Nữ nhân xinh đẹp lại hiện đại này không phải ai khác, đúng là Khương Minh Châu đã mất tích nhiều năm, Khương Thiên Tứ mừng rỡ như điên, nàng hiển nhiên là đang sống rất tốt! Khương Thiên Tứ cảm thấy như được rót mật hoa vào người, giúp hắn tiếp thêm sinh lực khi vừa trải qua một đợt hạn hán kéo dài.Đao ca ngăn lại Khương Thiên Tứ đang muốn xông tới hướng Khương Minh Châu, không dám để hắn lại gần khách quý, nhưng là bởi một tiếng tỷ kia của hắn, cũng không dám thô bạo đem người đẩy ra.Khương Thiên Tứ lòng nóng như lửa đốt: "Đại tỷ, ta là Thiên Tứ, Thiên Tứ a!"Khương Minh Châu nhướng lên đôi mày tinh xảo, Khương Thiên Tứ? Tỉ mỉ nhìn kỹ một lúc, cuối cùng nàng cũng tìm thấy được một chút cảm giác quen thuộc từ khuôn mặt tràn đầy sự nghèo khổ của Khương Thiên Tứ.
Nhận ra Thiên Tứ, Khương Minh Châu cười, cười đến rất sảng khoái.
Nhìn thấy hắn sống không tốt, nàng liền vui vẻ.Khương Thiên Tứ tim đập như đánh trống, cổ họng hắn khô khốc đến lợi hại: "Đại tỷ, ngươi nhận ra ta có phải hay không, ta là đệ đệ của ngươi Thiên Tứ!""Là Thiên Tứ a, ta là không nhận ra, ngươi thay đổi thật nhiều a." Khương Minh Châu cười như không cười đáp lại Khương Thiên Tứ.Khương Thiên Tứ vui mừng hiện hết lên trên nét mặt, hắn đắm chìm bên trong sự vui sướng khi Khương Minh Châu nhận ra hắn, lại hoàn toàn không phát hiện ra Khương Minh Châu ngoài cười nhưng trong không cười.Kìm nén vui sướng, hắn ứa nước mắt nói: "Đại tỷ, ngươi nhưng đã quay lại rồi, ngươi cũng không biết ta hiện tại phải sinh hoạt thành dạng gì, ô ô ô ô...."Khương Minh Châu lạnh nhạt đánh gãy lời nói của hắn: "Để nói sau đi." Chợt nắm tay người nam nhân, Khương Minh Châu cười ngọt ngào nói: "Nhị gia, ngài đi vào trước nghỉ ngơi, ta cùng hắn trò chuyện."Hoắc Đàm Giang liếc mắt đánh giá một cái lôi thôi lếch thếch Khương Thiên Tứ, mắt lộ ra thần sắc chán ghét: "Được rồi, sớm một chút trở về." Lại sai Đao ca nghe Khương Minh Châu phân phó.Khương Minh Châu cười nói tốt.Đao ca cũng đầy mặt tươi cười đáp tốt.Thấy một bộ dáng nịnh nọt khom lưng uốn gối của Đao ca, Khương Thiên Tứ cảm thấy cực kỳ tự hào cùng đắc ý liếc nhìn hắn một cái.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây a, rốt cuộc đến phiên Khương Thiên Tứ hắn được xoay người.Đao ca cười lạnh, tên ngốc ngu xuẩn không nhận ra, hắn nhưng xem đến rõ ràng, tỷ tỷ xinh đẹp này của hắn đối với hắn chẳng có bao nhiêu cảm tình."Ngươi biết Khương Lai Đệ ở đâu không?" Khương Minh Châu ngũ quan xinh đẹp tràn ra dày đặc sát khí, mỹ mạo của nàng lập tức mất đi hào quang trở nên xám xịt.Khương Thiên Tứ lòng đầy căm phẫn nói: "Cái tiểu tiện nhân đó không biết chạy đi đâu, ta xem tám phần là đã chết ở bên ngoài."Khương Minh Châu không giống Khương Thiên Tứ, nàng không nghĩ Khương Lai Đệ đã chết, chỉ sợ đang trốn ở nơi nào tiêu dao sung sướng.Những năm qua nàng mỗi khi ngã xuống không còn sức lực để tiếp tục bước tiếp nữa, nàng liền sẽ nghĩ đến Khương Lai Đệ, căm thù đến tận xương tủy mà nghĩ đến nàng, chính là dựa vào chỗ hận ý này, nàng mới có thể đứng lên tiếp tục bước tiếp, mới có nàng của ngày hôm nay.Khương Minh Châu lại hỏi: "Nãi nãi đâu?"Khương Thiên Tứ trong lòng chột dạ một chút, lão thái bà hiện giờ chán ghét hắn như vậy, còn luôn kêu gào hắn là đồ con hoang....Mồ hôi lạnh trên trán lập tức lăng xuống.Khương Minh Châu vừa đi ra khỏi đám đông lập tức phát hiện hắn khác lạ.
nàng nhìn Khương Thiên Tứ: "Ta hỏi ngươi, nãi nãi đâu?"Khương lão thái đang mắng Lâm Uyển Nương, bà vốn không phải là người tốt tính, tê liệt nằm trên giường nhiều năm tính tình của bà lại càng thêm thất thường cùng táo bạo, đặc biệt mắng Lâm Uyển Nương không cãi lại, càng thêm dung túng bà xấu tính.
Lại không thấy bà mắng Khương Thiên Tứ? Bà dám mắng, Khương Thiên Tứ liền dám đánh bà một trận.
Bắt nạt kẻ yếu điểm này Khương lão thái thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn."Đều là ngươi cái đồ tang môn tinh, từ khi cưới ngươi về, Khương gia chúng ta liền vô cùng xui xẻo, Kế Tổ rời nhà trốn đi...."Khương lão thái lải nhải không ngừng.Nói đến cũng có chút thú vị, mấy năm qua sinh hoạt xuống dốc, Khương lão thái già nua đến đáng sợ, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Phía trước tiêu nhiều tiền như vậy cũng chưa có thể làm bà nói chuyện lưu loát, mấy năm nay không được ăn ngon, bệnh tình không có tăng thêm, ngược lại miệng càng ngày càng nhanh nhẹn lên.
Mắng người một chút cũng không có bị lắp.Khương Minh Châu ở trong tiếng mắt chửi của Khương lão thái, đi vào.Căn phòng rách nát âm u lại tràn ngập một cổ mùi vị khó diễn tả.
Khương lão thái đang hung hung hổ hổ đột nhiên im bặt, giống như bị người bóp chặt cổ họng, bà khó tin trừng mắt nhìn chằm chằm Khương Minh Châu, ước chừng mười mấy giây trôi qua, trong cổ họng bà mới bộc phát ra tới một cổ âm thanh kinh thiên động địa, bà khóc rống kêu: "Minh Châu!"Lâm Uyển Nương vui mừng cực kỳ cũng khóc lên: "Minh Châu, thật là Minh Châu, mấy năm nay ngươi đã đi đâu?"Khương lão thái đang khóc lóc nhìn qua thấy Khương Minh Châu vẻ mặt cứng đờ, kỳ thật bà cũng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi, một cô nương mỹ mạo lại xinh đẹp như Minh Châu bị bán đi, kết cục có thể nghĩ.
Lại nhìn trên người tôn nữ của mình mang một thân phong trần, còn có cái gì bà không rõ, Khương lão thái đau thấu tâm can, lại hung hăng trừng mắt Lâm Uyển Nương không biết lựa lời mà nói: "Đã trở lại liền tốt, đã trở lại liền tốt."Lâm Uyển Nương bị Khương lão thái trừng mắt vẫn không mình đang dẫm phải lôi, vẫn tiếp tục khóc hỏi: "Ngươi mấy năm nay sống như thế nào?" Lại vui mừng xoa xoa nước mắt, "Nhìn dáng vẻ của ngươi có vẻ sống còn tốt, ta đây liền an tâm rồi.
Mấy năm nay ta vẫn luôn...." Dư lại lời nói đã bị Khương lão thái rống cho nuốt trở về."Câm miệng, ngươi không nói lời nào có phải sẽ chết hay không!" Khương lão thái trừng mắt, lại nhướng mi nói: "Ngươi có phải muốn nói vẫn luôn lo lắng đi tìm Minh Châu.
Ta phi! Đừng ở đây giả mù sa mưa.
Ngươi tâm ngươi nhãn đều chỉ có Khương Thiên Tứ cái tên súc sinh đó, ta kêu ngươi đi tìm Minh Châu, ngươi chỉ biết biết vây quanh tên súc sinh đó, ngươi đã sớm đem Minh Châu ném ra sau đầu.
Ngươi cái đồ tang môn tinh, nếu không phải ngươi sỉnh ra một tiểu súc sinh, Minh Châu như thế nào sẽ bị chịu khổ như vậy, đều tại ngươi, là ngươi cùng nữ nhi của ngươi hại thảm Minh Châu của ta."Lâm Uyển Nương thương tâm đến mức không thể đứng vững, nàng khóc rống: 'Thực xin lỗi, Minh Châu, là ta không dạy dỗ tốt Lai Đệ, ta thực xin lỗi ngươi."Khương Minh Châu thần sắc kỳ lạ nhìn người chưa già đã yếu Lâm Uyển Nương, lúc trên đường tới đây nàng đã nghe từ trong miệng Khương Thiên Tứ biết được những chuyên Lâm Uyển Nương trải qua, Lâm Uyển Nương năm đó thế nhưng lại chạy trở về được.
Nàng mỉa mai mà nhếch lên khóe miệng, nếu không trở về sống còn nhẹ nhàng một chút, bất quá nàng hiểu biết con người Lâm Uyển Nương, có lẽ nàng ta còn vui vẻ mà nguyện ý mà quay về chịu đựng."Thực xin lỗi có ích lợi gì!"Khương lão thái lửa giận tận trời, "Ngươi với nữ nhi của ngươi hại thảm Khương gia chúng ta...."Khương Minh Châu đứng một bên thờ ơ nghe Khương lão thái dùng đủ loại chanh chua, cay nghiệt mà mắng Lâm Uyển Nương đến thương tích đầy mình.
Lâm Uyển Nương yên lặng thừa nhận, một câu biện bạch cũng không có.Khương lão thái mắng không thấy phiền, Khương Minh Châu nghe đều đã thấy không kiên nhẫn, đang muốn đánh gãy lời nói của Khương lão thái liền nghe bà chửi đến Khương Thiên Tứ đang đứng rút ở một bên góc: "Minh Châu, nãi nãi hối hận a.
Năm đó ngươi nói đều đúng, Khương Thiên Tứ không phải người Khương gia của chúng ta, không phải nhi tử của phụ thân ngươi, hắn là nghiệt chủng do Uông Thu Nguyệt cùng với Nhiếp lão tam sinh ra, Khương gia chúng ta như thế nào liền có một tôn tử bất hiếu như hắn."Khương Thiên Tứ mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra khắp người ướt đến tưởng như hắn mới dầm mưa, nếu không phải Đao ca đang đứng canh ở cửa, hắn đều chạy đi rồi.
Ở lúc Khương Minh Châu hỏi hắn Khương lão thái những năm nay sống như thế nào, hắn liền ý thức được chính mình sai rồi.
Lão thái bà như vậy chán ghét hắn, còn vẫn luôn kêu hắn là đồ con hoang, Khương Minh Châu nghe Khương lão thái nói như vậy, sao còn có thể chiếu cố hắn.Nghe Khương lão thái nói vậy, Lâm Uyển Nương cũng nóng nảy nói: "Nương, Thiên Tứ bộ dáng rõ ràng...." Nàng lại một lần nữa bị Khương lão thái giận không thể át đánh gãy, "Ngươi câm miệng lại cho ta, ngươi muốn nhận nhi tử trên trời rơi xuống như vậy một mình ngươi nhận đi, Khương gia chúng ta tuyệt đối không có một tên súc sinh như vậy.
Kế Tổ của ta có bao nhiêu hiếu thuận, lễ nghĩa, thông minh lại có năng lực, sao có thể sinh ra loại mặt hàng này.
Hắn rõ ràng cùng một khuôn mẫu với Nhiếp lão tam, đều là lưu manh, vô lại."Khương Minh Châu nghe ra được Khương lão thái là bởi vì Khương Thiên Tứ bất hiếu với bà, nên bà thương tâm không muốn nhận hắn là tôn tử của mình, có một tôn tử bất hiếu bà khó mà tiếp thu, nhưng không phải tôn tử của bà trong lòng bà sẽ dễ chịu hơn một chút, thật là vừa đáng buồn vừa nực cười."Minh Châu ngươi không biết nãi nãi của ngươi mấy năm nay phải sống như thể nào đâu, tên súc sinh này ghét ta không cỏn giá trị lợi dụng ghét ta làm gánh nặng, đánh ta mắng ta, liền ăn một ngụm cũng muốn cùng ta đoạt." Khương lão thái nước mắt nước mũi đầy mặt lên án Khương Thiên Tứ, trong lúc lơ đãng bà liếc qua Khương Thiên Tứ đang đứng im ru trong góc như ve sầu mùa đông, ánh mắt kia so với ánh mắt Khương Thiên Tứ liếc nhìn Đao ca ở trước khách sạn không một chút khác biệt, đều là đắc ý khi tìm được người chống lưng, nói ngắn gọn chính là tiểu nhân đắc chí, chỉ có thể nói ai nuôi dưỡng hài tử, hắn sẽ giống người đó.Khương Minh Châu cười, nàng chân chính cười: "Thật sao? Nga...." Nhưng trước kia, nãi nãi người luôn nói Thiên Tứ là đứa hiếu thuận nhất trong ba người chúng ta, về sau ngươi đều sẽ trông cạy vào hắn, dưỡng lão cho ngươi."Khương lão thái nghẹn họng nhìn trân trối, bà khó tin nhìn Khương Minh Châu đang nhướng lên mi mắt, không biết một trận gió tiến vào từ chỗ nào, thổi đến lạnh cả sống lưng..