Bốn năm giờ sau khi xe ngựa của Khương Quy rời đi thôn.
Khương lão thái tỉnh dậy, bà phát hiện mình bị trói trên giường, hoang mang sợ hãi, bà liều mạng kêu cứu nhưng chỉ phát ra được vài âm thanh mơ mơ hồ hồ, ngay cả trong nhà cũng không truyền ra được, càng không nói đến truyền tới hàng xóm cách tiểu viện trăm mét, Khương lão thái chỉ có thể hoang mang hoảng sợ mà trải qua một đêm.Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, đại phu được hẹn trước tới cửa châm cứu, Khương lão thái ỉa đái đầy người mới được phát hiện, Khương lão thái vừa giận dữ vừa xấu hổ muốn chết.Đại phu không dám tự quyết định, sau khi cởi bỏ dây thừng trên người Khương lão thái xong, chạy nhanh như bay đi tìm trưởng thôn.
Hắn thấy việc này sợ là không đơn giản, như là đã gặp phải kẻ xấu.Thôn dân cũng nghĩ như vậy, mồm năm miệng mười hỏi Khương lão thái sao lại như thế này? Khương Minh Châu đâu?Khương lão thái vốn nói chuyện không rõ, lại vừa chịu đủ kinh hách cùng bị hoảng sợ càng trúng gió nghiêm trọng hơn, lúc trước bà còn có thể nói được mơ mơ hồ hồ, hiện giờ chỉ có thể phát ra vài tiếng a a nha nha, ai nghe hiểu được.Nghe không hiểu cũng chỉ có thể đoán mò, bởi vì có không ít người thấy Khương Quy đánh xe ngựa rời đi, mà lúc Khương Quy rời đi nàng đều đem đồ ăn có vấn đề xử lý tốt.Biết được thông tin quá ít, các thôn dân liền đoán ra một cái phỏng đoán: Kẻ bắt cóc chờ Lâm Uyển Nương cùng với Khương Lai Đệ rời đi, sau đó lẻn vào nhà bắt đi Khương Minh Châu xinh đẹp, hắn sợ Khương lão thái báo tin cho nên mới trói lại bà.Khương lão thái nghe thôn dân suy đoán trật lất nhưng lại vô pháp phản bác, bà tức giận đến trừng lớn hai mắt, khóe miệng kịch liệt run rẩy.Từ lúc bà tỉnh lại đến giờ, bà không có lại nhắm mắt quá, bà đều là đang nằm suy nghĩ chuyện đã xảy ra.Bọn họ đang ăn cơm thì té xỉu, đồ ăn kia tuyệt đối là có vấn đề, không phải Lâm Uyển Nương cũng chỉ có thể là Khương Lai Đệ động tay động chân, Khương lão thái hoài nghi là Khương Lai Đệ.
Minh Châu nói với bà nàng điên rồi, nàng ta có phải đã biết được chuyện muốn bán nàng cho nên thật sự điên rồi.
Nàng đem Minh Châu mang đi, nàng sẽ làm gì với Minh Châu?Khương lão thái lo sợ, muốn mấp máy khóe miệng, bà liều mạng muốn nhắc nhở thôn dân, lại cái gì đều không nói được, chỉ chảy ra một dòng nước miếng.Thôn dân thấy vậy liền trấn an nói ngươi yên tâm ta sẽ đi bệnh viện Tây y thông tri cho Lâm Uyển Nương, cũng sẽ đi báo nguy cho ngươi.Ông nói gà bà nói vịt, Khương lão thái tức giận đến chóng mặt ù tai.Trưởng thôn kêu Nhị Hổ phụ đi tới bệnh viện tìm người, nhưng đến bệnh viện nào có thân ảnh của Lâm Uyển Nương cùng Khương Lai Đệ, chỉ có Khương Thiên Tứ đang vừa tức giận vừa hoảng loạn.Khương Thiên Tứ tức giận mắng: “Nàng hôm qua trở về lấy tiền liền không có trở lại, nàng chết ở nơi nào rồi? Nàng cư nhiên dám đem ta ném một mình ở bệnh viện.”Hắn ở nhà là lão hổ, đến khi ra ngoài thì lập tức biến thành *lão thử, hắn ở một bệnh viện xa lạ, sợ đến một đêm mất ngủ, hắn hiện giờ hận chết Lâm Uyển Nương.
(*lão thử = chuột).Nhị Hổ phụ không phải là người Khương gia, nào chịu được tính tình cáu kỉnh của Khương Thiên Tứ, lập tức nghiêm mặt, khẩu khí cứng rắn nói: “Nương của ngươi hôm qua đã rời thôn đi đến bệnh viện.”Khương Thiên Tứ sửng sốt, giận không thể át: “Nàng cầm tiền chạy! Các nàng chạy, đều chạy hết! Cảm thấy ta là gánh nặng, các nàng liền chạy! Tiền mất trộm kia cũng là các nàng lấy đi, khẳng định là các nàng lấy.” Một câu cuối cùng hắn gần như rít gào mà rống lên, biểu tình ngoan độc hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác.Nhị Hổ phụ bị bộ dáng của hắn làm cho hoảng sợ, hắn lông tơ đều dựng đứng lên.
