Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Edit: Ryal

Dạo gần đây Yến Minh Huyên ăn ngủ không ngon, hắn ta cứ có cảm giác sắp có chuyện gì xảy đến. Quả nhiên chỉ vài ngày sau đã có tin từ phía kinh thành.

... Hoàng đế phái khâm sai tới Dương Châu, thân phận không rõ.

Yến Minh Huyên luống cuống chẳng biết làm gì, bởi chắc chắn Nguyên Cảnh Đế đang nghi ngờ hắn ta. Nhưng ai là người có được sự tin tưởng của Nguyên Cảnh Đế? Rốt cuộc khâm sai mang thân phận thế nào?

Hắn ta nghĩ trước nghĩ sau, càng nghĩ càng thấy bồn chồn, bèn ra lệnh cho tất cả những tên dưới trướng phải dọn dẹp mọi chứng cứ có thể khiến hắn ta bại lộ.

Về phần Yến Minh Huyên, hắn ta đích thân tới nha môn một chuyến.

Tống Tử Khiêm đang xử lí công chuyện. Dịch bệnh và mấy vụ bạo loạn nổ ra trong những ngày gần đây khiến y bận tối mắt tối mũi, sổ sách xếp chồng lên nhau che khuất cả người.

Đã mấy ngày rồi y chưa được chợp mắt, gương mặt tái xám và hai quầng thâm đen sì đều chứng tỏ y rất mệt.

Quá trình thu thập chứng cứ phạm tội của Tam Hoàng tử và Công chúa Lâm Ngu đã dần đi đến hồi kết.

Cũng nhờ có Dung Ngọc cả. Cậu thiếu niên mang danh Tu La mặt ngọc đến từ nơi kinh thành quả thực rất cao tay, chính cậu đã làm cho phủ Công chúa nổ tan tành mà cuối cùng vẫn có thể trở ra toàn vẹn, đến giờ Tam Hoàng tử vẫn chưa tìm được chứng cứ.

Những lời đồn đãi nhắm thẳng vào điểm yếu của Tam Hoàng tử hiện nay hẳn cũng có liên quan tới Dung Ngọc. Sau bao nhiêu đả kích liên tục kéo đến, cuối cùng Tam Hoàng tử cũng rối lòng.

Tống Tử Khiêm không dám chậm trễ, lập tức chớp lấy thời cơ thu thập thật nhiều chứng cứ và thẩm vấn tất cả mọi quan viên có liên quan tới sự việc. Tam Hoàng tử và Công chúa Lâm Ngu bị bắt sớm ngày nào là Dương Châu được yên bình ngày ấy.

Thế nhưng dịch bệnh đang hoành hành cũng khiến y phải đau đầu nhức óc. Người chết như ngả rạ, Dương Châu phồn hoa nhộn nhịp nay đã biến thành địa ngục trần gian, trong thành đâu đâu cũng có tiếng kêu rên khổ sở.

Tống Tử Khiêm là quan phụ mẫu của Dương Châu, dĩ nhiên y cũng xót xa đau lòng.

Nhưng khắp các y quán không một thầy thuốc nào có thể tìm ra phương thức chữa bệnh.


Tống Tử Khiêm nhìn sổ sách thống kê số dân thường đã chết dạo gần đây, giơ tay day trán.

"Đại nhân, Tam Hoàng tử điện hạ...". Phụ tá của y vội vàng chạy vào từ ngoài cửa, lại bị đạp ngã xuống đất.

Yến Minh Huyên bước tới, khóe miệng cong cong, nhưng đôi mắt lạnh lẽo vô cùng.

Tống Tử Khiêm nhìn phụ tá nằm dưới đất, khoát tay, ý bảo cậu ta hãy lui ra ngoài. Y cung kính hành lễ với Yến Minh Huyên: "Chẳng hay điện hạ tới thăm, thứ cho thần không thể đón tiếp từ sớm".

Yến Minh Huyên không miễn lễ, chỉ thản nhiên xoay người ngồi xuống, cười nhạt: "Dạo gần đây Yến An bận bịu quá, có mấy lần ta mời đệ về gặp mặt mà đệ đều từ chối cả".

Tống Tử Khiêm hiểu được ẩn ý trách móc trong câu nói ấy, nhưng y không mảy may dao động, vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ mà thản nhiên đáp lời: "Nay dịch bệnh trong thành trở nên nghiêm trọng, bạo loạn khắp nơi, là do thần đã thất trách. Thần hết lòng hết dạ tìm cách xử lí chuyện này, chẳng còn tâm sức đâu mà để tâm tới những sự việc ngoài lề nữa".

"Xem ra ta mới là người không phải với đệ". Giọng Yến Minh Huyên lạnh hẳn đi, nụ cười bên môi hắn ta cũng vụt tắt. "Rốt cuộc Yến An bận xử lý dịch bệnh hay đang bận chuyện khác vậy nhỉ?".

Tống Tử Khiêm cụp mắt, ngữ điệu vẫn ôn hòa. "Thần là Tri châu của Dương Châu, dĩ nhiên phải bận bịu vì chuyện có liên quan tới Dương Châu chứ ạ".

Bầu không khí trong phòng chìm vào tĩnh lặng, Yến Minh Huyên nhìn chằm chằm Tống Tử Khiêm, không nói thêm câu nào nữa. Đôi bên thử lòng lẫn nhau, cũng hiểu rõ người kia đang nghĩ gì.

Yến Minh Huyên biết Tống Tử Khiêm đã phản bội hắn ta, hoặc có lẽ y đã hoàn toàn đứng về phe đối lập. Tống Tử Khiêm biết mình đã bại lộ, chẳng muốn tiếp tục ngụy trang.

Nhưng y vẫn khiêm tốn nhũn nhặn, vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ có sống lưng là thẳng tắp, tựa như khóm trúc dài, như thanh gươm sắc sảo.

"Được, được, được lắm". Ba chữ "được" của Yến Minh Huyên lạnh toát như rít qua từng kẽ răng nghiến chặt.

Hắn ta phất tay áo, đứng dậy bỏ đi.

Tống Tử Khiêm cuối cùng cũng ngẩng đầu. Y nhìn chằm chằm bóng lưng của Yến Minh Huyên, nắm đấm giấu trong tay áo siết chặt lại, vẻ kiên định hiện lên trên gương mặt tái xám.

Ta sẽ không để ngươi có cơ hội rời đi vào lần gặp mặt tiếp theo đâu, Yến Minh Huyên.


Dung Ngọc muốn ra khỏi phủ.

Sau khi đề cập đến chuyện này với Mặc Thư rồi bị nó kiên quyết từ chối vài ngày trước, cậu luôn cảm thấy bức bối trong lòng. Kể từ lúc xuyên không, hầu như mọi chuyện diễn ra xung quanh Dung Ngọc đều xuôi chèo mát mái, chưa có điều gì mà cậu không làm được, vậy mà hôm nay cậu chỉ muốn đi ra ngoài thôi cũng bị cấm cản.

Cậu biết ngày nào Dương Hoài Diệp cũng tới thành Tây để trông coi những sạp cháo và lều thuốc miễn phí của nhà họ Dương, bèn bảo y dẫn mình ra ngoài, nhưng lại bị từ chối.

Tất cả mọi người đều cho là cậu quá yếu ớt, ngoài kia dịch bệnh đang lan tràn, cậu nên ngoan ngoãn đợi trong cái vỏ ốc sạch sẽ và vô hại, không nên bị lây nhiễm dù chỉ là chút mầm bệnh nhỏ nhoi.

Nhưng càng lúc Dung Ngọc càng bồn chồn, thậm chí là gắt gỏng. Thực ra cậu không nhất thiết phải ra khỏi phủ làm gì, chỉ là ý muốn của cậu bị ngăn cản, tâm trạng cậu cũng theo đó mà trở nên uất ức, thậm chí còn có đôi phần oán hận.

Dung Ngọc hiện giờ có nửa là uất ức vì mong muốn không được thỏa mãn, nửa là căm ghét chính mình, hai xúc cảm hòa vào nhau, càng lúc càng dâng cao như thủy triều, bao trùm lí trí vốn đã rất ít ỏi.

Cậu nhìn bốn phía xung quanh xây tường cao như cũi sắt, cảm giác hơi thở của mình đang nghẹn lại. Cậu cố kiểm soát tâm trạng bức bối như con ngựa sắp đứt dây cương, nhưng cơn bức bối chẳng những không hề dịu đi mà trái lại còn bị dồn ép như quả bom sắp nổ, lửa giận sẵn sàng bùng lên từng giây từng phút.

Vào một đêm mất ngủ, cậu tự bò lên xe lăn, cố dùng hai tay khiến bánh xe chuyển động. Cậu chẳng còn quan tâm đến tình hình ngoài kia nữa, trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất – phải ra ngoài.

Nhưng cậu không đủ sức lay chuyển chiếc xe lăn bằng gỗ, cuối cùng lại ngã xuống đất, khiến Mặc Thư giật mình tỉnh dậy.

Cậu bất lực ngồi đó, hai tay bấu chặt bắp đùi, tóc xổ tung, đôi mắt âm u khuất sau làn tóc.

Dung Ngọc thầm nghĩ: nếu hai chân mình còn khỏe, mình sẽ không bất lực thế này.

"Ca nhi ơi, ca nhi sao thế ạ? Ca nhi làm gì thế?".

Mặc Thư vội vàng thắp nến rồi đỡ Dung Ngọc dậy, vừa sửa sang lại quần áo tóc tai vừa gặng hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.

Sao thế? Dung Ngọc cũng tự hỏi bản thân, sao thế nhỉ? Tiếc là cậu cũng không biết. Cậu chỉ muốn ra ngoài thôi, tại sao không được?


Mặc Thư tìm thấy trên gương mặt Dung Ngọc một vẻ chết lặng gần như trống rỗng. Giữa không gian yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thở của nhau, nó nghĩ nó nghe được cả tiếng khóc gào trong tim cậu.

Dung Ngọc còn chưa khóc mà Mặc Thư đã khóc trước rồi.

Nó vừa khóc vừa đập cửa phòng Vệ Ngũ, bảo Vệ Ngũ chăm nom công tử để nó đi tìm người giúp.

Vệ Ngũ nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Mặc Thư, ngơ người ra một thoáng, sau đó giật mình – chắc không phải Thế tử phi gặp chuyện rồi đấy chứ? Y bước vào viện chính, chỉ thấy Dung Ngọc đang ngồi tựa lưng nơi đầu giường, không mảy may nhúc nhích.

Lớp mành phủ lên gương mặt cậu thiếu niên một cái bóng im lìm, cơ thể mảnh mai bị bao trùm bởi đêm đen đặc quánh, trông cậu như một pho tượng đẹp đẽ, một con búp bê không còn sự sống trong huyết quản.

Cặp mắt của Vệ Ngũ sẫm lại, dường như y đã hiểu lí do tại sao Thế tử lo cho Dung Ngọc đến mức ra lệnh cho y phải bẩm báo mọi điều về cậu, chỉ cần xung quanh cậu có chút biến động nào, dù là nhỏ nhất, thì y cũng phải bỏ qua tất cả mọi thứ mà y đang làm để chăm nom cậu.

Hẳn là vì Dung Ngọc quá mong manh.

Mặc Thư vốn định tới tìm bà cụ, nhưng rồi lại thôi – bà đã lớn tuổi, nó đâu thể đánh thức bà dậy vào lúc đêm hôm khuya khoắt, ngộ nhỡ bà nghe chuyện của Dung Ngọc rồi bị kích thích thì biết làm sao bây giờ.

Nó đi được nửa đường rồi đứng lại do dự trong chốc lát, đúng lúc chạm mặt Dương Hoài Thận vừa ra ngoài về.

Thấy Mặc Thư hoảng hốt lo sợ, hắn cau mày hỏi: "Sao thế?".

Mặc Thư không dám làm kinh động đến nhiều người, chỉ đành dẫn Dương Hoài Thận vào trong viện.

Vậy là sáng hôm sau Dương Hoài Thận né tránh tai mắt của các trưởng bối trong nhà rồi lén đưa Dung Ngọc ra khỏi phủ.

Dương Châu đã đánh mất vẻ phồn hoa nhộn nhịp khi xưa, hàng quán không mở cửa, phố xá tiêu điều, người qua kẻ lại vội vã.

Xe ngựa lăn bánh, Dương Hoài Thận nhìn bên sườn mặt của Dung Ngọc, do dự mãi mới hỏi: "Ngọc ca nhi, đêm qua sao thế? Sao đệ lại nhất quyết muốn đi ra ngoài?".

Dung Ngọc dời mắt khỏi một người dân mắc bệnh chẳng rõ sống chết ra sao đang nằm bên ven đường, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

"Không biết". Cậu lắc đầu.

"Đệ muốn đi đâu?".

Dung Ngọc vẫn lắc đầu.


Có đôi khi chính Dung Ngọc cũng không hiểu nổi bản thân mình, hay nói đúng hơn là cậu không hiểu nổi logic trong những hành động đó. Xưa kia thuốc men kìm hãm cậu, giờ đây lâu lắm rồi cậu không uống thuốc, chính cậu cũng chẳng biết bệnh tình của bản thân sẽ phát triển theo hướng nào.

Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ thực sự hóa điên.

Dương Hoài Thận không biết Dung Ngọc muốn đi đâu, lại không dám đưa Dung Ngọc đến những nơi nguy hiểm. Chiếc xe ngựa chỉ đi vòng vòng khắp phố xá, không mục đích.

Thực ra hôm nay Dương Hoài Thận vẫn có chuyện cần làm, chuyến đi kéo dài càng lâu thì vẻ sốt ruột càng hiện rõ hơn trong đôi mắt hắn.

Dung Ngọc cũng nhận ra, cậu nhẹ giọng hỏi: "Biểu ca có chuyện gì gấp sao?".

Dương Hoài Thận thoáng khựng lại rồi thành thật đáp: "Dạo gần đây có một thầy thuốc lang thang kì lạ xuất hiện tại Dương Châu, tay nghề rất cao, chính ông ta đã cứu giúp nhiều người bệnh đang nằm trên cửa tử. Ta đã nhờ người liên hệ với ông ta để gặp mặt tại y quán nhà mình, cùng bàn cách chữa dịch bệnh".

Thầy thuốc lang thang này tính tình kì quái, tuy hành nghề chữa bệnh cứu người nhưng miệng lưỡi độc địa hơn ai hết, thường xuyên khiến bệnh nhân xấu hổ ngượng nghịu.

Phương thuốc của ông ta không thể chữa dứt điểm dịch bệnh, nhưng bệnh nhân cũng chỉ mong giảm được chút đau đớn là may mắn lắm rồi. Cũng vì thế nên những người muốn gặp ông ta nối đuôi nhau thành một hàng dài mãi không dứt.

Dương Hoài Thận cũng sai người tới thăm hỏi nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ vì hiện nay y quán của nhà họ Dương đang độc chiếm gần như mọi nguồn dược liệu của thành Dương Châu nên thầy thuốc lang thang kia mới chịu gặp hắn.

Nghe những gì Dương Hoài Thận miêu tả, thân phận của người này nhanh chóng hiện lên trong đầu Dung Ngọc.

Ở tiểu thuyết gốc, ông ta chính là người thầy thuốc đã nghiên cứu thành công phương thuốc chữa bệnh, có tay nghề cao siêu, hành tung bí ẩn. Ông ta không hề giấu giếm phương thuốc mà đưa nó đi khắp mọi nơi, được dân chúng ca ngợi là thần y cứu thế, nhưng cuối cùng lại từ chối quan cao tước hậu để sống mai danh ẩn tích.

Phương thuốc mà Dung Ngọc nắm giữ ngày hôm nay sẽ được thầy thuốc lang thang kia nghiên cứu và chế tạo thành công trong vòng nửa tháng nữa.

"Vậy thì chúng ta đến y quán thôi". Dung Ngọc nói.

Dương Hoài Thận khuyên ngăn: "Ở y quán rất nhiều bệnh nhân, quá nguy hiểm".

Dung Ngọc chất vấn ngược lại: "Ngày nào biểu ca cũng tới y quán và khu dịch bệnh, nhưng huynh đã nhiễm bệnh bao giờ chưa?".

"Chưa từng". Dương Hoài Thận khẽ mím môi, Dung Ngọc lại nhướng mày – cậu đang nhắc nhở hắn rằng phương thuốc của cậu có tác dụng.

Dương Hoài Thận im lặng một lúc, sau đó bảo phu xe vòng về y quán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận