Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Dạ Tiểu Vũ sau khi thu xếp gọn gàng cho Vũ Chinh, lẳng lặng ôm hắn suốt một đêm. Một đêm này, hàng loạt câu hỏi chạy nhảy trong đầu cô, đồng thời hàng loạt đáp án cũng được đưa ra để giải đáp.
Một đêm vô mộng.
Khu căn cứ Cách mạng quân số 69 mấy hôm nay xuất hiện một đôi anh em. Cô gái mang theo vết bỏng dữ tợn xấu xí cùng anh trai bị liệt nửa người dưới không thể đi lại, đồng thời anh ta cũng bị hàng loạt vết thương lớn nhỏ trải rộng khắp cả cơ thể.
Cả khu căn cứ đều xôn xao bàn tán, phần lớn là đồng tình cùng thương hại cho cả hai người, một phần nữa bày tỏ sự phẫn nộ trước những hậu quả chiến tranh này, tuy nhiên phần nhỏ đó lại ngay lập tức gặp phải sự phản đối gay gắt từ những người xung quanh, thậm chí là đe dọa bọn họ, không cho bọn họ tiếp tục những suy nghĩ đó!
Vì sao ư? Đơn giản thôi, chiến tranh cơ bản cũng chính là do một bàn tay của quân Cách mạng gây ra a!
"Cạch."
Vũ Chinh nhìn Dạ Tiểu Vũ mang theo đồ ăn trở về, mỉm cười chào đón cô.
"Có điều đó rất kì quái." Dạ Tiểu Vũ đem đồ ăn đặt vào bát, vô cùng trầm tư nói ra.

Nhằm thăm dò bọn họ một chút, cô mới cải trang cô và Vũ Chinh trở nên thê thảm như vậy, sau đó đi ra ngoài tung ra những tin đồn về hai người - hai anh em bất hạnh bị chiến tranh cướp đi tất cả, thật dễ dàng gợi lên sự thương hại của người khác!
Thế nhưng kết quả lại quá mức khiến cho người ta kinh ngạc!
Hầu hết bọn họ đều không dậy lên một chút tâm tình tội lỗi nào! Hầu hết đều chỉ đơn thuần cho là hai người cô rất đáng thương thôi, chỉ thế!
Dạ Tiểu Vũ sau đó lại điều tra lại một vòng, sau đó cô nhận ra hầu hết những người giống như đã mất đi mặc cảm tội lỗi này đều đã gia nhập Cách mạng quân từ rất sớm rồi. Những kẻ đứng lên cho rằng do lỗi của Cách mạng quân mà tạo ra những hậu quả kinh khủng lên cô và Vũ Chinh thì hầu hết lại chỉ là những tay mơ mới đến căn cứ vài hôm.
"Có thứ gì đó đã khống chế tư tưởng của bọn họ!" Dạ Tiểu Vũ đưa ra đáp án. "Chỉ có thể là một sức mạnh hay một dị năng không tên nào đó, tác động từ từ lên tư tưởng bọn họ, dần dần thay đổi nhận thức của họ, do đó để uốn nắn tư tưởng của những người này đi theo một hướng mà kẻ đó mong muốn!"
Vũ Chinh trầm mặc gật đầu. Càng lúc sự tình càng hỏng bét, hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này. Hắn cứ tưởng rằng hắn thật mạnh mẽ, thế nhưng hóa ra, hắn yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một kích, thậm chí còn để người phụ nữ hắn yêu phải nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình, rồi phải để cô chăm sóc và bảo vệ.
Dường như cảm thấy tâm tình của Vũ Chinh đột nhiên chuyển hướng theo chiều rất tệ hại, Dạ Tiểu Vũ cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng lại gần hôn lên trán hắn.
"Rồi mọi chuyện sẽ có cách giải quyết của nó." Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ lóe lên.
Cô đã đoán được một ít thứ, chỉ chờ chúng được chứng thực mà thôi! Nếu điều đó mà chính xác, mọi chuyện sẽ không bết bát như Vũ Chinh nghĩ!
Mà nếu muốn chứng thực chúng, việc đầu tiên cần làm chính là thâm nhập vào bên trong nội bộ của Cách mạng quân.
...
2 tuần sau...

...
"Tiểu Vũ, em chiến đấu thật thành thạo a!" Một nữ nhân cười hì hì ôm lấy thắt lưng Dạ Tiểu Vũ, vô cùng hâm mộ nhìn đám tù binh bị trói dưới tay cô đang ngồi bệt trên đất.
"Không có gì, em và anh trai vốn là học sinh trong trường quân đội mà. Nếu không có chút bản lĩnh này, chỉ sợ cả hai đã sớm tan xác dưới nòng súng rồi." Dạ Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng ưu thương nhìn lên trời cao.
"Ôi..." Tuyến lệ của nữ nhân gặp phải kích thích vô cùng yếu ớt bị đánh gục, từng giọt nước mắt lăn dài. "Kiên cường lên nhé em! Chỉ cần đánh bại hoàn toàn đám tàn quân, chiến tranh sẽ kết thúc thôi!" Cô ta một bộ cuồng nhiệt mỉm cười chắc thắng!
Lại nữa, một kẻ ngu ngốc!
Dạ Tiểu Vũ khinh khỉnh cười. Đám người này, bởi vì hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi của bản thân gây lên cho kẻ khác, cho nên bọn họ đồng thời cũng hoàn toàn không có phòng bị với những kẻ sống sót khác.
Vì sao a? Bọn họ cho rằng bọn họ làm chính là điều đúng, người khác làm sao có thể hận thượng bọn họ mà tìm cách bày mưu tính kế bọn họ chứ? Cho nên khi Dạ Tiểu Vũ ngỏ ý muốn tham gia Cách mạng quân, bọn họ chính là vô cùng vui vẻ đồng ý, hoàn toàn không có một chút băn khoăn hay phòng bị nào với cô.
Đấy, ai cũng vậy, không ngu ngốc thì là gì?
Một kẻ bị mất hết tất cả do thứ chiến tranh mà các ngươi vẽ ra, nay lại đi gia nhập trận doanh của các ngươi, thế mà các ngươi còn vô cùng vui mừng không hề nghi ngờ một chút nào tiếp nhận. Ha hả...

Nữ nhân kia tiếp tục bám theo Dạ Tiểu Vũ, miệng bô bô đem tất cả mọi thứ tất tần tật phun ra. "Lần này chúng ta may mắn được tổng bộ nhận vào làm nhiệm vụ hậu cần cho quân Cách mạng chủ lực tấn công Thổ tinh, thật là may mắn a! Được cống hiến một phần sức lực cho..."
Dạ Tiểu Vũ bây giờ đang mải mê lo suy nghĩ làm sao để thâm nhập sâu vào bên trong Tổng bộ kia, không có quá mức để ý lời của cô ta...
Thổ tinh a, có thứ gì đó hình như cô đã quên mất...
Mà thôi kệ đi...
===
Sắp chuyển map sang Thổ tinh a =3=
Mà chương sau chúng ta sẽ chuyển dời địa phương sang một ít chiến trường phụ, rời xa chiến trường chính Mộc tinh một thoáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận