Lục Quang Huyền quay lại khu trại cũng là chuyện của 30 phút sau đó.
Vừa lúc các giáo viên đưa ra thử thách cho chuyến đi này.
400 người sẽ chia thành 100 đội , cùng nhau đi sâu vào trong rừng tìm kiếm tư liệu và một vật phẩm bí mật đã được giấu kĩ ở nhiều địa điểm bất kì.
Đội nào tìm thấy vật phẩm đầu tiên sẽ được cộng thêm 150 điểm tốt nghiệp đại học.
Đội tìm thấy cuối cùng sẽ phải nấu bữa tối và dọn dẹp đồ cho tất cả mọi người .
Hết đêm nay là phải quay về, thử thách này khiến ai cũng hứng thú.
Tinh thần cực kì sung .
Chia đội lần này là bốc thăm, ai nấy đều vô cùng mất tinh thần khi phải xa đồng đội của mình .
Mễ Tiểu Bối có bàn tay vàng , may mắn bốc trúng người quen.
Trong khi những người khác đang vội vàng đi tìm đồng đội của mình thì Mễ Tiểu Bối cùng Lục Quang Huyền lại bình tĩnh thưởng trà.
Hai người họ cùng đội ʘ‿ʘ.
Hoán Nhiên Khang mặt không cảm xúc đi chung nhóm với Đường Lặc Minh, một tên không não cả ngày bám đuôi ả dẫn đường mặt dày Uyên Nhược.
Người thứ ba chung nhóm với Mễ Tiểu Bối là Anh Nhạc , một dẫn đường nhút nhát.
Ai mà ngờ người thứ tư lại là nữ chính Uyên Nhược.
Họ Mễ không biểu hiện gì, nhưng ai kia thì không chắc.
Tức muốn nổ phổi!
Nếu 2 phút trước, Lục Quang Huyền cười chọc quê Hoán Nhiên Khang thì bây giờ đây , mặt của hắn có thể dùng từ : đen như đít nồi! Đúng là âm binh thường đi theo đàn mà !!!!
Cuộc thi bắt đầu , một trăm nhóm nhỏ chia nhau đi về nhiều hướng.
Những lính canh đã từng vào rừng thì không có gì hứng thú.
Tuy nhiên những dẫn đường lần đầu tiên vào rừng thì lại khác.
Họ bị thu hút bởi những loại thực vật kì lạ nhưng tuyệt đẹp ở trong rừng.
Những cây nấm cao tới gần một mét , hay những cây hoa rực rỡ, những loài hoa ngũ sắc , những cái cây lớn với hình dáng kì lạ,...
Mễ Tiểu Bối ngáp khẽ một cái không hứng thú.
Không phải cậu không tò mò , cũng không phải cậu không thích chúng.
Chỉ là bên cạnh đang có một nữ chính , chắc chắn trên đường đi sẽ gặp không ít nguy hiểm, vậy nên phải cẩn thận với mọi thứ !
Bầu trời trong xanh, trên tinh cầu cho dù là ban ngày nhưng vẫn có thể thấy được những ngôi sao lấp lánh trên tinh hà.
Vô cùng đẹp mắt.
Tuy nhiên chỉ một phút sau đó, khung cảnh đẹp mắt bỗng hoá thảm hoạ.
Những dị vật không biết từ đâu xuất hiện, chỉ biết chúng có sức sát thương rất lớn.
Chỉ một nhát cũng có thể cướp đi một mạng người.
Mễ Tiểu Bối mở lớn mắt nhìn một con bọ gậy đột biến đang không ngừng tàn sát.
Đúng là hiểm hoạ khôn lường mà ! Chưa kịp quay chụp lại hình ảnh làm tư liệu, cậu đã bị Lục Quang Huyền kéo ra chỗ khác.
Ngay chỗ cậu vừa đứng từ bao giờ bỗng xuất hiện một cái lỗ lớn.
" Bối Bối, không sao chứ ?"
Lục Quang Huyền vẫn chưa hết run rẩy kiểm tra một loạt cho cậu.
Cho tới khi chắc chắn bé ngốc không bị thương, hắn mới dám thả lỏng.
Thời khắc dị vật đang chiến đấu với hắn bỗng nhiên lại lách sang một bên tấn công tiểu dẫn đường, trái tim hắn như đã ngừng đập , cả cơ thể căng cứng theo bản năng kéo người ra khỏi đòn tấn công.
Mễ Tiểu Bối vốn còn định đứng ngắm nhìn cuộc đại hỗn chiến, bây giờ chẳng còn tâm trạng nữa.
Cậu nâng cánh tay nhỏ an ủi Lục Quang Huyền, lại chuyển ánh mắt sang Hoán Nhiên Khang đang chật vật đỡ đòn.
Dù biết với hào quang của họ , chắc chắn sẽ chẳng có ai chết , nặng lắm cũng chỉ dừng lại ở khúc bong gân hay gãy tay , gãy chân.
Nhưng cậu không muốn.
Hai nam nhân của cậu làm sao có thể để cho đám dị vật kia ức hiếp?