Muốn nói Lâm Uyển Nương sẽ không có khả năng bỏ rơi Khương lão thái cùng với Khương Thiên Tứ, nàng có khả năng đã gặp phải việc gì ngoài ý muốn, thời buổi này chuyện gì cũng có khả năng phát sinh.
Chỉ là hắn nhìn bộ dáng dữ tợn kia của Khương Thiên Tứ, hơi há mồm muốn nói lại không dám nói ra lời.Cuối cùng Nhị Hổ phụ đem Khương Thiên Tứ mang về nhà, Khương Thiên Tứ là thật không muốn đi, hắn còn muốn ở lại bệnh viện chữa trị vết bỏng.Tuy nhiên, hắn vô pháp ở lại được, bởi vì còn cần tiền thuốc men càng cần có người ở bên chiếu cố hắn.Nhưng sau khi trở về, hắn còn có thể làm được gì sao? Một già một trẻ, già thì bị tê liệt nằm trên giường, trẻ thì bị phỏng nghiêm trọng cũng nằm im trên giường, tổ tôn cùng nằm trên giường nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, thê thê thảm thảm.Trưởng thôn nhìn thấy tình hình này không ổn, liền kêu *cữu mẫu Tiết Hoa Quế của Khương Thiên Tứ tới chiếu cố tổ tôn hai người, tổng cũng không thể để tổ tôn hai người đang sống sờ sờ lại chết đói ở trong thôn.
(*cữu mẫu = mợ , vợ của cậu)Tiết cữu mẫu tròng mắt xoay tròn dạo qua một vòng quanh phòng, giả mù sa mưa mà lau nước mắt nói trưởng thôn có thể yên tâm, nàng sẽ tận tình chăm sóc.Khương lão thái ư ư a a kịch liệt phản đối, người một nhà Uông Thu Nguyệt đều giống nàng, toàn là hạng người gian xảo, họ vẫn luôn muốn chiếm tiện nghi nhà bà, nhưng bà chưa từng cho các nàng được như ý bao giờ.Hiện giờ, xa cơ rơi xuống lại dừng trong tay của bọn họ, bà không biết bọn họ sẽ tra tấn bà như thế nào.Không ai để ý tới Khương lão thái, cũng không biết là xem không hiểu hay vẫn là xem hiểu nhưng cố tình không để ý tới.
Có người tiếp nhận cọc khoai lang phỏng tay này, thôn dân liền không còn tâm lý gánh nặng, sôi nổi rời khỏi Khương gia.Bắt đầu từ giờ phút này, Khương lão thái cùng với Khương Thiên Tứ nghênh đón một cuộc sống mới đầy cam go, khốc liệt, cùng với cay đắng, trước nay chưa từng có. Tiết cữu mẫu là không tới chiếu cố miễn phí, nàng hướng tới trứng gà trứng vịt, cùng với gạo, thịt trong bếp, thậm chí còn là bởi vì tiền mà tới.
Chiếu cố đương nhiên nàng sẽ chiếu cố, bằng không sẽ không có biện pháp hướng trong thôn giải thích, nhưng là muốn nàng chiếu cố tỉ mỉ đó là không có khả năng đi, miễn tổ tôn hai người còn sống là được.Khương Thiên Tứ là rất muốn phát một chút tính tình, Tiết cữu mẫu trước kia phủng hắn nịnh hắn là muốn từ trong tay hắn lấy được một ít chỗ tốt, hiện tại? Hắn là xem sắc mặt của Tiết cữu mẫu mà sinh hoạt.
Khương Thiên Tứ làm sao dám phát giận, nếu hắn phát giận Tiết mẫu đều sẽ mắng trở về rồi bỏ đói hắn cũng không cho hắn thay thuốc.
Hắn đã bị vài lần như thế rồi, Khương Thiên Tứ quả thật không dám lộn xộn, lộn xộn cũng không làm gì được.
Hiện giờ, hắn thấy Tiết cữu mẫu đều sẽ toàn thân run run.Khó có thể tiếp thu được chênh lệch Khương Thiên Tứ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, người khóc đều đã gầy đến một vòng.Đừng nói người trẻ tuổi Khương Thiên Tứ không tiếp thu được chênh lệch, một đống tuổi như Khương lão thái cũng không thể tiếp thu được.Tiết cữu mẫu nào có tắm rửa, giặc giũ sạch sẽ cùng với quan tâm bà như Lâm Uyển Nương, cũng sẽ không ở một bên bồi bà nói chuyện như Khương Minh Châu.Bà tê liệt nằm trên giường vốn dĩ tính tình đã kém, Khương lão thái hiện giờ tính tình càng kém hơn.Nhưng Tiết cữu mẫu sẽ không giống như Lâm Uyển Nương cùng Khương Lai Đệ muốn mắng thì mắng muốn đánh thì đánh tuyệt đối sẽ không dám đánh trả, còn Tiết cữu mẫu bị bà mắng một lần nàng ta sẽ bỏ mặt bà không cho bà tắm để bà nằm ở trên giường cả người đều thúi.Vài lần bị bỏ mặc như thế, vì cuộc sống trôi qua được dễ dàng hơn bà phải treo gương mặt tươi cười mà lấy lòng Tiết cữu mẫu.Tổ tôn hai người đối với kẻ yếu thì bắt nạt đủ đường, càng không nói đến Lâm Uyển Nương cùng Khương Lai Đệ đều tùy ý bọn họ khinh nhục, còn đối với Tiết cữu mẫu liền vẫy đuôi lấy lòng.
Có thể thấy được, tật xấu đều là do thói quen quán ra tới. Khổ không nói nổi Khương lão thái cùng với Khương Thiên Tứ vô cùng tưởng niệm Lâm Uyển Nương, ngày đêm đều thương nhớ nàng, tưởng niệm nàng, rột gan cồn cào đến khó chịu.>>>>>>>>>Người được bọn họ tưởng niệm Lâm Uyển Nương cũng đang tưởng niệm bọn họ, nàng tưởng tượng lúc mình không ở, bà bà cùng Thiên Tứ sẽ làm sao bây giờ?Ngũ tạng đều như bị đốt cháy Lâm Uyển Nương khóc lóc ngày đêm, hơi có một chút sức lực đều khóc rống lên cầu xin, bị người đánh cho một trận, không đến hai ngày nàng lại tiếp tục bắt đầu khóc, sau đó nàng bị đánh, rồi nàng lại khóc, như thế một vòng tuần hoàn.Từ bà tử thấy nàng thật phiền, nhanh chóng bán đi, bán cho một cử nhân tuổi ngoài 40 ở ngoài tỉnh.Lâm Uyển Nương là nữ chính nói quả không sai đâu, nàng quỳ khóc van xin: “Đại ca, ta là bị nữ nhi bất hiếu bán đi.
Nhà ta trên có bà bà tê liệt nằm trên giường, dưới lại có ấu tử bị phỏng nghiêm trọng, đại nữ nhi của ta cũng bị nữ nhi bất hiếu kia bán, đến nay không rõ tung tích.
Đại ca, ngươi là một người tốt, cầu xin ngươi thả ta đi, bà bà cùng nhi tử của ta còn cần ta chiếu cố, đại nữ nhi của ta còn chờ ta đi cứu nàng, đại ca, ta cầu xin ngươi, ta thay cả nhà ta đều cầu xin ngươi.”Dứt lời, quỳ mạnh xuống đất, dùng sức dập đầu, dập đến vỡ đầu chảy máu.Trung niên cử nhân cảm động, thật sự thả nàng đi: “Mau về nhà đi thôi.”Lâm Uyển Nương cảm động đến rơi nước mắt: “Đại ca, ngươi là người tốt, Uyển Nương đời này đều sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của ngươi, nếu có kiếp sau nguyện *kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình của ngài.”Cảm động đến trung niên cử nhân còn chuẩn bị cho nàng lương khô đi đường.(*kết cỏ ngậm vành = thành ngữ chỉ việc đền ơn đáp nghĩa )Sau khi được tự do, điều Lâm Uyển Nương làm đó chính là đi báo nguy, hy vọng cảnh sát có thể giúp nàng tìm về Khương Minh Châu đã không biết bị bán đến nơi nào.
Nhưng thế đạo ngày nay hỗn loạn có rất ít cảnh sát tốt, rất không may Lâm Uyển Nương không gặp được, nàng lại không có tiền cho nên cảnh sát chỉ qua loa cho xong, Lâm Uyển Nương khóc lóc cầu xin, bị đánh ra ngoài.Lâm Uyển Nương lúc này mới nhận ra được hiện thực tàn khốc, cảnh sát đều không thể dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng Từ bà tử ở chỗ nào nàng cũng không biết, toàn bộ quá trình nàng đều nằm ở trong xe ngựa.Lâm Uyển Nương thương tâm muốn chết, nàng khốc rống một hồi, chỉ đành tạm thời buông xuống việc đi tìm Khương Minh Châu.
Trong nhà vẫn còn bà bà tê liệt cùng Thiên Tứ bị phỏng, cũng không biết mấy ngày nay nàng không ở, tổ tôn hai người thế nào sinh hoạt? Vừa nhớ tới, Lâm Uyển Nương liền tâm như bị dao hung hăng cắt qua, hận không thể lập tức bay nhanh trở về nhà.Cứ như vậy, Lâm Uyển Nương bước trên con đường trở về nhà, lương khô ăn hết rồi, nàng liền đào rau dại, vỏ cây, đào không được liền đi làm ăn xin, nàng dựa vào một đôi chân trèo đèo lội suối, trải qua trăm cay ngàn đắng, khoảng thời gian hai tháng thấm thoát trôi qua, Lâm Uyển Nương lại một lần nữa đặt chân trước tiểu viện quen thuộc nhà họ Khương..