Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Dạ Tiểu Vũ lết cái cơ thể nát nhừ xuống dưới phòng chính, nhìn một đám quân nhân và tham mưu đã ngồi yên lặng trên bàn họp. Nữ tham mưu cũng đứng lên, cổ áo vén cao che che dấu dấu cái gì đó...
"Chỉ huy, chúng tôi đang đợi ngài." Cô đứng lên nói.
"Ừ." Dạ Tiểu Vũ đi đến bên bàn họp, yên lặng ngồi xuống.
Một nam quân nhân giơ tay đứng lên, sau khi được cho phép thì mở miệng báo cáo. "Tất cả các cảng vũ trụ đều đã rơi vào tay quân phản loạn. Chúng ta hiện tại đã hoàn toàn bị cô lập trong Mộc tinh này!"
Hắn cắn răng nói, bàn tay nắm chặt run lên nhè nhẹ. Những người xung quanh cũng cảm nhận được tâm tình tuyệt vọng của hắn, im lặng không nói lấy một lời.
"Cạch!" Dạ Tiểu Vũ nhàm chán ném đi chiếc dĩa trên tay, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn hắn.
Nam quân nhân lạnh gáy run lên, một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ thái dương...
"Dạ... Dạ thư kí..." Hắn nuốt nước bọt một tiếng.
"Làm cách nào mà anh câu kết liên lạc được với đám phản loạn đó, tôi thực sự rất tò mò nha." Dạ Tiểu Vũ mỉm cười nhìn hắn chằm chằm, câu nói thoát ra khỏi miệng lại làm hết thảy mọi người sững sờ.

Cái gì...?
Không một ai phản ứng kịp, chỉ riêng Dạ Tiểu Vũ nghe được thật rõ ràng, nhịp tim của tất cả mọi người đều dừng lại một nhịp vì không phản ứng lại kịp, chỉ riêng nam nhân kia, nhịp tim điên cuồng loạn khởi.
Ngày đó cô đã sớm phát giác ra, nếu không có 007 nào đó ẩn trong đội ngũ, làm sao có chuyện bọn họ có thể tập kích được căn cứ tạm thời của Vũ Chinh, phải biết nơi đó là một chỗ vô cùng bí mật, ngoại trừ một số quân nhân ra vào để tìm kiếm thực phẩm, không hề có một ai sẽ tùy tiện tiến ra ngoài hấp thu địch nhân chú ý! Đồng thời gần như là 24/24 canh gác không hề có một lỗ hổng phòng ngự!
Nói không có 007 làm loạn, ha ha, cô đây đách tin!
Cho nên ngay khi đem Vũ Chinh tống ra ngoài, cô đã không một chút nào lơ là quan sát hành động của tất cả bọn họ. Cho đến khi, nhận ra được một kẻ có hành động thật bí mật... thật khác thường...
Hắn sẽ thường thường tìm cách tụt lại phía cuối đội ngũ, tìm cách tránh đi ánh mắt của người khác, tìm cách làm cái gì đó bí mật... Sớm chú ý hành tung của hắn, Dạ Tiểu Vũ luôn đi phía sau cùng một cách chậm rãi, hoàn toàn không hề cho hắn cơ hội làm trò quỷ.
Bây giờ, sau 3 ngày bị nhốt cùng mọi người, tên 007 này cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi!
"Mọi người có thấy tràng cảnh hôm đó thực quỷ dị không? Quân phản loạn đột ngột biết được vị trí của căn cứ chúng ta... Đột ngột biết được chúng ta sẽ chỉ cử một người canh gác vào giờ đó nhằm cho mọi người nghỉ ngơi, sau đó vô thanh vô tức giết hắn khiến chúng ta không hề biết bị bao vây tập kích... Sau đó, đột ngột xác định được vị trí phòng ngủ của Vũ Chinh cùng thân phận của hắn để mang theo quả bom bạo tạc cấp S đó đi hửm?"
Một cơn ớn lạnh đi dọc theo sống lưng của mọi người, tất cả không thể tin nhìn về phía 007 đang run như cầy sấy.
"Nói đến cũng thật kì lạ nha... Mấy người có nhận ra không? Mọi chuyện xảy ra quá tình cờ ~" Dạ Tiểu Vũ vuốt ve mấy cái móng tay nhỏ xinh, chu môi thổi phù phù.
Mọi người nín lặng nghe từng chữ một của cô, có một cảm giác như mọi thứ đều không thể thoát ra được lòng bàn tay của cô gái này.
Nữ tham mưu im lặng nhắm mắt suy tính một hồi, hàng loạt các câu hỏi và câu trả lời chạy qua đầu cô, sau đó, cô bắt lấy một tia sáng, giật mình thốt lên: "Quá ít! Chúng ta có quá ít quân nhân đi theo đến nơi này!"
Dạ Tiểu Vũ liếc cô một cái. Đám tham mưu này vẫn còn một tên có đầu óc a!
"Vũ nguyên soái đi đến nơi có chiến tranh, mà chỉ có thể mang theo 40 quân nhân, trong đó bao gồm 25 tên tham mưu sức chiến đấu chỉ hơn con gà chọi một chút? Rồi trong 15 tên có sức chiến đấu kia lại chỉ có duy nhất 1 tên gen cấp A? Cấp B cũng chỉ 3 tên!"Một nét bút, điểm thẳng về phía đầu mâu chính xác nhất!
A!

Đúng vậy!
Đây cơ bản chính là một hồi âm mưu đem Vũ Chinh cho diệt rớt! Một hồi âm mưu tính kế ngay từ lúc bắt đầu!
Khiến Mộc tinh bạo loạn, giấu diếm hiện trạng nguy cấp, cắt cử quân nhân đi theo yếu ớt vô cùng, 25 tên tham mưu đi theo lại hầu hết là tử trung đảng của Vũ Chinh!
Một cú này! Quá độc!
Một Liên Bang không có Vũ Chinh, không có những tham mưu thuộc phe phái của hắn, như vậy, không phải là một quả hồng mềm mặc cho người ta tùy ý nhào nặn hay sao?
Xem ra, âm mưu này không phải là do đám chính trị gia Liên Bang ngu ngốc kia đầu têu, bọn lợn kia chỉ là những con cờ trên tay của kẻ cầm cờ giấu mặt kia mà thôi!
Kẻ cầm cờ giấu mặt... Dạ Tiểu Vũ liếm liếm môi. Thực hưng phấn nha... Một kẻ có thể bày mưu tính kế âm hiểm đến vậy... hắn là nam chính nào đó?
Hay cũng là, một kẻ trái với quy tắc đây?
...
Nam nhân dừng lại cước bộ, ánh mắt sâu thẳm tựa như bóng tối đáng sợ âm lãnh nhất nhìn về phía chân trời.

Sau lưng hắn, là cả chục thi thể bị móc sắt xuyên thấu... Không, bọn hắn không chết, bọn hắn vẫn còn đang rên rỉ cầu khóc, cầu khóc nam nhân để bọn họ đi chết đi, triệt để chết đi, triệt để giải thoát khỏi thống khổ...
Hắn dường như có chút ngờ vực nhìn bọn họ, sau đó nụ cười bạo ngược đầy tràn sự biến thái đáng sợ xuất hiện trên môi hắn.
Tiếng gào thét lại vang lên, từng đám thuộc hạ của nam nhân run rẩy giấu mình trong góc tối...
Quân thượng của tôi là một tên đại S, là một tên đại biến thái thích hành hạ người khác... cầu xin sự an ủi... cầu xin một liều thuốc xoa dịu con chym đang run rẩy TOT
===
ha ha, đại S =v=
Tên duy nhất mà tiểu Vũ nhà ta bị khuất phục triệt để trong khi XXX, moahaha... có ai muốn chơi BDSM, các loại đạo cụ, các loại máu tanh play hơm =3=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận