Pháo Hôi Dưỡng Bánh Bao Dịch


Nếu Mạnh Phục không đoán sai, mình thật sự xuyên vào trong tiểu thuyết, vậy mẹ đẻ của mấy đứa nhỏ này cũng chưa chết, mà là đích tiểu thư nhà quyền quý thành Trường An.

Chẳng qua là bị người hại mất trí nhớ, trở nên ngu dại, để Khương thợ săn nhặt được, dùng một con gà rừng đổi về nhà làm vợ.

Sau khi sinh Tam muội, cô ta khôi phục lại liền bỏ trốn.

Không phải cô ta nhẫn tâm vứt bỏ ba đứa nhỏ này, mà sự tồn tại của những đứa nhỏ này, đối với cô ta lúc ấy vừa khôi phục trí nhớ mà nói, chính là chứng cứ cho đoạn thời gian thống khổ này.

Nhìn Đại Tráng và Nhị Cường gầy yếu như vậy, hiện tại lựa chọn tốt nhất là đưa chúng về nhà ngoại tổ của chúng, từ đây sẽ có cuộc sống giàu sang, phú quý.

Nhưng bây giờ cuộc đời mẹ ruột chúng mới bắt đầu lại từ đầu, còn chưa thể tiếp nhận quá khứ trước kia, nếu Mạnh Phục bây giờ tìm tới cửa, vậy cuộc đời của nàng chỉ sợ bị phá hủy.

Ba đứa nhỏ nghe nói cô không đi, có chút bán tín bán nghi.

Mạnh Phục lấy khăn tay ra, dắt Đại Tráng đi lau vết máu trên trán cho hắn.


Nhưng Đại Tráng lại theo phản xạ có điều kiện mà né một chút.

Hắn tưởng rằng Mạnh Phục muốn đánh hắn.

Hành động này khiến Mạnh Phục có chút đau lòng, kéo hắn ngồi xuống trên tảng đá ven đường, động tác cẩn thận dịu dàng: “Ta không muốn đi, chỉ muốn lên chợ xem có thịt nào rẻ không”.

Nói đến thịt, ba đứa nhỏ đều không tự chủ được nuốt nước miếng.

Khoảng thời gian bần hàn, cha chết, ông bà nội không yêu thương, chúng nó chỉ có thể đi theo Mạnh Phục.

Mạnh Phục là sẽ đánh chửi chúng nó, nhưng tốt xấu có thể cho chúng nó một miếng cơm ăn.

Nhưng thịt, đã hơn hai năm không được ăn.

Ba đứa nhỏ nuốt nước miếng khiến Mạnh Phục cảm thấy lòng chua xót.

Hái cây thuốc bên cạnh đập nát, đem nước thuốc màu xanh lá dính vào mảnh vải xé từ trên tay áo của cô, băng bó đơn giản vết thương cho Đại Tráng.

Đây không phải lần đầu tiên cô đánh, trước đây còn nghiêm trọng hơn lần này, thậm chí còn cầm ghế đẩu lên đập ba người chúng nó.

Nhưng băng bó vết thương là lần đầu tiên, động tác ôn nhu cẩn thận, để ba đứa nhỏ cảm thấy xa lạ, lại chờ mong.

Nghĩ thầm nếu cô cứ như vậy thì tốt biết bao.

Mạnh Phục thấy ba đứa nhỏ thấp thỏm bất an, nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn của bọn chúng: "Đi thôi, chúng ta đi mua thịt”.

Ba đứa trẻ lại nuốt nước miếng một lần nữa, ngoan ngoãn đi theo Mạnh Phục lên chợ.


Mạnh Phục quay đầu nhìn ba huynh muội, không khỏi đau lòng, vừa rồi cô còn động thủ đánh bọn họ thành như vậy, bây giờ còn tinh tưởng cô như thế, thậm chí bởi vì hành động nho nhỏ của cô, cứ như vậy thỏa mãn, vui vẻ.

Cô không có tư cách đi bình phán nguyên chủ như thế nào, chỉ là nếu như cô thật sự không trở về được, về sau sẽ vĩnh viễn là Mạnh Phục này, cô nhất định nổ lực xoay chuyển cuộc đời của ba đứa trẻ.

Một đứa trẻ ấm áp đủ để ngăn cản nỗi đau khổ của quãng đời còn lại.

Người bán hàng rong chờ ở trong ngõ nhỏ bên cạnh chợ, còn đang tính toán Mạnh Phục là một đứa trẻ, đầu óc tuy rằng không tốt lắm, nhưng khuôn mặt này ngược lại thanh lệ xinh đẹp, hôm nay các nữ nhân trong lầu phần nhiều là xinh đẹp thước tha yêu kiều, loại hàng hóa như cô bán vào, các nam nhân ngược lại cảm thấy mới mẻ, nhất định có thể được giá tốt.

Nhưng mà chờ mãi đến giờ hẹn mà vẫn không thấy người, có chút sốt ruột, mới thấy Mạnh Phục đến.

Vội vàng nở nụ cười muốn chào đón, nhưng nhìn thấy ba đứa nhỏ theo sau cô, nụ cười trên mặt lập tức tắt đi hơn nửa, một phen thô lỗ kéo Mạnh Phục lại, hạ giọng trách mắng: “Ngươi dẫn ba đứa nhỏ này đến đây? Muốn con sau này chúng ta sinh, sinh bao nhiêu đều tùy ngươi”.

Nói chuyện, tay còn không đứng đắn sờ soạng vào eo thon của Mạnh Phục.

Mạnh Phục biết tên bán hàng rong này là loại người gì, sớm đã nhanh lùi lại tránh đi, khiến hắn sờ vào khoảng trống.

“Làm gì vậy?” Tên bán hàng rong có chút không vui.

Nhưng vừa hỏi xong, đã bị bao bố trong tay Mạnh Phục đập vào mặt.


Trong bao bố phồng lên, Mạnh Phục nhặt một ít đá vụn trên đường bỏ vào trong đó.

Tên bán hàng rong lập tức ngất đi.

Ba đứa trẻ sợ hãi, nhưng nghĩ đến tên bán hàng rong này luôn ở lì trước cửa nhà, hôm nay còn suýt nữa lừa Mạnh Phục đi, liền nhẫn tâm xuống, tiến lên đá hắn mấy cái.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Phục đánh người, có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến ngày thường tên bán hàng rong này ngụy trang, chuyên đi nông thôn lừa gạt phụ nữ, cũng không có cảm giác tội lỗi gì.

Thấy ba tiểu khả ái đi giày rơm cùng đạp hắn, nàng vội vàng ngừng lại.

Thấy xung quanh không có người, nàng ngồi xổm xuống móc sạch bạc trên người đối phương, phát hiện thế mà có hơn bảy lượng bạc.

Người nhà quê, chi tiêu một năm cũng coi như đủ mười lượng bạc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận