Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Dạ Tiểu Vũ lau đi vết máu trên kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn xác chết dưới chân cô. Người quân nhân này, cho đến chết vẫn nhìn cô với ánh mắt ấy, nó khiến cô cảm thấy bản thân mới tàn nhẫn làm sao.
Cô tra kiếm vào vỏ, cúi người quỳ xuống một chân, bàn tay khẽ vuốt lại mí mắt của hắn.
"Sẽ có ngày tôi gặp phải báo ứng... nhưng chưa phải lúc này..."
Vẫn còn nhiều việc cô phải hoàn thành, bất cứ ai cản đường cô, đều sẽ bị gạt bỏ!
Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ lạnh băng nhìn lên bóng dáng kiên cường đang đứng ở phía trên, dòng máu trong người cô sôi trào nhưng đầu óc lại tĩnh lặng như một khối kim loại lạnh lẽo.
Cô biết người đàn ông phía trên, rất mạnh... rất rất mạnh...
Trịnh Lã nhìn đại quân phía dưới, ánh mắt bình tĩnh quét qua một lượt. Quả nhiên, những người này đều bốc lên một thứ khí tức rất kì lạ làm cho người ta buồn nôn. Ông nhìn thấy một cô bé dường như chỉ mới mười mấy tuổi khoe khoang với mọi người mình đã giết được bao nhiêu tên, dưới chân lại đang dẫm lên xác chết của đồng đội cô ta, thế mà bọn họ vẫn cứ thản nhiên cười đùa.
Những con người này... đều là con dân Liên Bang a!
Còn gì khiến cho người ta đau đớn hơn khi 1 dân tộc nội chiến mà tương tàn nhau đây?
"A?" Trịnh Lã đột ngột giật mình, ánh mắt hướng về một góc. Ở nơi đấy, một nữ nhân đang sâu kín nhìn ông, bàn tay trắng nõn vỗ về chuôi kiếm trên tay. Không biết vì sao, ông cảm thấy cô ta không giống với đám người phía dưới, hoàn toàn không giống!
Dạ Tiểu Vũ bắt gặp ánh mắt của Trịnh Lã, khóe môi nhếch lên vẫy vẫy tay khiến ông choáng váng. Thế nhưng...
Đồng tử Trịnh Lã đột ngột trừng to, cô gái ở nơi đó đột ngột biến mất trước mắt ông! Ngay lập tức trực giác Quân nhân suốt mấy chục năm qua báo động với ông, hai bàn tay ông giơ lên, một bức lồng chắn trong suốt xuất hiện bao lấy Trịnh Lã.
"Kít!!!!!!!!!!!!" Thanh kiếm cấp S vạch ra một vết xước dữ tợn trên màng chắn, tiếng rít chói tai khiến cho người ta phải nhíu mày.
"Ha! Quả nhiên là S cấp!" Dạ Tiểu Vũ nở ra một nụ cười dữ tợn. Hay lắm! S cấp!!!
Những người phía dưới giống như nhận được khẩu hiệu tiến công, cầm lấy vũ khí điên cuồng oanh tạc quân khu cứ điểm, nhiều người thậm chí trực tiếp hướng về phía Trịnh Lã và Dạ Tiểu Vũ phóng đạn pháo đến!
Dạ Tiểu Vũ nhíu mày... Đám người chết tiệt này!
Phía sau chiến trường chính...
Phượng Ly Hy nhún nhảy trên người của nam nhân, miệng lớn rên rỉ mà ánh mắt thì nhìn chằm chằm màn hình truyền tin. Ngay khi nhận ra được lực lượng S cấp của Trịnh Lã, lông tơ trên người ả dựng đứng hết cả lên.
À không, may mắn là ông ta trước đây đã từng bị thương trong chiến tranh, thực lực thoái lui rất nhiều!
Phượng Ly Hy cắn móng tay, trực tiếp lấy ra trong ngực 1 chiếc vòng cổ hình thù kì lạ.
Đây là thứ cô đã xin được từ tay của đám nam nhân kia, phong ấn 5 lần dị năng công kích bằng với 1 lần phóng dị năng toàn lực của 1 người S cấp!
Ở trên chiến trường để phá vỡ tầng lớp phòng thủ của Thổ tinh cô đã dùng rớt 3 lần! Bây giờ chỉ còn lại 2 lần nữa thôi!
Ánh mắt Phượng Ly Hy lóe ra tia sáng độc ác!
Phải tranh thủ khi có kẻ đang kiềm chế ông ta, giết chết!
...
"Ầm!!!" Dạ Tiểu Vũ lách người tránh né viên đạn pháo nguy hiểm, thanh kiếm trên tay thì không khoan nhượng chém thẳng vào lồng chắn trên người Trịnh Lã.
Trịnh Lã ở bên trong lồng chắn quan sát cô mà không hề tấn công, đôi mắt hữu thần với ánh sáng chói lọi.
Ông biết được, cô bé này không phải thuộc về đội quân phía dưới, nhưng lại đang cố gắng lập chiến công bằng cách giết chết ông!
"Ha!!!" Bàn tay Dạ Tiểu Vũ nắm chặt thanh kiếm trong tay, gân xanh nổi lên trên thái dương, một luồng sức mạnh kinh khủng khiến cho cả thanh kiếm vặn vẹo run lên bần bật, giáng thẳng xuống dưới Trịnh Lã.
Một luồng nguy cơ bốc lên trong tâm Trịnh Lã, ông vội vàng muốn gia cố lại lồng chắn, nhưng sự đau đớn trong cơ thể do vết thương cũ khiến ông chậm lại một nhịp.
"Bang!!!!"
Lồng chắn nát vụn, Trịnh Lã phun ra một ngụm máu lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt nhưng ông lại... cười.
"Rất khá... Làm rất tốt..."
Dạ Tiểu Vũ đang cầm thanh kiếm đột ngột ngừng lại, vô cùng nghi hoặc cùng đề phòng nhìn chằm chằm Trịnh Lã.
Trịnh Lã giơ tay lên muốn nói điều gì, thế nhưng sắc mặt ông đột ngột cứng đờ. Dạ Tiểu Vũ nghi hoặc quay đầu lại theo hướng nhìn của ông ta, sau đó mặt cắt không còn một giọt máu.
Trên bầu trời, ngàn vạn mũi tên băng giáng xuống từ trên đầu họ, điên cuồng rơi xuống!!!
"Phượng Ly Hy!!!!!" Dạ Tiểu Vũ gào lên!!!
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!!!!!!!
Cô ngã ngồi xuống đất, trừng trừng bất lực nhìn tử thần đến gần. Không... cô còn thật nhiều điều chưa làm xong...
Khi Dạ Tiểu Vũ bị ném vào trong tuyệt vọng, một bóng lưng cao lớn lại gần chắn trước mặt cô.
Từng mũi băng điên cuồng đâm xuống mặt đất, đâm xuống tấm lồng chắn, đâm nát nó, xuyên qua lồng ngực của người quân nhân quyết tuyệt.
Một mũi xuyên qua lồng ngực nát bấy.
Một mũi xuyên vào bụng.
Một mũi được ông dùng hai tay đỡ lấy bằng hết thảy sức lực, sau đó mất đà rơi xuống.
"Tí... tách..." Máu tươi nhuộm đỏ những mũi tên băng, bắn lên mắt cô, nhuộm cả thế giới thành một màu máu đỏ.
"Ha.. ha." Trịnh Lã cố gắng quay đầu lại nhìn cô, máu tươi tràn ra từ khoang miệng ông, thế nhưng ánh mắt của ông dành cho cô giống như một ánh nhìn hiền từ của một vị trưởng bối.
"Đi đi... Trịnh... Công nó... đang chờ con..."
Nói đến đây, Trịnh Lã an tường nhắm mắt lại, yên tâm rời đi thế giới này.
===
Trạng thái của chương này không được tốt lắm... haizzz Ọ.Ọ
Tối nay các bạn nào ở khu vực bão vô cũng phải ráng cẩn thận nhé, nhà Cá đã làm đủ các việc trực bão r hơ hơ hơ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui