Pháo Hôi Không Muốn Bị Đè!


Hệ thống chống chịu được đến gần sáng.

Năng lượng cạn kiệt lúc mặt trời ló rạng.

Y bị cuốn vào không gian để nạp năng lượng, bản thân liền lao về không gian chủ điên cuồng bấm máy kiểm soát thế giới.

Nhưng thế giới đột nhiên thông báo có thành viên cấp cao đã xuyên vào .
Tiểu chủ thần lúc này mới có thể yên tâm tắt chuông cảnh báo trong đầu.

Hắn xuyên tới rồi, đùi vàng sẽ được an toàn.
**
Đám tang thi cẩn thân soi xét con người đang thoi thóp.

Đây chẳng phải phu nhân của Vương sao ? Tại sao lại bị thương trầm trọng như vậy chứ ?
Dù sao cũng là tang thi cấp hai , chúng đã có linh trí rồi.

Biết suy nghĩ.

Một con đầu đàn là tang thi cấp 3.

Nó trầm tư đánh giá Mễ Tiểu Bối rồi đưa ra một kết luận.
" Phu nhân bị người ta đánh.

Ngươi đi tìm người đó bắt về.

Còn ngươi và các ngươi, đưa phu nhân về.


Bảo vệ cho kĩ một chút!"
Đám tang thi ngây ngô gật đầu.

Phải đối đãi với phu nhân tốt nhiều chút.

Vương một khi tức giận sẽ rất đáng sợ.

Đáng sợ thế nào á ? Chính là đáng sợ tới mức khiến một đám tang thi không có não cũng biết sợ mà phục tùng .
Trên đường đi , một con tang thi cấp thấp vì đói khát mà nhào tới muốn cắn Mễ Tiểu Bối.

Cái kết là bị đám tang thi cấp cao hơn hội đồng một trận .
" V...!Vương...p...phu nhân đang ở nhà..."
Một con tang thi cấp hai khó khăn gửi truyền âm cho Huỳnh Tịch Thần.

Nó mới cấp hai nên cổ họng vẫn chưa hoàn thiện.
Huỳnh Tịch Thần nhận được tin liền tức tốc dịch chuyển về căn cứ.

Hắn là tang thi Vương.
Trở về căn cứ, hắn suýt thì tức điên khi thấy bảo bối đang thoi thóp trên chiếc giường cũ.

Con tang thi cấp ba vội vàng thanh minh.

Chúng vô tội nha.

Người đánh phu nhân không phải chúng.
Huỳnh Tịch Thần liếc chúng một cái .
" Bắt kẻ đó về!!"
" Đã bắt rồi thưa Vương.

Là một con người.

"
Tang thi cấp ba tự hào chống hông.

Mặt phải nghênh đến tận trần nhà rồi.

Thấy nó ghê hông? Chưa cần nhận lệnh đã bắt được người rồi.
Huỳnh Tịch Thần lạnh nhạt đạp mông nó một cái rồi quay lưng bế theo bảo bối về phòng riêng của hắn.

Một căn phòng sang trọng hơn.
Con tang thi cấp ba vờ khóc lóc thảm thương, hai tay ôm cái mông bị đạp.

Đám tang thi xung quanh biết nó đang diễn nhưng cũng xúm lại thi nhau an ủi.

Không khí giữa bầy tang thi vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Huỳnh Tịch Thần cẩn thận đặt bé yêu lên giường, hắn dùng dị năng chữa trị.


Từng vết bầm tím , vết rách da nhanh chóng lành lại bằng mắt thường cũng có thể thấy.
Điểm số sinh mệnh của Mễ Tiểu Bối nhanh chóng hồi phục.

Chỉ mất 5 phút đã bình phục được 89%.
Nhìn bảo bối đã bình ổn lại hơi thở.

Huỳnh Tịch Thần lập tức dịch chuyển tới một căn phòng khác.

Trái ngập với căn phòng ban nãy , căn phòng này tồi tàn hơn nhiều.

Mạng nhện giăng kín khắp nơi.

Xung quanh bốc lên một mùi hôi vô cùng kinh tởm.

Đâu đó còn rải rác rất nhiều xương.
Lãng Phi mê man tỉnh dậy, cái đầu đau nhức và một cánh tay giống như bị dập nát.

Đau đớn vô cùng.

Cô hét lên sợ hãi.

Rõ ràng cô đang ở trong khu nghiên cứu, không biết bằng cách nào, bỗng nhiên có rất nhiều tang thi xuất hiện.

Chúng lao đến khống chế cô , sau đó vì quá hoảng sợ mà bất tỉnh.

Bây giờ tỉnh lại, cô liền sợ hãi...
Huỳnh Tịch Thần đột nhiên xuất hiện.

Ánh mắt của hắn lạnh nhạt không một tia ánh sáng.

Gương mặt không góc chết như được đúc khuôn bây giờ có chút xa lạ .
" Huhu...!tiền bối Huỳnh, cứu em...hức...em thật sự sợ hãi !"

Lãng Phi khổ sở ôm lấy chân hắn khóc tức tưởi.

Tuy nhiên chỉ nhận được một cái đá của hắn.

Huỳnh Tịch Thần chưa giết cô ta , trong đầu đang nảy ra một ý tưởng điên rồ.
Chẳng phải cô ta muốn được nhiều người ca tụng sao ? Vậy hắn sẽ thành toàn !
Hắn quay lưng rời đi , Lãng Phi cũng lập tức chạy theo.

Hai người đi qua một con đường vắng đầy sương mù, đâu đó vọng lại tiếng gào rít điên cuồng của tang thi .Rất nhanh , họ đã đứng trước cửa ra vào của khu an toàn.

Lãng Phi mở to mắt hạnh phúc, cô ả quẹt thẻ rồi lập tức chạy vào.

Đám canh cửa ngờ vực nhìn cô ta , phải kiểm tra rất nhiều thứ rồi mới để cô ta đi vào trong.

Lãng Phi lúc này mới quay ra phía sau, tuy nhiên đã chẳng thấy vị tiền bối mà cô ta yêu thích đâu nữa.
" Này , các người có thấy tiền bối Huỳnh đâu không?" .
" Không thấy." Một lính gác lắc đầu .
" Không thể nào ! Tiền bối vừa ở phía sau tôi mà !!" Lãng Phi trợn mắt.
" Ảo à? Tiền bối Huỳnh trước giờ chưa bao giờ ra khỏi khu nghiên cứu!"
Lính gác khó chịu.

Lãng Phi không tin.

Hắn nửa phút trước còn ở phía sau cô , bây giờ ai cũng không thấy.

Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận