Trước khi vào truyện ta có điều mún nói a... Cái chi tiết tượng băng ở chương trước, ta muốn nói:
NÓ CHỈ LÀ TƯỢNG THÔI A!!!!!!
Các nàng đã tưởng tượng ra gì vậy nà
Nó là TƯỢNG BĂNG!!! Chỉ là tượng thôi ._.
========
Khi Vũ Chinh mở mắt ra, nụ cười vô cùng xinh đẹp của nữ nhân khiến hắn mơ màng. Dạ Tiểu Vũ tỉ mẩn dùng khăn sạch lau chân của hắn, sâu bên trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia sáng khó hiểu.
"Em... thực sự muốn mang theo một phế nhân như tôi?" Vũ Chinh cười thảm nhìn đôi chân của mình.
"Lắm lời!" Dạ Tiểu Vũ lườm hắn một cái, sâu kín thở dài một hơi.
Chắc chắn? Mang theo 1 phế nhân ra chiến trường khốc liệt thì làm sao cô có thể vỗ ngực chắc chắn rằng mình sẽ đem cả 2 cùng sống sót trở về đây. Chỉ là bị động chờ chết... cô không cam tâm a!
Cho dù cô chết mục xương ở đâu đó, cô cũng sẽ phải hung hăng... gặm rớt xuống một miếng thịt thật to trên mặt bọn người này!
"Tít tít..." Đồng hồ trên tay Dạ Tiểu Vũ sáng lên.
[Chỉ huy, tất cả đều đã lên phi thuyền, sẵn sàng chờ lệnh của cô!]
Đôi mắt xinh đẹp híp lại, nụ cười trên môi thật tươi, hàm răng trắng nõn nghiến vào nhau, thế nhưng nụ cười thật "xinh đẹp" này rất "vô tình" được che khuất dưới bóng tối, không ai nhìn rõ.
Nếu ai đó quen thuộc cô gái xuất hiện ở nơi này chắc chắn sẽ đoán được, nụ cười này nở rộ, cũng tức là có kẻ sắp bị nghiền nát rồi a!
Vũ Chinh lẳng lặng nhắm mắt ngủ, hoàn toàn không biết cử động của cô gái ngồi kế bên. Dị năng trong cơ thể liên tục dao động, giống như sôi trào, cũng giống như muốn bùng nổ...
...
"Bí Bo......"
[Tất cả các Cách mạng quân... Yêu cầu các vị tập hợp ở đại sảnh... Các vị Cách mạng quân... Yêu cầu các vị tập hợp ở đại sảnh...Các vị Cách mạng quân... Yêu cầu các vị tập hợp ở đại sảnh...] Giọng nói máy móc liên tục lặp đi lặp lại...
Dạ Tiểu Vũ hôn lên trán của Vũ Chinh, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại. Sao lại nóng như thế này?
Cô chỉ có thể thay một lớp khăn ướt trên trán hắn, sau đó vội vàng rời đi.
Khi Dạ Tiểu Vũ tìm được đến đại sảnh, rất đông người đã chen chúc trong đó, trên bục cao, Phượng Ly Hy ăn mặc vô cùng sang trọng, dịu dàng xoay người rất vui vẻ cười với mọi người.
"Xin chào tất cả các vị Cách mạng quân, tôi là Thần sứ Phượng Ly Hy, vâng mệnh các Thần Linh đến đây chiến đấu cùng với mọi người." Cô ta nở nụ cười thật xinh đẹp, phục sức vàng son hoa mỹ trên người khiến cho cô ta càng thêm cao quý, tựa như một Thần sứ cao ngạo mang theo thông điệp của Thần Linh.
A không, giống như một quân nhân sa đọa đã hoàn toàn vứt bỏ đi trái tim của chính mình mà lựa chọn vâng theo dục vọng trần trụi bẩn thỉu.
Khi cô ta lựa chọn cởi ra bộ quân phục xanh lam của Liên Bang, cô ta đã không còn là quân nhân nữa rồi.
"Chiến đấu tiếp theo ở Thổ Tinh sẽ do tôi chỉ huy, không vấn đề gì chứ ạ?" Tiếng nói của Phượng Ly Hy thật dịu dàng phiêu hốt, khiến cho tất cả mọi người đều vô thức làm theo.
"Không có vấn đề gì a! Thần sứ chịu đến đây chỉ huy chúng tôi chính là phúc phận của chúng tôi!"
"Thần sứ!!! Tôi yêu yêm!!!"
"A!!! Em yêu chị!!!"
Thế nhưng trong mắt Dạ Tiểu Vũ, cô nhìn chằm chằm vào cái túi bên hông cô ta. Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy, bên trong nó ẩn chứa một cái gì đó là lạ... Khiến cho tất cả mọi người đều sẽ thuận theo những gì mà ả ta nói.
"Mọi người! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé! Đem Liên Bang trở thành chân chính Liên Bang!!!" Phượng Ly Hy giơ lên nắm đấm, mở miệng hét to.
Tất cả đại sảnh sôi trào, nắm tay giơ lên dồn dập!
"Đem Liên Bang trở thành chân chính Liên Bang!!!"
" Đem Liên Bang trở thành chân chính Liên Bang!!!"
" Đem Liên Bang trở thành chân chính Liên Bang!!!"
Dã tâm thật lớn a, Phượng Ly Hy... Dạ Tiểu Vũ nghiền ngẫm mỉm cười, ngón tay hợp lại làm thành một tư thế ngắm bắn, nhẹ nhàng mà ngắm vào trên trán cô gái đang tỏa sáng rựa rỡ trên vũ đài kia, âm trầm mỉm cười.
Sớm thôi, tôi sẽ cho cô nếm mùi thất bại, bị ném xuống vực sâu trên đỉnh hào quang...
Tôi đây, thích nhất chính là nhìn loại người như cô ngã xuống vực sâu do chính cô đào ra, giãy giụa, ngụp lặn mua vui cho tôi!
Phượng Ly Hy đứng dưới ánh đèn hào quang, cảm nhận được ánh mắt sùng bái xen lẫn điên cuồng của ngàn vạn con người phía dưới, không thể nào ức chế được khuôn mặt càng lúc càng ửng đỏ!
Hạ thân của cô ta đã sớm ướt đến không còn chỗ khô, nhỏ tí tách xuống dưới sàn, từng vệt nước xinh đẹp chạy xuôi theo bắp chân cô ta, mà tuyệt nhiên chẳng một kẻ nào mảy may để ý đến.
A... Nhìn ta đi a! Nhìn vào hạ thể của ta đi! Liếm nó đi lũ ngu đần! Lại đây mà liếm láp hạ thể của nữ thần sứ xinh đẹp ta đây đi!
Sùng bái ta!
Ngưỡng vọng ta!
Yêu ta đi!!!
"Ha ha ha..." Dưới tiếng cười chói tai của Phượng Ly Hy, giống như một chiếc công tắc được bật nút, thả ra cơn lũ dục vọng của tất cả mọi người, bọn họ điên cuồng giao hợp, điên cuồng thả lỏng bản thân...
Dạ Tiểu Vũ phì cười một tiếng, ngán ngẩm rời đi.
Đem một con bitc* thậm chí còn chẳng biết che dấu tình dục của chính mình trước mắt kẻ khác thành kẻ địch, cô bỗng dưng cảm thấy thực nực cười a!
Cô ta chẳng xứng!
Mục tiêu của cô bây giờ: Thổ tinh!
Không biết vì sao cô cứ có cảm giác, Thổ tinh sẽ giúp cô thoát khỏi khốn cảnh đang đè ép lấy cô và vũ Chinh ngay lúc này...
===