Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Edit: Ryal

"Có thuốc! Có thuốc rồi!".

"Y quán của nhà họ Dương đã nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh dịch!".

"Tốt quá! Cuối cùng con tôi cũng được cứu sống rồi!".

Trời vừa rạng sáng, khắp nơi đã nghe tin mừng. Dân chúng đổ xô về y quán nhà họ Dương, dù bệnh nhân đều đã bị cách ly ở khu riêng hoặc được đưa về nhà nhưng người thân của họ vẫn có thể giúp họ lấy thuốc.

Xung quanh y quán đông như ong vỡ tổ.

Mấy gã sai vặt của nhà họ Dương cố can ngăn những người dân kích động, Dương Hoài Thận đứng trước cửa, cao giọng nói: "Xin các vị hương thân phụ lão đừng sốt ruột, hãy nghe tôi nói đã! Nhà họ Dương chúng tôi không chỉ bán thuốc mà còn chia sẻ phương thuốc này cho những y quán còn lại, đồng thời chúng tôi sẽ dựng một cửa hàng cho vay dược liệu ở khu dịch bệnh thành Tây. Nếu các vị cần thuốc gấp thì cứ mua dược liệu ở y quán nhà tôi, còn nếu các vị không có điều kiện thì cứ tới thành Tây nhận thuốc miễn phí. Dương Hoài Thận tôi đây xin lấy thân phận người đứng đầu nhà họ Dương thế hệ thứ tư ra bảo đảm với các vị, kể từ ngày hôm nay, sẽ không còn ai chết vì dịch bệnh nữa".

Dương Hoài Thận ăn nói đầy kiên định và khí phách, dường như hắn đã gieo một hạt mầm hi vọng vào tim tất cả mọi người. Họ cùng yên tĩnh lại và ngẩn ngơ nhìn hắn.

Chẳng biết bao lâu sau, giữa đám đông có âm thanh thút thít, kế đến là tiếng nức nở, cuối cùng ai đó khóc òa lên.

Vô số người cùng rơi lệ. Họ không còn khóc vì bất lực trước cảnh người thân bị giày vò bởi bệnh tật đau đớn, mà khóc vì cảm kích khi mặt trời rẽ mây xuất hiện sau những tháng ngày u ám tối tăm.

"Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!".

"Đội ơn nhà họ Dương, đội ơn đại thiện nhân!".

Có người quỳ xuống đất dập đầu bái lạy, có người khóc mãi, có người nở nụ cười giữa những giọt nước mắt. Cuối cùng họ cũng thấy hi vọng sau vô vàn thiên tai.

Phủ họ Dương.

Mặc Thư hớn hở thu xếp đồ đạc, cất gọn quần áo và vật dụng của Dung Ngọc vào trong rương hòm.

Nó có vẻ phấn khích: "Ca nhi, Thái tử mời chúng ta cùng về kinh! Có Thái tử thì chắc chắn chuyến đi sẽ rất an toàn".

Sau khi Yến Minh Huyên và Công chúa Lâm Ngu bị bắt, những kẻ còn lại cũng đua nhau nhận tội.

Chứng cứ đã đủ cả, Thái tử lập tức khởi hành về kinh, vì thủ phạm là Hoàng tử và Công chúa nên chỉ mình Hoàng đế mới có đủ quyền xét tội họ. Tuy Nguyên Cảnh Đế đã giao cho gã thanh bảo kiếm Thượng Phương – cũng đồng nghĩa với việc lão cho phép gã toàn quyền xử trí sự việc lần này, nhưng Thái tử quyết định không dính dáng. Một là để tránh bị Nguyên Cảnh Đế nghi ngờ, hai là gã muốn giữ cái danh khoan dung nhân hậu.

Trong vụ án này, Tống Tử Khiêm nắm giữ vai trò quan trọng nhất: y biết rõ từng sự việc, lại gây ra một chuỗi những hành động chém giết quan viên vượt quá chức quyền. Y cũng phải về kinh đợi thẩm vấn.

An phủ sứ Vu Hồng tạm thời thay chức Tri châu.


Thái tử quyết định hai ngày nữa sẽ khởi hành, lại gửi thiệp mời cho Dung Ngọc ở phủ họ Dương.

Dù người nhà họ Dương có lưu luyến đến đâu thì Dung Ngọc cũng đã ở lại nơi này được hai tháng, Dung Tu Vĩnh rất có thể sẽ nói ra nói vào.

Dung Ngọc thì rất thản nhiên, cậu không nói mình muốn đi hay ở lại, dường như có lựa chọn ra sao cũng thế.

"Ca nhi ơi, cậu không vui sao ạ?". Đôi tay thoăn thoắt của Mặc Thư bỗng ngừng, nó nhìn Dung Ngọc bằng ánh mắt âu lo.

Dung Ngọc dời mắt khỏi chú chim vàng rực ngoài cửa sổ, quay sang hỏi với nét mặt điềm tĩnh: "Ta bảo ngươi mua rượu Quỳnh Hoa, đã mua chưa?".

"Mua rồi, mua rồi ạ!". Mặc Thư lăng xăng chạy đến mở một cái hòm, bên trong có mười vò rượu Quỳnh Hoa.

Công tử thích nhất là rượu Quỳnh Hoa của Dương Châu, chuyến này về kinh, chẳng biết khi nào mới được thưởng thức loại rượu thơm ngọt chính tông thêm lần nữa. Vậy nên từ sáng sớm cậu đã sai nó đi mua rượu.

Mặc Thư nhờ Hoài Diệp thiếu gia dẫn nó tới Phiêu Hương Lâu gặp Trần Hàn Tuấn, tên nhóc mập thích cười tủm tỉm nghe nói Dung Ngọc sắp về kinh thì lập tức lôi hết đống rượu cha cậu ta để dành ra tặng, hào phóng nói không cần tiền, cứ coi như một món quà chia tay.

Dung Ngọc ngắm những vò rượu tinh xảo mà như ngửi được hương thơm, nước bọt vô thức ứa ra trong miệng. Cậu liếm môi, bảo Mặc Thư khui một vò.

"Hôm nay ca nhi bỏ cả bữa trưa lẫn bữa sáng". Mặc Thư do dự giơ ngón trỏ lên. "Chỉ được uống một chén thôi ạ".

Dung Ngọc liếc nhìn nó: "Ồn ào".

Mặc Thư bĩu môi khui nắp đậy, hương thơm nồng lập tức tỏa ra, bám đuổi những giọt rượu trong veo chảy vào chén sứ.

Dung Ngọc cầm chén, cụp mắt nhìn. Rượu đong đưa, hình phản chiếu của cậu méo mó, cậu thử cong môi cười, dáng hình méo mó kia cũng nở một nụ cười xấu xí tột độ.

Cậu giận dữ ngửa đầu uống hết.

Rượu ùa vào thực quản, hương vị thanh thanh không giấu nổi cảm giác cay nồng. Dung Ngọc cau mày, mím môi.

Vì sao thứ rượu vốn rất ngon lại bỗng dưng trở nên khó nuốt?

Cậu bảo Mặc Thư rót thêm một chén, lại ngửa đầu uống sạch.

"Khụ, khụ...". Mái tóc xõa tung che đi đuôi mắt ửng đỏ, cậu nhíu mày, nếm mãi vẫn thấy khó nuốt.

"Ngươi mua nhầm rượu giả phải không?". Dung Ngọc ngước lên chất vấn, lại phát hiện Mặc Thư đã ra khỏi phòng. Một gã thanh niên áo đen đang đứng đó nhìn cậu.


Cậu bị men say quấy nhiễu, chẳng biết Vệ Kinh Đàn đến lúc nào.

"Không phải rượu giả, do em uống nhanh quá đấy". Hắn rót đầy chén rượu, kề sát vị trí Dung Ngọc từng chạm môi, nhấp một ngụm thật khẽ.

Dung Ngọc tì hai ngón tay vào trán, nghiêng đầu nhìn. "Không thấy cay sao?".

Vệ Kinh Đàn cười: "Rất ngọt".

Dung Ngọc ngẫm nghĩ một chốc rồi ngoắc tay, Vệ Kinh Đàn nhướng mi bước tới. Cậu níu cổ áo gã thanh niên, ban thưởng cho hắn bằng đôi môi đỏ mọng.

Dung Ngọc không thực sự hôn Vệ Kinh Đàn, cậu chỉ liếm và mút thật nhẹ như chú mèo con đang uống nước, thưởng thức vài giọt rượu còn vương trên bờ môi mỏng của hắn.

Cậu nhắm mắt, hàng mi run rẩy.

Cái lưỡi nhỏ nhắn mềm mại liên tục chuyển động trên môi, cảm giác ngứa ngáy khó tả lan khắp cõi lòng, trái tim Vệ Kinh Đàn mềm ra như một vũng nước – nhưng dương v*t hắn lại cứng như sắt thép vừa mới luyện.

Yết hầu hắn liên tục chuyển động, dường như hắn đang cố nén khát khao muốn phá nát cậu thiếu niên và nuốt trọn cậu vào trong cơ thể mình. Vệ Kinh Đàn cụp mắt, nhìn Dung Ngọc chằm chằm bằng đôi đồng tử nặng nề tăm tối.

Cuối cùng Dung Ngọc tách ra và cười mỉm: "Đúng là rất ngọt".

Bóng tối dưới đáy mắt Vệ Kinh Đàn lại sâu thêm, dục vọng cuộn trong con ngươi đen thẫm, hệt như một đầm lầy âm u chẳng có ánh nắng mặt trời.

Hắn uống chút rượu rồi ôm eo cậu thiếu niên, hôn lên môi cậu thêm lần nữa. Dung Ngọc ngoan ngoãn để mặc gã thanh niên chiếm giữ khoang miệng mình, lưỡi hai người quấn lấy nhau, hương rượu trong veo dần lan tỏa.

Cậu ngẩng đầu, mơ màng đón nhận món quà từ hắn.

Gã thanh niên áp bàn tay bên cần cổ mảnh mai thon gọn, vừa khẽ khàng mơn trớn vừa trượt dần vào sau lớp vải, nhéo nhẹ vùng xương bướm yếu ớt, in trên làn da trắng nõn những dấu tay màu đỏ tươi.

Rượu đã tan, Vệ Kinh Đàn lại rót thêm một chén rồi hôn Dung Ngọc.

Chén rượu Quỳnh Hoa trở thành hương thơm nồng nàn giữa nụ hôn triền miên khó dứt, thắp lên ngọn lửa tình trong đôi mắt họ.

Những đường nét của Dung Ngọc ngày càng kiều diễm, hệt như một đóa trà my đã bung nở đến tột cùng, khơi gợi những dục vọng bẩn thỉu nhất giấu kín trong tim. Cậu nhìn Vệ Kinh Đàn bằng đôi mắt lấp lánh, hỏi hắn bằng giọng khát khao: "Ngươi không tiếp tục nữa à?".

Yết hầu của Vệ Kinh Đàn không ngừng chuyển động, tiếng nuốt nước bọt vang lên rõ ràng. Hắn tựa trán vào trán cậu, đôi đồng tử đen thẫm, hơi thở nặng nề, giọng khàn hẳn đi: "Hết rượu".

Dung Ngọc chầm chậm chớp mắt: "Rót thêm đi".


"Em không được uống nữa".

Rượu Quỳnh Hoa thanh mát nhưng sẽ ngấm từ từ, ban đầu Dung Ngọc uống hai chén, lại được Vệ Kinh Đàn đút thêm khoảng một chén, giờ cậu đã lâng lâng.

Nhưng cậu vẫn chưa biết mình say hay tỉnh, chỉ níu áo gã thanh niên mà liếm khóe miệng, lại hôn lên môi hắn mấy lượt như gà con mổ thóc: "Thêm một chén nữa đi mà".

Trông Dung Ngọc lúc này dễ thương đến mức người ta chỉ muốn làm tất cả vì cậu. Nhưng gò má tái nhợt của cậu đã ửng hồng vì men say, nếu còn uống thêm rượu nữa thì sợ là sức khỏe vốn yếu ớt sẽ không chịu nổi.

Vệ Kinh Đàn chỉ biết nhẫn tâm lắc đầu rồi bế Dung Ngọc về giường lớn, bước qua vô số rương hòm ngổn ngang trên đất, đặt cậu xuống gối chăn mềm mại.

"Bao giờ em đi?". Hắn hỏi.

"Hai ngày nữa". Dung Ngọc rúc vào ngực Vệ Kinh Đàn, mân mê cằm hắn. "Ta còn tưởng sẽ không được gặp ngươi".

Gã thanh niên lại hỏi: "Em không nỡ xa ta sao? Em nhớ ta, phải chứ?".

Dung Ngọc cười khẽ một tiếng, chẳng rõ có ý gì. Cậu im lặng nheo mắt.

Vệ Kinh Đàn bất mãn nhéo má cậu, thực ra hắn rất không muốn Dung Ngọc về kinh cùng Thái tử, nhưng chính hắn cũng hiểu chỉ khi đi cùng Thái tử cậu mới được an toàn.

Từ Dương Châu về kinh xa những mấy ngàn dặm, hắn không thể bầu bạn với tiểu thiếu gia, chỉ đành giao cậu vào tay kẻ khác. Vệ Kinh Đàn vừa bực bội vừa bất đắc dĩ, cơn ghen tắc nghẹn trong lòng không nguôi được.

"Không được cười với Thái tử, không được nói chuyện cùng gã". Vệ Kinh Đàn ghen đến mức chỉ muốn trùm kín Dung Ngọc lại, vậy là không một ai có thể chạm tay vào báu vật thuộc về hắn. "Tốt nhất là đừng có gặp mặt gã luôn!".

Dung Ngọc: "...". Được voi đòi tiên đấy à.

Cậu đập vào tay hắn: "Ngươi lấy tư cách gì mà quản thúc ta?".

Gã thanh niên cau mày đè cậu xuống, hắn tuyên bố dõng dạc: "Ta là phu quân của em".

"Phu quân?". Dung Ngọc mỉm cười, cố ý dài giọng hỏi bằng ngữ điệu biếng nhác.

"Chúng ta đã bái đường thành thân chưa? Có gặp mặt cha mẹ đôi bên, có trao đổi canh thiếp bao giờ chưa?".

Vệ Kinh Đàn nghiến răng: "Chúng ta đã động phòng".

Dung Ngọc lại càng cười tươi hơn: "Đó không phải động phòng, mà là...". Cậu nheo mắt nghĩ mãi, cuối cùng thốt ra vài chữ trong ánh mắt đằng đằng sát khí của gã thanh niên. "Là sủng hạnh, ta sủng hạnh ngươi".

"Sủng hạnh" – câu nói ấy như chọc vào tổ ong vò vẽ, bởi Vệ Kinh Đàn nằm mơ cũng mơ mình có danh phận.

Hắn nghiến răng, chỉ muốn cắn chết con ma men vô lương tâm này.

Hai người sắp chia xa, Dung Ngọc lại đồng hành với Thái tử, bao ghen tuông nhung nhớ dưới đáy lòng khiến cảm xúc của Vệ Kinh Đàn trở nên hỗn loạn.


Nhưng Dung Ngọc lại cứ đổ thêm dầu vào lửa, nói ra những lời khiến hắn tổn thương.

Hắn bật cười, những ngón tay tìm xuống mân mê đóa hoa mềm mại. "Sủng hạnh ta? Em lấy gì để sủng hạnh ta? Cái lỗ mềm ướt ở phía sau, hay cái âm hộ đã bị ta chơi chín ở phía trước?".

Lửa giận thôi thúc Vệ Kinh Đàn nói ra những lời xấc láo, nếu hôm nay không có gì đặc biệt thì Dung Ngọc đã rút roi đuổi hắn ra ngoài.

Nhưng chắc hẳn men say đã khiến mọi suy nghĩ trở nên chậm chạp, cậu không chỉ không giận mà còn cười tủm tỉm.

"Ta cho phép ngươi ở phía trên không có nghĩa là ta chịu lép vế, ta chỉ thấy nằm dưới sướng hơn thôi. Nếu ta thích... thì ngươi đoán thử xem, sẽ có bao nhiêu kẻ đồng ý cho ta chơi đùa?".

Nét mặt Vệ Kinh Đàn lạnh như băng, gió lốc đầy hiểm họa cuộn trào trong đôi mắt u ám. Hắn trầm giọng hỏi: "Em còn muốn chơi kẻ khác?".

Chơi thế nào? Bằng đôi chân tàn phế kia ư? Em có đứng dậy nổi không? Em có đè được người nào khác không?

Dĩ nhiên hắn sẽ không thốt ra những lời này, nhưng đồng thời hắn cũng chẳng thể ngăn mình nảy sinh bao nhiêu suy nghĩ âm u hết mực,

... Hay chẳng cần chữa chân cho Dung Ngọc nữa, cứ để cậu tàn phế như bây giờ cũng không sao.

Tiểu thiếu gia không đứng dậy được, cậu chỉ được phép nằm trong lòng hắn để hắn nâng niu, cậu không thể đi đâu, chẳng thể làm gì.

Khi đã đoạt được ngôi, hắn sẽ xây một cái lồng vàng và xích tiểu thiếu gia thân yêu của hắn lại. Không, có lẽ không cần xích, Dung Ngọc là người tàn phế, cậu sẽ không thoát được khỏi lồng.

Hắn vừa ấp ủ những suy nghĩ đê hèn vừa nhìn chằm chằm chân Dung Ngọc, đôi chân nhỏ bé yếu ớt, đôi chân gợi lên bao dục vọng bẩn thỉu đến tột cùng trong tim hắn.

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta thủ thân như ngọc vì ngươi sao, hửm?".

Dung Ngọc cười khúc khích, đôi ngươi nhạt màu in bóng gã thanh niên. Cậu vươn một ngón tay mảnh khảnh ra chạm vào môi hắn: "Chó hư, bao nhiêu suy nghĩ trong lòng ngươi viết hết lên mặt rồi kìa".

"Vậy sao?". Vệ Kinh Đàn cúi đầu nhìn cậu, những ý tưởng tăm tối không ngừng hiện lên. Hắn bình tĩnh hỏi: "Ta đang nghĩ gì?".

"Muốn liếm thì cứ liếm đi". Dung Ngọc nở nụ cười khinh miệt. Chỉ tên biến thái mộ tàn này mới có thể động dục với đôi chân què quặt đó.

"Vậy sao?". Vệ Kinh Đàn lặp lại với giọng trầm trầm, cười thật khẽ.

Dung Ngọc vẫn còn quá ngây thơ. Cậu không hiểu rằng có những kẻ càng bất lương trông lại càng tử tế, và những khát khao bị giấu kín sẽ mãi tăng dần.

Hệt như Vệ Kinh Đàn vậy – hắn không chỉ muốn liếm mà còn trông mong được phá nát.

Lời tác giả:

Chọc tức chó, chó nổi điên luôn rồi.

Ryal's note: Tuần vừa rồi bận quá cũng muốn nổi điên, không sờ được vào file edit (┬┬﹏┬┬)

Nhưng standee mình đặt hồi trước sắp về rồi đó hehehehehe


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận