ngọc thực sự đồng ý cho Mặc Thư chạm tay vào cậu thì chắc hẳn hôm nay ở phủ họ Dương sẽ có người phải chết.

Cũng may là Dung Ngọc từ chối, nhưng hắn vẫn giận, thế nên hắn chưa từng phát hiện ra việc cậu thừa biết tên cướp chính là mình. Kết quả là hắn tự cắm sừng bản thân, lại còn giận tới nỗi váng đầu hoa mắt.


Dung Ngọc nhướng mày: "Chắc gì ta muốn nó? Thứ đồ giả này quá lạnh, ta thích loại vừa ấm nóng vừa biết tự chuyển động hơn".

Giọng cậu biếng nhác, từng câu chữ ngân dài, rõ ràng cậu đang khiêu khích hắn.

Trước những chuyện có liên quan đến Dung Ngọc, Vệ Kinh Đàn không biết nhẫn nhịn là gì. Dục vọng chiếm hữu của hắn đối với cậu đã trở nên vô cùng nguy hiểm.

"Ta không cho phép đâu, Dung Ngọc". Sắc đỏ hiện lên dưới đáy mắt, huyệt thái dương nổi đầy gân xanh, hắn nghiến răng, rít lên từng chữ một. "Ta đã nói rồi. Ta sẽ giết bất cứ kẻ nào dám chạm vào em".

Nét mặt Vệ Kinh Đàn lạnh lẽo, vòng ôm của hắn siết chặt lại như gọng kìm, chặt đến mức có thể làm Dung Ngọc thấy đau. Nhưng cậu không sợ mà chỉ cười khúc khích.

Cậu đưa tay chạm vào gã thanh niên, những ngón tay xinh xắn như ngọc tạc, nom mảnh dẻ và yếu ớt như thể sẽ vỡ tan ra bất cứ lúc nào. "Nên làm gì đây? Không có ngươi thì ta cô đơn lắm".

Ánh mắt của Vệ Kinh Đàn âm u không tả xiết, ham muốn chiếm giữ ngập trong đôi ngươi đầy sắc đỏ.

Hắn cúi đầu để Dung Ngọc vuốt ve, thậm chí còn dụi mặt mình vào lòng bàn tay mềm mại.

"Nó sẽ thay ta thỏa mãn em, nó chẳng khác gì ta về kích cỡ và hình dạng. Nếu em sợ lạnh thì cứ ngậm vào trong miệng một lúc để ủ ấm nó".

Giọng gã thanh niên càng lúc càng trầm, hắn thốt ra từ cuối khi môi đã kề môi Dung Ngọc. Đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng ấm áp, nụ hôn đầy bịn rịn đê mê.

Dung Ngọc ôm cổ hắn, ưỡn vòng eo thon, khiến nụ hôn càng thêm sâu đậm.

Cậu đáp trả hắn bằng một cái ôm thật chặt, chặt tới nỗi vòng tay của Vệ Kinh Đàn dần buông lỏng, từ giam cầm chuyển thành âu yếm, những xúc cảm bồn chồn trong lòng hắn cũng dần dịu bớt.

"Thêm lần nữa đi". Họ tách nhau ra, một sợi chỉ bạc dinh dính kéo dài. Dung Ngọc vừa liếm môi vừa thở dốc, cọ thằng em đã ngẩng cao đầu vào đũng quần phồng lên của hắn.


Trên người cậu chẳng có gì ngoài một chiếc áo mỏng, vậy mà giờ nó cũng trượt xuống khỏi bờ vai, để lộ nửa người trên rải rác những dấu hôn kiều diễm. Dung Ngọc thoáng ngước lên, nhìn gã thanh niên bằng đôi mắt long lanh chứa đầy dục vọng, nom chẳng khác nào một yêu tinh đang dụ dỗ loài người.

Nhịp thở của Vệ Kinh Đàn trầm hẳn lại, một tay hắn nâng mông cậu, tay kia liên tục thăm dò – cửa sau vẫn còn mềm và ướt. Hắn kéo quần mình xuống một khoảng để giải phóng thứ dữ tợn đã nổi đầy gân xanh.

Hắn lại hôn lên mí mắt Dung Ngọc, chầm chậm buông tay để cậu thiếu niên ngồi xuống.

Ánh trăng như tấm màn lụa được trải xuống nhân gian, phủ lên người họ, để lại hai cái bóng quấn quýt chẳng nỡ xa rời.

Tiếng thở dốc và tiếng nói chuyện khàn khàn quanh quẩn trong màn đêm yên tĩnh.

"Sao ngươi lại tới đúng lúc ta vừa tắm xong?".

"...".

"Những kẻ xuất thân từ nhà ngươi đều có tật lá mặt lá trái nhỉ?".

"...".

"Ưm... Đồ chó hư".

Ryal's note: Mọi người có lỡ làm rơi điện thoại vào trong nước thì nhớ tắt nguồn ngay lập tức và mang ra tiệm cho người ta sấy khô càng sớm càng tốt nha, đừng cố chấp bật lên như mình, linh kiện ngấm nước quá lâu là bị mủn đó TT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận