Pháo Hôi Không Muốn Chết


Đương nhiên là sẽ chọn Khương Thiên Tứ a, hắn chính là tâm can bảo bối, khối thịt trên người của Lâm Uyển Nương.Lâm Uyển Nương trải qua một phen thương tâm rối rắm cùng giãy giụa, một bộ dáng thương tâm muốn chết đi sống lại của nàng đặc biệt làm cảm động lòng người.Ở trong tận cùng thống khổ giãy giụa Lâm Uyển Nương bất đắc dĩ từ bỏ Khương Lai Đệ, trong thời gian đó nàng không quên để lại một lu nước mắt.Giống như nguyên bản trong cốt truyện.Khương Lai Đệ bệnh đến gần chết, nàng cũng không cầu xin Khương lão thái ra tiền, bởi vì nàng biết tiền đó là để Khương lão thái uống thuốc, Khương Thiên Tứ đi học, vô luận là cái nào cũng quan trọng hơn so với Khương Lai Đệ một cái mệnh tiện.Nàng chỉ biết thống khổ thương tâm mà ôm Khương Lai Đệ đang bệnh gần chết quỳ gối trước cửa bệnh viện cầu xin sự thương hại của người khác, cũng không sợ mưa to sẽ khiến Khương Lai Đệ chết càng nhanh hơn.Khương Thiên Tứ nợ một đóng tiền thua cờ bạc, nếu còn không trả sẽ bị người ta chặt tay chặt chân.

Lâm Uyển Nương không nỡ để Khương Thiên Tứ mất tay mất chân, nàng cũng không nỡ để Khương Minh Châu bị kéo đi gán nợ, liền đưa ra Khương Lai Đệ.Khương Lai Đệ quỳ xuống cầu xin nàng, Lâm Uyển Nương cũng quỳ xuống cầu xin Khương Lai Đệ cứu Khương Thiên Tứ.

Hai mẹ con không ngừng dập đầu cầu xin nhau, cuối cùng Khương Lai Đệ bại trận, vì thế bị kéo đi gán nợ.Hiện tại cũng là như thế.

Lâm Uyển Nương căn bản không nghĩ tới đó là nếu nàng không đồng ý, Khương lão thái cũng sẽ chữa bệnh cho Khương Thiên Tứ.

Nàng nghĩ vận mệnh của Khương Thiên Tứ đều đặt trên người nàng, nàng luyến tiếc Khương Thiên Tứ không có tiền chữa bệnh, cho nên nàng lại buông bỏ Khương Lai Đệ.Kiếp trước với kiếp này, Khương Lai Đệ là người Lâm Uyển Nương dễ dàng vứt bỏ nhất, chẳng sợ Khương Lai Đệ là người đối với nàng tốt nhất.Đưa ra quyết định Lâm Uyển Nương tinh thần không được tập trung đi ra dòng suối tìm Khương Quy.>>>>>>>>>>Khương Quy ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối, bên chân còn một chậu quần áo dơ như cũ, Lâm Uyển Nương theo bản năng hỏi: "Sao không giặc quần áo?".Khương Quy rũ mắt, vươn bàn tay đầy vết nứt da: "Tay đau."Lâm Uyển Nương trong lòng càng cảm thấy áy náy, như là muốn bù đắp nói: "Ta tới giặc, ta giặc."Giữa mùa đông, phóng mắt có thể nhìn thấy trên mặt sông đã kết một tầng băng mỏng, Lâm Uyển Nương đập phá tầng băng, bắt đầu giặc quần áo, xoa xoa xoa xoa, Lâm Uyển Nương ngẩng đầu hỏi: "Thiên Tứ nói hắn kêu ngươi đổ thuốc ra chén, ngươi liền mắng hắn một câu, hắn mới muốn đá ngươi, là thật vậy chăng?"Ở bệnh viện Tây y, Khương Thiên Tứ sau khi được xử lý vết thương thỏa đáng rốt cuộc cũng có thể nói chuyện, lập tức cáo trạng hoặc có thể nói là giận chó đánh mèo lên người Lâm Uyển Nương.Lười diễn cùng nàng, Khương Quy cúi đầu, hỏi lại: "Người tin ta hay là tin hắn?"Lâm Uyển Nương không biết nên tin người nào, Thiên Tứ đích xác là thường xuyên vô duyên vô cớ khi dễ Lai Đệ, mà Lai Đệ lại chưa bao giờ nói dối, nhưng mà Thiên Tứ thành ra bộ dáng kia, lại còn đưa ra lời thề sắt son kiên định như vậy.Tâm loạn như ma Lâm Uyển Nương lại hỏi: "Minh Châu nói ngươi chỉ làm một phần cơm cho ngươi lại không làm cho nàng cùng nãi nãi, nàng mới sinh khí.

Ngươi liền lấy dao phay hù dọa nàng, có phải hay không?"Khương Quy lại trả lại một câu nói kia: "Người tin ta hay là tin nàng?"Lâm Uyển Nương vẫn như cũ không biết tin người nào, cho nên lòng đau như cắt.Trầm mặc thật lâu sau, Lâm Uyển Nương mới gian nan mở miệng: "Minh Châu rất tức giận, ngươi theo ta đi bệnh viện chiếu cố Thiên Tứ đi.

Không quá mấy ngày rồi trở về, nàng liền hết giận."Khương Minh Châu tức giận, cho nên muốn nàng đi bệnh viện chiếu cố Khương Thiên Tứ, chẳng lẽ Khương Thiên Tứ không tức giận nàng? Nói dối ích nhất cũng phải có logic, những người này cũng thật xem Khương Lai Đệ là một cái đồ ngốc.Khương Quy trong lòng cười lạnh, bên ngoài vẫn một mặt nhu thuận mà nói tốt.Nghe vậy Lâm Uyển Nương cái mũi như lên men, nước mắt suýt nữa rơi xuống, nàng chớp đôi mắt, cúi đầu dùng sức đấm đánh quần áo.

Giặc xong quần áo, nàng trầm mặc dắt Khương Quy về nhà.Đứng ở cửa sổ nhìn, Khương Minh Châu lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý.

Từ nay về sau, nàng có thể ngủ một đêm ngon giấc, không cần phải bất an lo sợ Khương Lai Đệ sẽ nửa đêm nổi điên tới giết nàng."Ngươi về phòng thu thập một ít quần áo, ăn xong cơm trưa, chúng ta liền đi bệnh viện." Lâm Uyển Nương trong thanh âm rõ ràng hàm chứa chua xót, ánh mắt nàng phức tạp.Khương Quy làm bộ không hề có cảm giác, trầm mặc trở về phòng, nàng khóa trái cửa, bắt đầu thay quần áo.

Nguyên chủ không có một bộ quần áo tốt, bất quá hôm qua nàng thuận tiện lấy được trong phòng Khương Thiên Tứ vài bộ quần áo tốt.

Nàng đem một ít trang sức vàng bạc khâu xen kẽ vào trong quần áo.

Chỉ trong chốc lát nàng đã đổi xong quần áo, bên ngoài tròng lên quần áo rách nát thường ngày của chính mình, lại đem quần áo và trang sức còn dư cất vào tay nải.Khương Quy thở dài, hệ thống của người khác rất kinh người, trang bị các loại bàn tay vàng nghịch thiên, vô dụng cũng sẽ được một cái không gian.

Nhưng hệ thống của nàng chỉ biết phát nội dung cốt truyện cùng với nguyện vọng của nguyên chủ, liền chức năng cùng trò chuyện với ký chủ cũng không có, phúc lợi duy nhất nhận được là dành cho tân ký chủ chỉ thế giới đầu tiên mới nhận được.Thu thập xong, Khương Quy tiến vào phòng bếp hỗ trợ Lâm Uyển Nương nấu cơm, lấy nước ấm ngâm nấm đầu mùa thu mới hái xuống.Một giờ sau, cơm nước đã sẵn sàng, trên bàn có thịt gà chưng nấm, trứng chưng, lạp xưởng chưng cải mai khô, một chén lớn tương cùng một nồi cơm tẻ.Lâm Uyển Nương để lại hơn một nửa đồ ăn, còn lại nàng mang vào phòng cho Khương lão thái cùng Khương Minh Châu ăn, chính mình lại trở về phòng bếp cùng ăn với Khương Quy.Khương Quy: Nga!!Cư nhiên bỏ được cho nàng ăn đồ tốt như vậy, đây là nghĩ trước khi bán nàng cho nàng ăn đồ tốt một lần đi, rốt cuộc trước khi bị hành hình chém đầu đều có một cái đùi gà thật lớn ăn đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui