" Quản tốt người của cậu.
Nếu bé con của tôi một lần nữa gặp nguy hiểm, cậu không thể biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.
"
Huỳnh Tịch Thần gác chân lên bàn.
Hắn ta phải cảnh cáo một chút.
Ninh Hạo Luật như đã đoán được gì đó, anh mím môi gật đầu chắc nịch.
Huỳnh Tịch Thần trước giờ luôn là bộ dạng bất cần đời, nay lại lạnh nhạt cảnh cáo anh , chắc chắn đã có kẻ ngu ngốc làm gì đó không thể chấp nhận được.
Anh biết hắn một khi nghiêm túc sẽ có thể làm tất cả mọi thứ.
Bao gồm cả việc...phá bỏ khu an toàn này .
* 3 tháng sau.
Mễ Tiểu Bối được ai kia chăm bẵm , cả ngày chỉ ăn rồi ngủ , cả người béo lên hẳn một vòng.
Sắp thành heo nhỏ rồi.
Lãng Phi vẫn tin chắc Mễ Tiểu Bối đã chết nên rất hài lòng.
Ba tháng nay , tuy tang thi xuất hiện ngày càng nhiều nhưng chẳng hề gì.
Cô càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với tiền bối.
Ninh Hạo Luật và Liên Khả Chu đã công khai yêu nhau.
Một mối tình đẹp giữa mạt thế khắc nghiệt.
Còn Huỳnh Tịch Thần, hắn luôn phải ở căn cứ để nghiên cứu các thứ thuốc.
Phải chuẩn bị thật kĩ càng.
Hắn muốn con ả kia phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.
Mễ Tiểu Bối thì như ở một thế giới khác.
Thanh thản đến lạ.
Bé con được đám tang thi cấp cao hầu hạ từ A đến Z.
Cả ngày chẳng phải bận tâm việc gì.
Đám tang thi dường như đã quen với việc ngày ngày phải làm ' culi ' cho một cậu nhóc con người.
Nhưng nhóc con đáng yêu như vậy, chúng cũng thích lắm.
Cuối cùng ngày này cũng tới, ngày Mễ Tiểu Bối đi về lại căn cứ an toàn.
Huỳnh Tịch Thần nhớ bé con muốn điên rồi.
" Bái bai , Bối Bối đi nha 。◕‿◕。 "
Mễ Tiểu Bối được Huỳnh Tịch Thần bế lên , hớn hở quay lưng tạm biệt ' mọi người ' .
Một đám tang thi cấp cao sụt sùi lau nước mắt.
Tựa như cha mẹ tiễn bé yêu về nhà chồng vậy.
Một không khí tang thương chẳng biết từ đâu xuất hiện.
Huỳnh Tịch Thần cay mắt liếc đám tang thi.
Là vợ hắn có được không? Sao mà đám đó phải tỏ ra thương tiếc như tiễn người thương vào tay ác ma vậy?!
" Anh ơi, khi nào thì Bối Bối mới được gặp lại mọi người vậy ạ ?"
Mễ Tiểu Bối tựa cằm vào vai hắn hỏi nhỏ .
" Rất nhanh thôi.
Anh sẽ đưa bé về gặp họ.
"
Huỳnh Tịch Thần thơm thơm cái má mềm mại của bé con trả lời.
**
Khu căn cứ an toàn.
Lãng Phi như mọi ngày, vừa sáng sớm đã vui vẻ chạy sang khu nghiên cứu tìm Huỳnh Tịch Thần.
Nhưng đập vào mắt cô ta là hình ảnh Huỳnh Tịch Thần đang thân mật ôm ấp với người khác.
Lại còn là đàn ông!!!
Cô ta hiển nhiên không nhận ra Mễ Tiểu Bối.
Đơn giản vì nhóc được nuôi béo tốt quá, khó nhận ra .
" Tiền bối, anh ...!!!"
" Không biết lịch sự à ?"
Huỳnh Tịch Thần đứng chắn trước Mễ Tiểu Bối.
Cái cơ thể to lớn của hắn dường như che kín cả con heo nhỏ phía sau.
" Tiền...!tiền bối! Anh như vậy là sao ? Tại sao lại..."
Lãng Phi không ngăn nổi bức xúc.
Sao hai người đàn ông lại có thể thân mật như vậy chứ !?
" Không thấy ? Vậy để tôi giúp cô thấy.
Nhé ?"
Huỳnh Tịch Thần cong môi.
Nếu người ta muốn thấy, hắn liền thành toàn.
Bàn tay săn chắc nhẹ nhàng kéo bé con ra , trước con mắt muốn rớt ra ngoài của Lãng Phi, hắn cúi xuống hôn liền 2 cái lên môi nhỏ của Mễ Tiểu Bối.
" Thấy chưa? Nếu chưa thấy thì tôi làm lại một lần nữa."
Lãng Phi cả gương mặt đều vặn vẹo khó coi.
Cuối cùng vẫn quyết tâm rặn ra một câu .
" Dù anh là gay...!Em cũng sẽ cưa đổ được anh ! Tiền bối!!"
Nói rồi liền vội vàng rời đi.
Mễ Tiểu Bối ngơ ngác hết nhìn người vừa mới bước vào , lại nhìn mặt Huỳnh Tịch Thần.
" Anh ơi, chị ấy là ai vậy ạ ?"
" Là một mụ phù thủy độc ác ! Bé phải né xa cô ta ra , nếu không cô ta sẽ bắt bé đi mất .Lúc đó anh sẽ không thể tìm thấy bé nữa!"
Huỳnh Tịch Thần mở lời đe đọa bé con.
Đúng đó , con ả đáng chết kia là một mụ phù thủy.
Cần né càng xa càng tốt!