Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: Ryal

Nửa đêm, trăng treo vằng vặc.

Căn viện ở phía Đông của phủ họ Dương vẫn thắp đèn. Thường thì lúc này Dung Ngọc đã ngủ, nhưng hiện giờ cậu lại rất tỉnh táo.

Cậu vuốt khối kim loại lóe ánh bạc trong tay, vẻ phấn khích hiện lên giữa đôi mắt hoa đào sáng rực.

"Rốt cuộc đây là gì hở ca nhi?". Mặc Thư tò mò nhìn "cục sắt" kì lạ kia, chẳng biết vì sao nó có hơi sợ hãi.

Dung Ngọc cong môi: "Súng".

"Thương ạ?". Mặc Thư cau mày, chữ "thương" của nó chỉ dừng lại ở hình ảnh cây thương cán dài có chùm ngù thương đỏ rực gắn bên trên [1].

[1] Chú thích lại: Súng và thương đều được viết bằng chữ 枪, phiên âm là "thương".

"Thương gì mà lạ thế, bé bằng bàn tay, khéo lúc đánh nhau còn chưa chạm được vào kẻ địch đã bị đâm chết". Mặc Thư nói nhỏ.

Dung Ngọc nheo mắt cười: "Lí thuyết càng dài càng mạnh chỉ áp dụng cho vũ khí lạnh thôi. Thứ này là vũ khí nóng".

Mặc Thư càng nghe lại càng không hiểu: "Vũ khí lạnh là gì, vũ khí nóng là gì cơ ạ?".

"Vũ khí có dùng thuốc súng như một phần nguyên liệu được gọi là vũ khí nóng, ngược lại là vũ khí lạnh".

Dung Ngọc thao thao bất tuyệt nói ra những lời Mặc Thư không thể hiểu được, từ lịch sử đến công dụng của thuốc súng, từ chất liệu làm ra súng đến nguyên lí của chốt an toàn...

Cậu càng nói càng phấn khích, càng nói càng không dừng lại được.

Mặc Thư nhanh chóng nhận ra hình như công tử lại phát bệnh nữa rồi, nó không dám ngắt lời cậu, chỉ đành nghe tai nọ xọ tai kia, có cảm giác như đầu mình vừa phình ra thêm một cỡ, còn mệt hơn những lúc theo công tử đến trường thuở nhỏ.

Bỗng Dung Ngọc chớp mắt rồi dừng lại. Cậu bảo Mặc Thư: "Lui xuống đi".

"?". Mặc Thư đang lim dim đột nhiên tỉnh cả người. "Ca nhi vẫn chưa ngủ mà, để em đỡ cậu lên giường nằm nhé".

Dung Ngọc mỉm cười: "Không cần, ngươi cứ đi ngủ đi".

Cảnh tượng quen thuộc ấy đã diễn ra vài lần, Mặc Thư bị đuổi vì có người khác xuất hiện, nó còn lạ gì nữa chứ.

Mặc Thư ngoan ngoãn nghe theo: "Vâng, em đi ngủ trước nhé, có gì cậu cứ gọi em là được".

Dung Ngọc không đáp mà chỉ ngồi nghịch cây súng trong tay, miệng ngâm nga khe khẽ, dường như tâm trạng cậu đang rất tốt thì phải.

Mặc Thư đau đớn ôm ngực, cùng là người theo hầu công tử mà sao khác quá.

Nó khép cửa phòng. Ánh nến thoáng lung lay, bóng đen vọt vào qua khung cửa sổ.


Dung Ngọc còn chưa kịp nhìn kĩ đã rơi vào một cái ôm ấm áp, nơi chóp mũi thoảng mùi hương quen thuộc của gã thanh niên.

Cậu cong môi, tì thứ kia vào bên eo hắn: "Không được nhúc nhích. Ta sẽ nổ súng nếu ngươi dám cử động".

Kiếp trước Dung Ngọc đã xem những phân cảnh đe dọa gần giống thế trong phim truyền hình, cậu cảm thấy rất thú vị nên cố tình bắt chước theo. Nếu đúng như trong kịch bản, người bị đe dọa sẽ giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng.

Nhưng Vệ Kinh Đàn là người thời phong kiến, chưa từng nhìn thấy thứ này, dĩ nhiên hắn không sợ.

Hắn ôm ghì lấy cậu thiếu niên rồi cúi đầu nghiền ngẫm.

Thứ mà cậu đang cầm trong tay được làm bằng kim loại, dài khoảng sáu tấc, tỏa ra quầng sáng lạnh lẽo dưới ánh nến cam vàng, có khuôn hình hoàn hảo như một món đồ thủ công mỹ nghệ.

"Đây là... súng ư?". Vệ Kinh Đàn hỏi.

"Súng ngắn đấy, đẹp mà".

Để làm ra khẩu súng ngắn trong tay, Dung Ngọc đã thiết kế bản vẽ, tính toán số nguyên liệu cần dùng, nâng cao yêu cầu về kĩ thuật, cho người sản xuất từng linh kiện, sau đó tự lắp ráp... Tất cả diễn ra chỉ trong ba ngày ngắn ngủi.

Cậu tìm rồi chia những thợ rèn kim loại có tay nghề bậc nhất vào từng nhóm. Để đảm bảo không một ai biết chuyện, mọi công đoạn đều được bí mật hoàn thành, mỗi nhóm thợ chỉ được giao một phần bản vẽ và đồng thời không được giao tiếp với nhau.

Ba ngày, bất kể ngày đêm, sau vô số lần sửa chữa rồi thí nghiệm, cuối cùng Dung Ngọc cũng thu được thành phẩm.

Cậu đưa khẩu súng cho Vệ Kinh Đàn như muốn khoe khoang.

Vệ Kinh Đàn nhận lấy, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm hai bọng mắt tím xanh của cậu: "Mấy ngày rồi em chưa ngủ phải không?".

"Ừ, nhưng ta không mệt".

Đây là lần đầu tiên Dung Ngọc thử chế tạo vũ khí, dù đã ba ngày không chợp mắt nhưng cậu không hề mệt mỏi, trái lại còn thấy phấn khích lạ thường.

Cậu có cảm giác mình nghĩ mãi không hết ý tưởng, làm mãi không hết sức lực, lại càng không ngủ được, thậm chí còn không thể ngồi yên một chỗ, chỉ muốn tìm ai đó để cùng trò chuyện mỗi giờ mỗi phút.

Vệ Kinh Đàn chỉ thấy xót cậu. Hắn ôm Dung Ngọc lên giường, âu yếm hôn đôi mắt và gò má cậu thiếu niên.

Hàng mi Dung Ngọc run run, cậu níu cổ áo hắn mà đè xuống, đáp trả một cách mãnh liệt.

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hai người giao nhau. Những âm thanh dính dớp dần hòa với nhịp hô hấp nặng nề, hệt như một ván cờ đầy quyết liệt, không có thắng hay thua, chỉ có bao nhiêu rung động chẳng thể nào giấu giếm.

Dung Ngọc là người dừng lại trước. Thể lực cậu vốn không so được với Vệ Kinh Đàn, huống chi cậu đã ba ngày không ngủ nghỉ, dù tinh thần có hăng hái ra sao thì cơ thể cũng đã đến giới hạn.

Cậu tựa đầu vào lồng ngực hắn mà thở dốc, hai má ửng hồng, đôi môi sáng bóng, ướt đỏ. Từng nhịp tim của gã thanh niên dội vào màng tai cậu.

Thịch...

Thịch...

Nhịp tim tựa tấm lưới dệt bằng tơ đang bao vây con mồi. Cậu thích sự trói buộc như thế. Cậu thấy bản thân sắp chìm vào cảm giác an toàn đầy mê hoặc.


Dung Ngọc vẫn nhớ mình có chuyện quan trọng cần làm, cậu ngồi đè trên eo hắn, giục hắn thử cây súng mình vừa tạo ra.

Vệ Kinh Đàn hỏi: "Thử thế nào?".

Dung Ngọc mỉm cười: "Ta sẽ đưa ngươi đến một chỗ".

Vệ Kinh Đàn cõng Dung Ngọc, đi theo sự chỉ dẫn của cậu để bước xuống một tầng hầm bí ẩn núp sau con đường dài và sâu hun hút.

Nơi đây có một lò rèn, xung quanh toàn những công cụ kì quái và những vật dụng bằng kim loại bị vứt bỏ – cũng chính là "xưởng" súng của Dung Ngọc.

Các thợ rèn đã bị giải tán hết, nến vẫn bập bùng, mùi khói thuốc súng nồng nặc. Hẳn Dung Ngọc đã hoàn thành rất nhiều thí nghiệm tại đây.

Cậu bảo Vệ Kinh Đàn đặt mình xuống ghế, nhướng mi, vẻ đắc ý hiện lên trong mắt: "Để ta thị phạm cho ngươi".

Bên tay cậu đặt một cái hộp đen. Dung Ngọc mở hộp, mười viên đạn đúc bằng đồng thau được xếp ngay ngắn.

"Trong đạn có thuốc súng, sau này ta sẽ đưa ngươi bản vẽ và danh sách các yêu cầu về kĩ thuật". Dung Ngọc vừa giải thích vừa nạp đạn.

Cây súng ngắn màu bạc nằm giữa đôi tay trắng nõn mảnh khảnh, đẹp mà lạnh toát như băng, thu hút đến nỗi Vệ Kinh Đàn chẳng thể dời mắt.

"Ngươi nhìn phía kia đi". Dung Ngọc chỉ về một hướng.

Khi ấy Vệ Kinh Đàn mới phát hiện rằng trong góc tối có một cái lồng sắt, trong lồng sắt nhốt một con lợn thật to. Đó là "bia đỡ đạn" mà Dung Ngọc đã chuẩn bị từ trước để kiểm tra uy lực của khẩu súng này.

Cậu nhắm thẳng vào con lợn đang chìm trong giấc ngủ, yết hầu động đậy, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, bóp cò súng.

Một tiếng nổ trầm trầm vang vọng, Vệ Kinh Đàn thậm chí còn chưa thấy rõ thứ chui ra từ khẩu súng, vậy mà con lợn kia lại ré lên thảm thiết rồi ngã khuỵu.

Hắn bước tới đó thật nhanh. Con lợn đã chết, trên đầu nó có một vết đạn tỏa mùi khét và hôi, máu nó loang dần.

Con ngươi của Vệ Kinh Đàn co lại, chẳng mấy khi hắn tỏ vẻ ngạc nhiên một cách lộ liễu đến thế.

Khoảng cách giữa Dung Ngọc và con lợn kia cũng phải đến vài chục bước chân, vậy mà chỉ trong thoáng chốc nó đã không còn hơi thở. Nếu là người thì sao? Kết quả liệu có khác?

Tốc độ và uy lực của món vũ khí này vượt xa tất cả những gì hắn từng biết đến.

"Nó còn có thể phát huy tác dụng ở khoảng cách xa hơn, nhưng kích cỡ hầm ngầm chỉ có vậy. Nếu mang ra bên ngoài thì giới hạn sẽ khác, miễn là ngươi nhắm chuẩn".

Dung Ngọc hạ súng xuống, bàn tay run lên vì phấn khích.

Cậu từng bắn chết rất nhiều lợn trong những cuộc thử nghiệm trước kia, nhưng mỗi lần nổ súng, mỗi lần viên đạn trượt ra khỏi nòng và để lại nhiệt độ rát bỏng, mỗi lần nó chạm đến da thịt và tạo ra âm thanh nặng trĩu, trái tim cậu vẫn run lên.

Cậu có cảm giác kiêu hãnh đứng trên muôn người, cảm giác bản thân đang nắm giữ quyền phán quyết đối với gần như tất thảy sinh mạng.


Mà sự thật hiển nhiên là thế. Cậu có thể giết chết bất cứ kẻ nào bằng món vũ khí mà cậu đang cầm trong tay, món vũ khí mà cậu tự mình chế tạo.

Cậu thích thú, cậu nghĩ mình làm được tất cả.

Vệ Kinh Đàn nhanh chóng nhận ra những cảm xúc bất thường trong cậu. Ánh sáng ở nơi này mờ nhạt biết bao, nhưng hắn vẫn nhìn thấy nét mặt phấn khích và sóng ngầm mãnh liệt ngự trị trong đôi mắt ấy.

Hắn cất khẩu súng vào trong ngực áo, cõng cậu lên rồi thản nhiên bước ra ngoài.

"Ngươi không thử à?". Dung Ngọc hỏi.

"Không cần thử nữa, ta đã chứng kiến rồi". Giọng nói trầm thấp của Vệ Kinh Đàn quanh quẩn trong con đường ngầm chật hẹp.

Dung Ngọc nghĩ hắn đã tin mình, cậu rất vui, bèn huyên thuyên không ngớt bên tai hắn: rằng cậu đã chuẩn bị bao lâu, thử nghiệm và cải tiến bao nhiêu lần, cuối cùng mới đạt được thành phẩm.

"Ta còn có cả bản vẽ lựu đạn này, ngươi thích không? Để ta nghĩ xem, hay là xe tăng... ừm, có hơi phức tạp quá, nhưng cũng không phải là không làm được...".

"Dung Ngọc". Vệ Kinh Đàn ngắt lời cậu thiếu niên.

Dung Ngọc nghiêng đầu, kề môi bên cổ hắn: "Ừ?".

"Thế này là đủ rồi". Vệ Kinh Đàn hơi cúi đầu, khiến cậu chẳng thấy rõ nét mặt.

"Ngươi có ý gì? Ngươi lại từ chối ta?". Giọng Dung Ngọc bỗng chốc trầm hẳn xuống. "Chẳng phải ngươi tin tưởng ta sao? Chẳng phải ngươi cần ta sao?!".

Vệ Kinh Đàn bình tĩnh đáp: "Em không tin ta thì có".

Câu nói ấy khiến đôi mắt Dung Ngọc thoáng mông lung: "Cái gì?".

"Em không tin ta, em nghĩ ta yếu đuối, nếu không có sự trợ giúp của em thì ta chỉ là một kẻ vô tích sự". Vệ Kinh Đàn nói với giọng buồn buồn.

Dung Ngọc ngơ ngác, cơn giận lúc nãy đã tiêu tan. "Đâu có".

"Thật sao?". Vệ Kinh Đàn dừng bước, quay đầu nhìn cậu. Mắt hắn đen thăm thẳm.

Dung Ngọc cảm thấy cứ có điều gì sai sai, nhưng tình trạng kiệt sức vì phải tư duy ở cường độ cao trong nhiều ngày và những cảm xúc thất thường khiến cậu không còn khả năng chú tâm vào chuyện cỏn con thêm nữa.

Cậu gật đầu: "Đương nhiên là thật. Nếu không có ta, ngươi vẫn sẽ thành công".

"Vậy thì mai sau em đừng làm nữa. Em mệt quá rồi".

"Ta không...". Dung Ngọc cau mày định phản bác, lại nghe hắn nói: "Ta thương em vất vả. Ta cũng muốn làm những việc ta cần làm bằng chính sức ta".

Vệ Kinh Đàn hạ giọng xuống thật thấp, thật nhẹ. Giữa màn đêm yên tĩnh, dường như hắn đang khẩn cầu.

Dung Ngọc sầm mặt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng tắp.

Một lúc sau, cậu lại hỏi: "Vậy ngươi còn cần ta không?".

"Dĩ nhiên ta phải cần em chứ".

Họ đặt chân về viện chính ngay vào khoảnh khắc hắn dứt lời. Vệ Kinh Đàn đổi từ ôm sang bế cậu, hắn lặp lại lần nữa, nghiêm túc như đang thề nguyện dưới ánh nến lung linh: "Ta cần em, Dung Ngọc. Ta không thể sống thiếu em".

Trước câu nói dịu dàng của hắn, những cảm xúc mãnh liệt trong Dung Ngọc – những bồn chồn và khát khao đang chầu chực xé toang cơ thể – đột ngột trở nên yên tĩnh.

Dường như cậu vẫn luôn chờ đợi.


Giữa phòng bệnh trắng toát, khi bị trói chặt tay chân vào bốn góc giường, trong suốt khoảng thời gian cô đơn lạnh lẽo sau khi bị cha mẹ bỏ rơi, ngay cả khoảnh khắc căm ghét cuộc sống đến nỗi vứt bỏ cả tính mạng... Dường như cậu vẫn luôn chờ đợi, đợi một ai đó nói cần mình.

Đó mới là liều thuốc cứu rỗi linh hồn cậu.

Chẳng bí mật nào là bí mật mãi mãi. Chuyện Dung Nguyệt tới xin gặp mặt Lý thần y được báo cho Công chúa, Công chúa lại kể cho Yến Minh Huyên biết.

Yến Minh Huyên nổi trận lôi đình, lập tức phái người điều tra Dung Nguyệt, sau đó hắn ta phát hiện Dung Nguyệt đang thử nghiệm phương thuốc.

Lại một lần nữa Dung Nguyệt được chứng kiến vẻ mặt khác thường của Yến Minh Huyên.

Hai mắt Yến Minh Huyên vằn tơ máu, thái dương nổi đầy gân xanh, đôi tay thường ôm lấy y một cách dịu dàng giờ lại bóp mạnh cần cổ y mà không mảy may thương xót, như thể hắn ta muốn giết chết y ngay lúc này vậy.

"Dung Nguyệt, ngươi lừa ta!". Yến Minh Huyên rít lên từng chữ. "Ta tin ngươi như thế, ta biến ngươi thành con át chủ bài của ta, vậy mà ngươi lại lừa ta. Ngươi có biết thế nghĩa là sao không? Nếu phương thuốc vô dụng thì không chỉ có ta và ngươi gặp nạn đâu, tai họa sẽ lan sang gia tộc của ngươi, gia tộc của ta, tất cả đều chỉ còn đường chết!".

Mặt Dung Nguyệt đỏ bừng, y không thở được, nước mắt sinh lí liên tục chảy ra. Cảm giác thiếu khí khiến y sợ điếng người. Dường như y đã quay lại khoảnh khắc cận kề địa ngục.

Y nắm lấy tay Yến Minh Huyên, van nài, có những chữ thậm chí còn chẳng thốt ra được: "Điện, điện hạ, ta không hề... lừa huynh, huynh chỉ cần đợi, thêm chút nữa, sẽ nhanh thôi...".

"Đợi đến bao giờ?! Hả? Tống Tử Khiêm đang điều tra ta, khâm sai cũng đang điều tra ta, liệu bọn chúng có đợi ta không? Hả?! Liệu đao phủ có đợi ta không!!". Yến Minh Huyên gầm khẽ, tay dồn thêm sức.

Hai tròng mắt Dung Nguyệt tối đen, y gần như đã tuyệt vọng. Y lại sắp chết rồi nhỉ?

Kiếp trước y chết trong tay Vệ Kinh Đàn, sau khi sống lại thì chết trong tay Yến Minh Huyên. Cả hai kiếp y đều chết trong tay những kẻ mà y cứ ngỡ là yêu y hết mực.

Cảnh tượng trước mắt dần nhòe đi. Một giây trước khi Dung Nguyệt không còn ý thức, cánh cửa phòng mở toang, thị vệ bước vào rồi trầm giọng bẩm báo.

"Phương thuốc đã thành công, thưa điện hạ".

Sau ba ngày thử nghiệm, một bệnh nhân đã hạ sốt, bớt ho, cũng tỉnh táo hơn đôi phần – dù chỉ mới đêm qua anh ta vẫn còn ho ra máu.

Yến Minh Huyên lập tức buông tay rồi ôm chầm lấy Dung Nguyệt.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, đệ nghe chưa, phương thuốc thành công rồi kìa!". Hắn ta hô thật lớn, những cảm xúc dao động không ngừng khiến vẻ điên cuồng hiện lên trong đôi mắt.

Yến Minh Huyên xoa vết bầm trên cổ Dung Nguyệt: "Nguyệt nhi à, ban nãy ta hơi xúc động. Đệ đừng giận ta nữa nhé".

Dung Nguyệt cụp mắt giấu nỗi buồn thương, y chỉ thấy miệng mình khô khốc.

Có lẽ trước đây Yến Minh Huyên từng yêu y thật, nhưng chút tình cảm ấy đã bị lợi ích mài mòn.

Y đã chọn sai, y đã cược cho Yến Minh Huyên để giúp hắn ta leo lên ngai vàng, giờ đây y không thể lùi bước.

Lời tác giả:

Vệ Kinh Đàn giả vờ yếu đuối thôi, người ta diễn giỏi lắm đó.

Ryal's note: Mấy hôm lễ vừa rồi mình về quê quên mang laptop nên không làm gì được (┬┬﹏┬┬)

Mình đăng được sketch comm tiểu thiếu gia cầm dao rồi nha ('・ω・')

Artist: Đặng Huyền



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận