https://img..com/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-24-0.jpg
Chương 24: Đều là dòng suối nhỏ chưa chảy vào Hoàng Hà.
Thanh Long Sơn sa sút từ lâu, thật sự không ra hồn.
Nhờ có lần này Hứa Trân được Đại nho quỳ, lại bởi vì cứu hài đồng đánh ra danh tiếng, tuy rằng Thánh Thượng còn chưa ban thưởng cùng khen ngợi, nhưng Thanh Long Sơn quật khởi, đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Đa số tiên sinh cùng đệ tử bị Bạch Hồng cho giải tán đều chạy tới Thanh Long Sơn.
Có ngưỡng mộ danh tiếng, cũng có ham muốn học phí tiện nghi ở Thanh Long Sơn.
Hứa Trân nghe Triệu tiên sinh một hồi khen ngợi, rất ngại ngùng, vội vàng nói: "Ta bất quá là may mắn, quyển sách kia cũng không phải ta nghĩ được, là những người khác nghĩ, ta sắp xếp lại chép ra thôi."
Triệu tiên sinh nói: "Đem học thức cứu người chính là chuyện tốt, Hứa tiên sinh hà tất coi nhẹ mình."
Hứa Trân khách khí hai câu, chuẩn bị đi dạy học.
Triệu tiên sinh ở phía sau gọi nàng, từ trên bàn trà cầm lấy một quyển sách đưa cho Hứa Trân.
Hứa Trân hỏi: "Đây là cái gì?"
Triệu tiên sinh nói: "Đề thi khoa cử lúc trước ngươi sao chép."
Hứa Trân giật mình, còn tưởng mình biên soạn đề mục bị phát hiện.
Nàng nhìn Triệu tiên sinh một chút, nhỏ giọng hỏi: "Cái này sao...!có vấn đề gì không?"
Triệu tiên sinh không rõ vì sao: "Đương nhiên không có vấn đề." Hắn nói xong lại bổ sung, "Chỉ là mời Hứa tiên sinh, hôm nay có thể bắt đầu giảng giải đề thi, dù sao thi Hương sắp tới, trong thư viện có không ít người muốn tham gia thi Hương."
Hứa Trân nghe thấy không phải vấn đề của mình, nhất thời yên lòng, vẫy vẫy sách, vui vẻ bảo đảm mình nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó cầm đề thi đi về phía thư đường.
Thời tiết ngày hè, thời tiết nóng bốc hơi.
Mặc dù xung quanh thư viện bóng cây lay động, che đậy một mảng lớn ánh nắng, nhưng vẫn khiến mồ hôi người ta chảy ròng ròng.
Hứa Trân nhớ đến những tháng ngày dạy học ở nông thôn trước kia, tuy nghèo, nhưng vẫn có điều hòa, thỉnh thoảng còn có thể ăn dưa hấu ướp lạnh, hiện tại thực sự thảm, làm tiên sinh công nhật không có nhân quyền, chỉ có thể đưa tay tự lau mồ hôi.
Nàng vừa thần du ( đi vào cõi tiên) vừa tiếp tục đi về phía trước, bước trên hành lang rộng rãi, đối diện nhìn thấy một nữ tiên sinh một thân y phục xanh lam đứng dựa vào tường.
Lam y nữ tử có chút quen mắt.
Hứa Trân chỉ liếc mắt nhìn, không nhớ ra được ai, liền chuẩn bị rời đi.
Không ngờ người này trực tiếp gọi nàng lại.
"Hứa tiên sinh." Người kia hô.
Hứa tiên sinh dừng lại nhìn nàng.
Người kia hỏi: "Lúc trước chúng ta ở nhã tập từng gặp qua, ngươi còn nhớ ta không?"
Khẩu khí của nàng không được tốt lắm, hai gò má gầy gò, da dẻ trắng nõn, vẻ mặt cùng ánh mắt ngông cuồng, xem ra không giống một tiên sinh bình thường.
Hứa Trân nhìn nàng vài lần, vẫn không nhớ được, chỉ có thể thành thật trả lời: "Không nhớ rõ."
Lam y nữ tử kia bổ sung: "Ta cùng ngươi từng tranh luận học thuyết Đạo gia."
Hứa Trân có chút ấn tượng, nhưng vẫn không nhớ được.
Nàng hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Lam y nữ tử nói: "Không có chuyện gì."
Hứa Trân có chút không hiểu ra sao: "Vậy ta đi trước."
"Ta chỉ muốn nói với ngươi, tuy lúc trước ta nói không lại ngươi, nhưng không có nghĩa sau này không cãi lại ngươi." Lam y nữ tử gọi nàng lại, cao giọng nói: "Thư viện khác ra giá cao mời ta dạy học, ta vẫn chưa qua, chính vì muốn xem một chút, ngươi bị đệ tử gọi là bao cỏ, làm sao có thể khiến Đại nho quỳ xuống."
Nàng nói lời này như một phong thư giới thiệu, sau khi nói xong trực tiếp rời đi, không cho Hứa Trân thêm nhiều thời gian phản ứng.
Hứa Trân nhìn bóng lưng này rời đi.
Nhìn hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ, người này có bệnh.
Người này rời đi, Hứa Trân cũng xoay người rời đi.
Nàng suy nghĩ nội dung dạy học hôm nay.
Tuy nói Triệu tiên sinh chỉ là giao ra nội dung đề mục giảng giải, nhưng đáp án những đề mục này, chỉ là cho bọn đệ tử một đề mục ghi suy nghĩ riêng, cũng không thể ai cũng ra đáp án sáo lộ đi ( theo khuôn mẫu).
Nàng không trải qua thi cử, nhưng cảm giác hẳn là giống như thi đại học.
Hứa Trân đi trên hành lang.
Sắp tới ngã rẽ, trên tấm ván gỗ hành lang lại vang lên tiếng đạp bước, Hứa Trân theo âm thanh nhìn lại, nhìn thấy tiểu ăn mày.
Tiểu ăn mày thân mặc y phục bạch sắc, đứng bên hành lang, tóc bị chiếu thành màu xám đậm, một đôi mắt xanh lam thâm thẫm nhìn Hứa Trân.
Tâm tình cùng lúc trước nhìn thấy lam y nữ tử hoàn toàn khác nhau, lần này Hứa Trân rất vui mừng.
Nàng vội vẫy tay để tiểu ăn mày đến đây.
Tuân Thiên Xuân nghe lời đi đến trước mặt Hứa Trân, nàng một thân bạch y nhạt, có chút cảm xúc tơ lụa, chạy đến dán chặt trên người, phác họa đường nét thân thể ngây thô của thiếu nữ.
Hứa Trân nhìn, cảm thấy tiểu ăn mày cũng không giống mình nghĩ phát dục không tốt.
Tuy nàng cùng tiểu ăn mày ở chung đã lâu, nhưng chỉ có lần đầu gặp, mới thấy qua vóc người tiểu ăn mày.
Mà khi đó miệng tróc da, nóng lòng chà lau, liền coi như mình tắm rửa tấm ván gỗ, nào có cảm giác như hiện tại.
Chỉ cảm thấy thanh xuân tràn trề, khiến Hứa Trân có chút cảm thán chính mình được trọng sinh, cộng số tuổi lại cũng muốn vượt qua năm mươi.
Sau đó nàng nghĩ lại nghĩ, nghĩ đến mình từng giúp đại phản phái tắm rửa, trên mặt nhất thời không tự nhiên nổi lên một tầng đỏ ửng.
Tuân Thiên Xuân nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Trân, hơi nghi hoặc một chút nhìn nàng.
Hứa Trân vội bỏ tâm tư qua, hỏi: "Sao ngươi ở đây, không đến thư đường chuẩn bị một hồi khai khóa sao?"
Tuân Thiên Xuân nhìn nàng nói: "Đi tới."
Hứa Trân hỏi: "Vậy ngươi ra ngoài làm gì? Tìm ta sao? Có chuyện gì, sẽ không bị bắt nạt chứ?"
Hôm nay xác thật không ít người của Bạch Hồng thư viện, nói không chừng sẽ có không ít người phân đến lớp mình, đám Bạch Hồng này cũng không biết tính khí thế nào, vạn nhất táo bạo, tiểu ăn mày đúng là vẫn có thể bị bắt nạt.
—Tuy người này là đại phản phái, nhưng còn chưa trưởng thành, sẽ bị người ta bắt nạt.
Hứa Trân lôi kéo tiểu ăn mày đứng sang bên cạnh, hỏi tiểu ăn mày một chút rốt cuộc có bị bắt nạt hay không.
Tuân Thiên Xuân thẳng tắp đứng, đáp: "Không có." Nàng dừng một chút, lại nói: "Chỉ là, nhớ ngươi."
Thật sự khó thấy còn làm nũng.
Hứa Trân nghe câu này nhất thời nở nụ cười: "Không bị bắt nạt là tốt rồi, chúng ta thượng khóa đi."
Tuân Thiên Xuân lại không có động.
Hứa Trân hỏi: "Ngươi làm sao?"
Tuân Thiên Xuân không đáp, Hứa Trân hỏi mấy lần, Tuân Thiên Xuân chậm rãi nói: "Ta không thích, đệ tử Bạch Hồng thư viện."
Hứa Trân hỏi: "Bọn họ làm sao?"
Tuân Thiên Xuân đáp: "Không biết."
Hứa Trân hỏi: "Đánh ngươi?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Không có."
"Vậy tại sao không thích?"
Tuân Thiên Xuân lắc đầu một cái nói: "Không biết."
Hứa Trân nghĩ, có lẽ tiểu ăn mày nhìn thấy chuyện gì đó không hay.
Nàng hỏi không ra cái gì cụ thể, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo tiểu ăn mày tiếp tục thượng khóa.
Kết quả đến gần thư đường, nàng liền nghe thấy một trận tiếng đùa giỡn kịch liệt.
Hứa Trân vội vàng chạy tới xem, mới vừa bước vào, liền nhìn thấy bình phong cuối thư đường ầm ầm ngã xuống, có hai nam tử mặc y phục đệ tử đánh nhau, vừa đánh vừa lớn tiếng mắng.
"Thanh Long Sơn thư viện các ngươi bất quá vận khí tốt, dựa thế thôi! Ta nói sai sao?!"
"Tiên sinh chúng ta không có xấu xa giống như Bạch Hồng thư viện các ngươi!"
"Ta nhổ vào, tiên sinh kia lừa người không tính là tiên sinh, dù sao đệ tử chúng ta, khẳng định so với Thanh Long Sơn các ngươi mạnh hơn!"
"Vậy các ngươi đến Thanh Long Sơn làm gì?!"
Hai người mắng vài câu lại bắt đầu đánh nhau, vung quyền đánh mặt, đảo mắt đã bắn máu tung tóe.
Hứa Trân sửng sốt một lát, phát hiện trận hỗn chiến này thật sự sẽ đánh chết người, vội vàng chạy tới khuyên can.
"Đừng đánh, đừng đánh a!"
Tên đánh nhau kia tranh thủ nhìn Hứa Trân một chút, đang muốn nói chuyện, bị một quyền đánh vào con mắt, khóe mắt tức thì sưng lên.
Hứa Trân nhìn thấy mặt người kia, hô: "Má ơi, Lý Tam Lang! Tại sao ngươi đánh nhau?"
Hai người này đánh nhau quên hết mọi thứ, kéo tay áo nắm tóc.
Đồng học xung quanh đều hăng hái trợ uy.
Vài tên đệ tự Bạch Hồng cùng tùy tùng Lý Tam Lang lớn tiếng hô: "Đánh hắn! Đừng sợ!"
Hứa Trân đến gần mắng, suýt chút nữa bị loạn quyền đánh trúng.
Tên Bạch Hồng kia càng thêm hung hăng.
"Quân tử lục nghệ, ta xem tên sinh các ngươi dường như cũng không tinh thông a."
"Nếu là Bạch Hồng tiên sinh chúng ta, cũng sẽ không để xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đều đặc biệt lợi hại, cái gì cũng đều biết."
"Tiên sinh các ngươi đến cùng có cái gì đáng để tôn kính."
Bạch Hồng thư viện cười nhạo xong, lớn tiếng cười, vài nam đệ tử mậu ban không cam lòng, vén tay áo muốn mắng trở lại.
Đột nhiên, tên đánh người kia, bị một tảng đá đập trúng đầu, nắm đấm nâng trên không trung hồi lâu, không thể hạ xuống, bởi vì mỗi lần sắp hạ xuống đều bị tảng đá đập trúng, liên tiếp đập trúng vài cái.
Đệ tử Bạch Hồng đánh người hét lớn một tiếng: "Ai!"
Bên trong thư đường nhất thời yên tĩnh.
Hắn đứng lên mắng: "Ai đánh ta?"
Hắn vừa đứng lên, nhất thời thư đường có vẻ chật chội thấp bé, có loại lực uy hiếp không giống bình thường.
Lý Tam Lang trong đám cùng lứa thân hình đã cao lớn, người này càng thêm cường tráng, dường như võ công cũng rất lợi hại, đem Lý Tam Lang đánh nằm trên đất chỉ có thể thở phì phò.
Mấy tên xung quanh vốn muốn tranh luận, nhìn thấy hình thể người này, lùi về sau vài bước, không dám lên tiếng.
Tên đệ tử đánh người chờ một lát, cười nhạo nói: "Cái gì Thanh Long Sơn thiện tâm nhân nghĩa, ta xem chính là một đám tiểu quỷ nhát gan thôi.
Đệ tử nhát gan, tiên sinh càng..."
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cả người quỳ xuống ngã về phía trước, bịch một tiếng té trên mặt đất.
Mọi người khiếp sợ.
Tên đệ tử Bạch Hồng ngã xuống đất, trừng hai mắt chảy máu mũi, qua hồi lâu mới phản ứng lại, hắn mất rất nhiều sức, chống tay đứng lên mắng: "Ai đánh ta?"
Không ai trả lời.
Nhưng rất nhanh, có người nhìn thấy Tuân Thiên Xuân đứng phía sau tên đệ tử Bạch Hồng, vị trí vừa vặn có thể đạp người.
"Là tên này! Là tên nữ hài này." Có một tên đệ tử Bạch Hồng hô.
Một đám người theo đó nhìn sang, nhìn thấy Tuân Thiên Xuân, không thể tin đạp được đệ tử Bạch Hồng thư viện, lại là một tiểu cô nương gầy yếu.
Đám người nhất thời nói không ra lời.
Một tên vóc người to lớn như vậy, lại bị một nữ đệ tử so với hắn nhỏ hơn ba lần gạt ngã?
Dường như không quá chân thật.
Tên đệ tử đánh người kia hiển nhiên cũng không tin, giơ nắm đấm lên muốn đánh Tuân Thiên Xuân.
Tuân Thiên Xuân nghiêng người tránh thoát, đồng thời lại dùng cục đá đánh người kia một cái, trực tiếp chứng minh người đánh cùng người đạp, đều là nàng.
Lần này đệ tử kia nổi giận, đệ tử Bạch Hồng xung quanh cũng nổi giận, còn có Lý Tam Lang cùng tùy tùng...
――――――
Cũng may Tuân Thiên Xuân là người có lý trí.
Hơn nữa còn rất nghe lời Hứa Trân.
Hứa Trân ở bên cạnh nỗ lực khuyên can, Tuân Thiên Xuân lén lút đánh tên Bạch Hồng thư viện kia vài quyền, liền lùi xa, đi tới bên cạnh Hứa Trân, một bộ dáng vẻ bị thương.
Hứa Trân đau lòng không thôi, cảm thấy về sau không thể cho mấy người này sắc mặt tốt.
Tên cầm đầu bị Tuân Thiên Xuân đánh, đám còn lại rất nhanh tán loạn thành cát.
Hỗn chiến từ từ kết thúc, một đám đệ tử đánh mệt mỏi, mặt mày xám xịt ngồi phịch bên bàn trà.
Tuân Thiên Xuân là có thể diện nhất, tóc không loạn, y phục sạch sẽ, chỉ có ống tay áo bị người kéo rách một lỗ.
Nàng cúi đầu nhìn tay áo của mình, rất đau lòng, yên lặng đem tay áo gấp ngược lại, cuốn lên.
Hỗn chiến tuy kết thúc, nhiệm vụ của Hứa Trân lại chưa kết thúc.
Nàng phụ trách làm lão sư, không thể không bi thảm đem mấy tên đệ tử bị thương kia mang ra, tìm người cùng nhấc ra ngoài ghế trúc, trước tiên khẩn cấp xử lý vết thương, lại tìm y công trị liệu, toàn bộ bôi thuốc.
Hứa Trân đứng bên ngoài, chờ y công nói không có chuyện gì, mới dám tiếp tục thượng khóa.
Tên Bạch Hồng thư viện kia không chịu thua.
Nằm trên ghế trúc nói với Hứa Trân: "Bạch Hồng cùng Thanh Long Sơn so sánh, chẳng lẽ không phải Bạch Hồng lợi hại hơn sao, vì sao chúng ta nói ra sự thật, liền bị đánh? Tên đạp người kia lẽ nào không bị trách phạt sao?"
Hứa Trân nói: "Xác thật là lợi hại, nhưng các ngươi có nghĩ tới một vấn đề hay không?"
Đệ tử Bạch Hồng hỏi: "Vấn đề gì?"
Hứa Trân nói: "Thanh Long Sơn cùng Bạch Hồng, bất quá cũng đều là dòng suối nhỏ chưa chảy vào Hoàng Hà, tại sao ngươi muốn đem ánh mắt thả thiển cận như vậy đây?"
Đệ tử Bạch Hồng nghe được cố sự này, bỗng nhiên dâng lên tâm tình xấu hổ, nhưng loại tâm tình này tới nhanh đi cũng nhanh.
Hắn nói: "Ta chỉ muốn chứng minh, đệ tử Bạch Hồng chúng ta năng lực mạnh hơn!"
"Năng lực mạnh hơn không phải xem thư viện." Hứa Trân nói, "Dù trở thành Hoàng Hà Trường Giang, vẫn còn hải dương rộng lớn, nhân ngoại hữu nhân, ngươi đừng lại câu nệ hai nhà thư viện này."
Sau khi nàng nói xong, vỗ vỗ vai người đệ tử này, trở lại giảng bài.
Phía sau yên tĩnh một chút.
Tên Bạch Hồng thư viện lúc trước đánh người bò dậy hô: "Ta nhất định sẽ chứng minh, đệ tử Bạch Hồng chúng ta xuất ra, nhất định là lục nghệ tinh thông, sẽ không thua kém!"
◍ ――― Hết chương 24 ――― ◍.