Pháo Hôi Dưỡng Bánh Bao Dịch


Hôm nay là ca trực của Mạnh Phục, liên tục tiếp nhận nhiều sản phụ, còn có một người mất nhiều máu, chờ cô làm xong đã là mười rưỡi.

Sau khi hâm nóng đồ ăn buổi chiều, ăn qua loa xong, tiếp tục trực đêm thay đồng nghiệp xin nghỉ.

Lợi dụng lúc không có ai, cô mở máy tính ra làm hồ sơ bệnh án.

Nhưng không biết từ lúc nào lại nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, chợt nghe bên tai có tiếng khóc, cô giật mình tỉnh lại, một đứa trẻ gầy yếu toàn thân dơ bẩn quỳ gối dưới chân mình, hai tay dơ lên ôm chân cô: “Người đừng đi, van cầu người đừng bỏ chúng con lại, chúng con nghe lời.


Là một bác sĩ, dù là khoa sản phụ, xuất phát từ bản năng, cô chú ý tới chính là vết thương trên trán đứa trẻ.

Hình như là vừa mới va vào đâu đó, dưới ánh mặt trời chói lọi, máu tươi càng chói mắt hơn.


Cô vội vàng sờ vào túi bông và cồn, nhưng lại sờ vào khoảng không, lúc này mới phát hiện trên người mình không phải mặc áo blouse trắng, hơn nữa hoàn cảnh nơi này!
Trước mặt cô còn có hai đứa trẻ gầy yếu khác.

Dường như không phát hiện ra cô có gì không đúng, đứa trẻ tiếp tục ôm cô đau khổ cầu xin: “Chúng con sẽ nghe lời, chúng con làm việc gì cũng được, đừng bỏ lại chúng con”.

Hai người đằng sau mặt mũi tràn đầy khiếp đảm, thấy lần này cô không nổi giận đá văng bọn họ ra, cũng học anh trai quỳ xuống dập đầu với cô, vừa dập đầu vừa cầu cô.

Cảnh tượng trước mắt này, tiếng khóc ong ong bên tai, khiến đầu óc Mạnh Phục hỗn loạn, một ký ức không thuộc về cô dâng lên.

Cũng tên là Mạnh Phục, là cháu gái của Mạnh đại phu ở thị trấn, từ nhỏ sống cùng Mạnh đại phu trong thị trấn, rất ít ra khỏi sân sau, sau khi Mạnh đại phu qua đời, cô chưa trải đời nhiều bị bà mối lừa gạt, gả cho Khương thợ săn góa vợ ở thôn khương gia.

Nhưng Khương thợ săn một lòng một dạ đều đặt ở trên người Lý quả phụ trong làng kia, ngày thành hôn còn chạy đi xây nhà cho Lý quả phụ, từ trên nóc nhà ngã xuống, sọ não đều vỡ thành hai nửa, chết tại chỗ.

Cô mặc dù không bái đường, nhưng cuối cùng cũng vào cửa, nhà họ Khương để ý tới tiệm thuốc Mạnh đại phu để lại cho cô, quả thực đem cô, người không bái đường này, nhét vào gia phả nhà họ Khương.

Người nhà họ Khương lại lừa gạt cô, họ nói nuôi cô như con gái, chờ hai năm nữa tìm cho cô một gia đình thích hợp gả cô đi, cho nên cô thành thật dâng đồ cưới lên.

Cô mười lăm tuổi cũng thành mẹ kế của ba đứa con Khương thợ săn.

Nhưng khi giao đồ cưới, người nhà họ Khương lộ ra nguyên hình, lập tức bán lấy tiền mặt, cả nhà chú nhỏ mua nhà ở trong huyện rồi dọn đi.

Cô thì ở lại chăm sóc người già và trẻ nhỏ.


Trước kia mười ngón tay không dính nước, cô làm sao chịu được khổ như vậy? Còn phải luôn bị bà Điêu thị mắng cô là nữ nhi tuyệt hậu, lại khắc chết con trai trưởng của bà, người như cô làm sao chịu được?
Liền đem tất cả hận thù đều phát tiết ở trên thân ba đứa nhỏ.

Nhưng sau đó cô quen biết người bán hàng rong đến thôn bán đồ, thường xuyên qua lại thân thiết, khiến cô cảm thấy cuộc đời lại có ánh sáng, muốn thoát khỏi Khương gia, cho nên nghe lời người bán hàng rong, bỏ trốn với hắn.

Hôm nay, chính là bỏ trốn của cô.

Lại không ngờ bị ba tên vướng víu này phát hiện, nhất quyết đuổi theo.

Trí nhớ đến đây, Mạnh Phục đột nhiên cảm thấy cốt truyện này rất quen thuộc, cực kỳ giống một quyển tiểu thuyết mình từng đọc khi còn học cấp hai.

Bên trong có ba đại nhân vật phản diện, một người chết thảm hơn một người, mà bọn họ còn là ba huynh muội, mười mấy tuổi đều do mẹ kế nuôi lớn, mà mẹ kế kia thì gọi Mạnh Phục.

Lúc còn trẻ tính lẳng lơ, trượng phu mới chết không đến nửa năm, liền thủ tiết không được cùng một người bán hàng rong miệng lưỡi trơn tru bỏ trốn, lại không ngờ bị người bán hàng rong kia bán đến thanh lâu.

Sau đó, cô trốn thoát được, nhưng không có chỗ đi, lại quay về nhà họ Khương.


Bà ta vừa độc ác vừa tàn nhẫn, không có việc gì là không đánh đập ba đứa trẻ, lại bởi vì có vẻ ngoài xinh đẹp yếu đuối, giao tiếp với người trong làng lại hiền lành, khiến mọi người cảm thấy ba đứa trẻ nhà họ Khương này tự mình không nên thân, mới khiến mẹ kế tức giận, bị đánh đập.

Nói tóm lại, ba đứa trẻ này về sau sẽ trở thành những kẻ hẹp hòi, độc ác, tất cả là do Mạnh Phục.

Nhưng Mạnh Phục trở nên như vậy, lại là do người nhà họ Khương ngược đãi và lừa gạt cô.

Hít một hơi thật sâu, Mạnh Phục nhìn ba đứa trẻ đáng thương dưới gối: “Ta không đi, các ngươi đứng lên đi”.

Ba đứa trẻ này, anh cả và anh hai là sinh đôi, tên là Đại Tráng và Nhị Cường, năm nay bảy tuổi, em út là một cô bé, tên là Tam muội, năm tuổi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận