https://img..com/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-51-0.jpg
Chương 51: Thân làm một lão sư, thật sự quá không hợp cách!
Hứa Trân một đường chạy về nhà, bị gió lạnh ban đêm thổi tới, rốt cuộc bình tĩnh không ít.
Ban đêm tuyết nhỏ dồn dập, bay tới trên bả vai nàng.
Nàng đi vào phòng nhóm chút củi lửa, lại châm chút đèn, có cảm giác an toàn thêm không ít.
Nhưng mảnh vai trơn bóng như ngọc trước mắt vẫy mãi vẫn không tiêu tán, quả thật chính là đang thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, nàng động tâm với một hài tử, còn là một phản phái mình mang về, tình huống này không đúng lắm.
Vốn nhiệt huyết cũng dần dần biến mất.
Hứa Trân đột nhiên có chút căm ghét mình như vậy.
Nàng đây là làm gì?
Bây giờ binh hoang mã loạn, biên quan nguy cơ tứ phía, tiểu ăn mày nỗ lực vì người nhà phấn đấu, còn nàng trong đầu lại đầy chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Này thực sự là không nên.
Hứa Trân vô lực co quắp ngã trên giường, nàng nhìn trần nhà, nhớ tới trước khi mình xuyên qua, cùng với chuyện tình ở Giang Lăng cùng Trường An trước đó, nhớ tới từng chi tiết nhỏ kia, những lúc nàng cùng tiểu ăn mày ở chung, đều khiến nàng rất vui vẻ.
Tiểu ăn mày này, rõ ràng là phản phái, vì sao lại đáng yêu như vậy.
Hứa Trân không nghĩ ra.
Nhưng cũng không thể lại nghĩ.
Lúc trước nàng bị chấn động không cách nào suy nghĩ, vào lúc này bình tĩnh, mới ý thức tới, cảm tình là chuyện của hai người, tiểu ăn mày vẫn coi mình là tiên sinh, mình làm sao có thể tự ý để cho một tầng cảm tình thuần khiết này dính thêm màu sắc.
Huống hồ vẫn còn là ở cổ đại, không phải là hiện đại mà mình hiểu rõ, cho dù mình chiếm đoạt tiểu ăn mày, hai nữ tử đi trên đường, nhất định bị không ít chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nàng thì không sao, nhưng không thể liên lụy tiểu ăn mày.
Một số quyết định, không thể chỉ dựa vào kích động.
Hứa Trân thầm than một tiếng, vươn mình nằm lỳ ở trên giường, nhìn chằm chằm trăng sáng đại mạc ngoài cửa sổ, thanh khiết chói mắt, cực kỳ giống đôi mắt hoa đào khí khái như tuyết của người nào đó.
Tại sao mình lại bắt đầu nhớ tiểu ăn mày rồi?
Mới tách ra bao lâu đâu a!
Hứa Trân rất tuyệt vọng dời tầm mắt đi.
Rõ ràng mình hai đời cộng lại, dạy dỗ qua rất nhiều người, nhưng tới phiên mình làm quyết định, chung quy vẫn dễ dàng lo lắng nhiều, không dám xuống tay.
Vẫn là ổn định tâm ý của mình, trước kiếm điểm công đức mua thuốc giải đi.
Hứa Trân vừa ghét bỏ mình, vừa nỗ lực ổn định mình duy trì trạng thái bình thường, không nghĩ tới chuyện có thích hay không nữa.
Lại qua mấy ngày, nàng mở ra giao diện hệ thống tùy tiện nhìn một chút, điểm công đức cũng không có biến động gì, gần đây không có làm chuyện tốt, nên vẫn dừng ở hai vạn tám điểm.
Hứa Trân bắt đầu suy nghĩ mình có thể làm gì để tích góp chuyện công đức.
Đánh trận thì không có khả năng lắm, thương tới tính mạng, nắm điểm công đức xác suất cũng không lớn, chỉ có thể bắt tay từ tăng cao hạnh phúc sinh hoạt của bách tính.
Nàng mang khăn đội đầu, đội gió bắc ra ngoài.
Biên quan mặc dù rách nát, nhưng qua nhiều năm lắng đọng, đã hình thành cơ chế phòng hộ độc hữu, muốn thay đổi, vô cùng khó, còn dễ dàng tạo thành phá hoại.
Phương diện kiến thiết thành thị này không có cách nào thay đổi, phải nghĩ biện pháp khác.
Ngốc cô tử vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa thành.
Hứa Trân nhìn thấy, đi tới tán gẫu nói chuyện với nàng, tán gẫu nửa ngày, ngốc cô tử lưng mang vỏ kiếm vẫn không để ý tới người khác, nàng quanh năm đứng dưới ánh mặt trời, bị gió cát thổi khiến mặt đen một mảnh, hồng một mảnh.
Băng gạc ố vàng quấn ở bên cổ, hiển nhiên không có xoa thuốc, tùy tiện bịt.
Hứa Trân nói với nàng: "Ngươi cứ chờ đợi thế này, sợ là sẽ ngã trước a mẫu của ngươi."
Sau khi nói xong nhớ tới tiểu ăn mày bất cứ lúc nào cũng phải ra chiến trường, trong lòng một trận khó chịu.
Nàng đứng bên cạnh ngốc cô tử nói: "Ngươi biết không, nhà ta cũng có tiểu hài, vô cùng đáng yêu, nhưng gần đây ta phát hiện, tâm tư của ta đối với nàng thay đổi."
Ngốc cô tử bình tĩnh đứng.
Hứa Trân thẳng thắn coi nàng thành cái cây, nói: "Lại biến thành một loại tâm tư không sạch sẽ, chính là loại kia, muốn chiếm lấy nàng, để nàng thuộc về một mình mình, ngươi hiểu cái loại ý nghĩ kia sao?"
Ngốc cô tử sẽ không quan tâm người, ánh mắt cũng chưa từng động.
Hứa Trân nhìn, nhớ tới mới ban đầu, mình nhặt được tiểu ăn mày, khi đó tiểu ăn mày, cũng là như vậy, một bộ dáng vẻ không muốn sống.
Cũng may sau đó sinh động hơn nhiều.
Sẽ khóc sẽ cười, sẽ làm nũng với mình, sẽ ở trong mưa to gió lớn cứu người.
Hoàn toàn không giống như một phản phái bình thường.
Hứa Trân nghĩ tới tiểu ăn mày không nhịn được vui vẻ a, nàng tiếp tục nói vài câu, nói xong, đứng dậy rời đi.
Có thể nói một phen như vậy, thật có thể làm tâm tình khoan khoái không ít, Hứa Trân tiếp tục đi tìm chuyện tốt làm.
Trên đường gặp phải nữ quan.
Nữ quan đang ở ven đường dựa vào tường nghỉ ngơi.
Hứa Trân nhìn thấy, vui vẻ chạy tới chào hỏi.
Nữ quan kia thấy sắc mặt Hứa Trân thoải mái như vậy, hỏi nàng phát sinh chuyện tốt gì.
Hứa Trân chỉ cười hắc hắc.
Cười còn thuận tiện hỏi, Bình Lương có ai cần trợ giúp không.
"Cần trợ giúp?" Nữ quan suy tư nói, "Lần trước ta cùng ngươi nói chuyện dạy học ngươi còn nhớ không?"
Hứa Trân gật đầu.
Nữ quan nói: "Kỳ thật bên trong có không ít đệ tử, trong nhà bần cùng, không đóng được thúc tu."
Hứa Trân nghe xong suy nghĩ chốc lát: "Ngươi muốn ta dạy học miễn phí, này thật ra cũng không phải—"
Nàng đang muốn nói cũng không phải việc gì khó.
Nữ quan lại nói: "Vậy nên bọn họ hầu như không có đọc qua sách, trong nhà a phụ a mẫu tòng quân, liền đi theo đánh trận, nếu ngươi có thể khiến họ trúng cử thi Hương sang năm, vậy thì không thể tốt hơn rồi."
Hứa Trân trầm mặc chốc lát, cảm thấy nữ quan này thật giống như đang làm khó dễ nàng.
Để nàng đem một đám chưa đọc qua sách dạy thành cử nhân? Nói đùa sao?!
Hứa Trân uyển chuyển biểu thị: "Khoa cử không đơn giản."
Nữ quan gật đầu: "Năm đó ta thi qua, xác thật không đơn giản."
"Vậy ta..." Hứa Trân còn muốn giãy dụa một hồi.
Nữ quan đột nhiên cười ha ha, nàng đánh gãy Hứa Trân giải thích: "Ta nói đậu cử nhân gì, đều là đùa giỡn thôi, ngươi có thể khiến bọn họ hiểu chút tri thức, đừng hữu dũng vô mưu là tốt rồi."
Nếu chỉ như vậy xác thật vẫn được.
Hứa Trân gật đầu đồng ý.
Nữ quan thấy nàng đồng ý, dẫn nàng đi một vòng thư viện.
Thư viện Bình Lương gần như giống nhà dân, nóc nhà thấp bé, xung quanh dựng tảng đá, phía trên bày ra các vũ khí như tên, búa, hậu viện còn dựng mai hoa thung(1).
⌈(1) Mai hoa thung = Mai hoa trang: Hay gọi chính xác hơn là Mai hoa thung pháp ( phép tập trên cọc gỗ mai hoa) dịch nôm na là "Rừng cây hoa mai'.
Là một công phu tập luyện võ thuật nổi tiếng của võ thuật Trung Hoa, nhằm luyện cho thân thể cùng bộ pháp linh động, chính xác trên các cọc cây ( thung).
Mai hoa thung pháp rất có thể xuất xứ ban đầu từ Thiếu Lâm tự hoặc Ngũ Mai lão ni.⌋
Hứa Trân rất khiếp sợ: "Này cũng không kém quân doanh đi."
Nữ quan nói: "Xác thật như vậy."
Nàng nói xong mang Hứa Trân đi tới một cửa tiểu thổ ốc, trong phòng ngồi một lão ông đầu trọc, trên người mặc bào sam vải bông, từ cổ áo nhìn, bên trong còn mặc bốn, năm bộ y phục.
Lão ông hai tay giấu trong tay áo, nhìn nữ quan, hỏi: "Chuyện gì?"
Nữ quan nói: "Giúp ngươi tìm tiên sinh dạy học."
Lão ông nhìn Hứa Trân: "Người này?"
Nữ quan đáp một tiếng.
Lão ông không lên tiếng, giơ tay chỉ giấy cùng bút trước mắt, để Hứa Trân viết tên cùng khoa mục giảng bài.
Hứa Trân thấy không có quy định cụ thể, liền tùy tiện viết.
"Binh pháp?" Lão ông nhìn Hứa Trân viết khoa mục, "Ngươi còn biết binh pháp?"
Hứa Trân thành thật khai báo: "Không quá rõ."
Lão ông hỏi: "Vậy vì sao ngươi dạy cái này?"
Hứa Trân cười giải thích: "Dù sao đệ tử nơi này sau này cũng muốn đi đánh giặc, học cái gì cũng không bằng học binh pháp hữu dụng hơn."
Lão ông cùng nữ quan nghe vậy, đều sững sờ.
Bọn họ muốn cho bọn đệ tử đọc sách, nghĩ tới bất quá là để những người này trúng cử, rời Bình Lương, đi tới chỗ an toàn, đừng lại trở về đánh trận, nếu như có thể làm một tiểu quan nhàn tản, thì là tốt đẹp nhất.
Cũng rất ít nghĩ tới, để đám đệ tử học binh pháp, có thể ở nơi chiến loạn như Bình Lương tiếp tục sống tiếp.
Cũng không phải là không nghĩ tới, chỉ là không tự tin.
Tiểu quan mới tới này, xem thì không hề có khí phách, dã tâm tựa hồ lại không nhỏ, cũng không phải người thường a.
Lão ông nhìn Hứa Trân ánh mắt thoáng biến hóa, nhìn nàng cũng tăng không ít độ tán đồng.
Thư viện hôm nay tạm thời không giảng bài.
Ba người đứng bên gian nhà, hàn huyên nội dung giảng bài, sau đó nữ quan cùng Hứa Trân từng người rời đi.
Nữ quan về nhà nấu cơm.
Hứa Trân tiếp tục ở chung quanh lắc lư mãi tới tận chạng vạng mới về nhà, ăn cái gì cũng đều không có khẩu vị, thẳng thắn trực tiếp đi ngủ.
Ngủ không biết bao lâu, bên ngoài bỗng một trận rầm rầm vang rền, Hồ binh lại xâm lấn, lửa chiến tranh nổi lên bốn phía, tiếng trống cùng tiếng kèn lệnh vang vọng, xung quanh tường thành dấy lên huyết quang đỏ tươi, thần hồn nát thần tính, cát đá đầy trời.
Vạn tầng sóng lửa tầng tầng kéo tới.
Xuyên qua một bức tường, tới hai đạo cửa.
Hứa Trân cách thổ ốc nghe thấy mùi vị cháy khét.
Nàng ngủ tới thần trí không rõ, lần mò bò dậy, nghe bên tai tiếng vang hoảng loạn, nhìn bên ngoài sắc trời vàng đen.
Nàng mất không ít thời gian phản ứng, mới chậm rãi phủ thêm y phục, mang hài vào, đi tới gian phòng khác, trốn vào trong hầm, phòng ngừa bị đạn lạc tán tiễn bắn trúng.
Bên trong phòng tối om, chỉ có nàng cùng trăm lượng vàng ngự tứ, đỉnh đầu khe hở hơi lộ ra ánh sáng, Hứa Trân dựa vào đường ánh sáng này nhìn bên ngoài.
Bên ngoài từ từ yên tĩnh.
Chờ có thể nghe thấy tiếng chuông cùng chim hót, mang ý nghĩ Hồ binh đã chạy.
Hứa Trân thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, cửa trên đỉnh đầu bỗng nhiên bị lôi kéo, phát sinh tiếng vang cọt kẹt thật lớn.
Sợ tới mức Hứa Trân đem khẩu khí vừa rồi nuốt trở về.
Tình huống gì a? Chẳng lẽ Bình Lương bị công phá, người Hồ xông tới?
Hứa Trân không dám tin.
May là người phía trên kia rất nhanh nhảy xuống, hô: "Tiên sinh."
Là tiểu ăn mày.
Lo lắng của Hứa Trân buông xuống.
Nàng mượn ánh trăng mà nhìn, xác nhận là Tuân Thiên Xuân mặt mày xám xịt, liền nhịn không được cười: "Ngươi sao lại thành thế này?"
Nàng không mang khăn tay, đưa tay dùng tay áo bào lau mặt Tuân Thiên Xuân.
Sắc mặt Tuân Thiên Xuân không những tro bụi, còn có vết máu khô cạn.
Nàng không muốn để Hứa Trân nhìn thấy, liền nghiêng đầu né tránh.
Hứa Trân sửng sốt hồi lâu, trong lòng thoáng qua vô số ý nghĩ, cho rằng tiểu ăn mày phát hiện tâm tư xấu xa của mình, muốn giữ khoảng cách với mình.
Nhưng nếu vậy nàng còn tìm mình làm gì?
Đúng vậy, làm sao tìm tới mình?
Trọng điểm của Hứa Trân rất nhanh lệch đi, nàng hỏi Tuân Thiên Xuân: "Hồ binh đột kích, sao ngươi không ở quân doanh, chạy tới chỗ ta làm gì? Ngươi như vậy không tính là đào binh sao?"
Tuân Thiên Xuân thấy nàng căng thẳng, mặt mày vốn lạnh lẽo nhất thời trở nên ôn nhu.
Khuôn mặt nàng xinh đẹp, vết sẹo khóe mắt hiện tại dính máu, càng thêm diễm lệ vô song, nàng nhìn Hứa Trân, nhìn vài lần, không lên tiếng, chuẩn bị đi.
Hứa Trân hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Tuân Thiên Xuân quay đầu, giải thích với Hứa Trân: "Sợ tiên sinh có chuyện."
Đầu óc Hứa Trân mơ hồ: "Ta có thể xảy ra chuyện gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Không biết, bên ngoài kết thúc, ta liền nhịn không được nhớ tới tiên sinh."
Lời này nàng nói không có thâm ý gì, nhưng truyền vào tai Hứa Trân, phảng phất tự nhiên thành tán tỉnh, khiến lòng nàng ngứa ngáy.
Hứa Trân quay đầu đi, cảm thấy lúc này khả năng không có cách nào bình tĩnh nói chuyện, liền để Tuân Thiên Xuân đi trước.
Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng, rất nhanh tiến tới, từ trong ngực lấy ra một đống đồ vật đặt trong tay Hứa Trân.
Hứa Trân giang hai tay cúi đầu nhìn.
Tựa hồ là chút hạt giống, tán loạn trong lòng bàn tay.
Nàng hỏi tiểu ăn mày: "Đây là cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Hạt giống."
Hứa Trân cười nói: "Thật là vậy a, hạt giống gì?"
Tuân Thiên Xuân đáp: "Ta cũng không biết, cướp được từ trên người kẻ địch."
"Kẻ địch? Người Hồ sao? Người Hồ bên kia có thể có vật gì tốt?" Hứa Trân giơ tay nhìn kỹ loại hạt này, nhìn hồi lâu, phát hiện thật giống hạt giống cây hồng đậu ( đậu đỏ).
Người Hồ thích ăn hồng đậu?
Hạt hồng đậu nấu cháo sao? Rất khỏe mạnh, Hứa Trân đem đống đồ này bỏ vào túi bên hông.
Tuân Thiên Xuân thấy Hứa Trân nhận lấy, nói: "Tiên sinh, ta đi trước."
Hứa Trân gật đầu, nhưng lại không nỡ, theo bản năng giơ tay kéo tay áo Tuân Thiên Xuân.
"Ngươi—"
Nàng kéo rồi không biết làm gì, suy nghĩ hồi lâu, quyết định đem bào sam trên người đưa cho tiểu ăn mày mặc, phòng ngừa trên đường bị lạnh.
Đáng tiếc còn chưa làm động tác, Tuân Thiên Xuân liền nắm chặt lấy tay kéo tay áo của Hứa Trân, dùng hai tay nắm, đem tay Hứa Trân ủ trong lòng bàn tay, lan truyền từng trận ấm áp, có lẽ muốn đem tay Hứa Trân ủ ấm thành than nóng.
Bàn tay hai người không chênh lệch bao nhiêu, ngón tay Tuân Thiên Xuân hơi dài hơn một chút, lòng bàn tay có lớp chai mỏng manh.
Hứa Trân rút về, không thành công rút về, ngược lại khiến lòng bàn tay hai người ma sát, ngứa vô cùng.
Vết chai mỏng ma sát thịt mềm, xác thật dằn vặt người.
Ánh mắt Tuân Thiên Xuân âm trầm, thấy Hứa Trân cúi đầu, mặt lại hồng, liền tiến gần, nắm tay Hứa Trân kề sát ngực mình, nhẹ giọng hỏi Hứa Trân làm sao.
Hứa Trân không nghe rõ bên tai ong ong.
Tuân Thiên Xuân giơ tay sờ trán nàng, xác thật Hứa Trân không sao, rồi nói: "Tiên sinh, ta phải trở về."
Hứa Trân xem như nghe được.
Nàng nào có tâm tư nghe cái gì trở về hay không trở về, lung tung gật đầu đáp một tiếng.
Tuân Thiên Xuân cùng nàng nói lời từ biệt, nhiệt khí phủ lên gò má Hứa Trân, theo gió lạnh thổi vào hầm rất nhanh tiêu tán.
Nàng không ở lâu, trực tiếp nhảy lên sàn nhà.
Bên ngoài đầu tiên là tiếng đá vụn lăn, tiếp đó là yên tĩnh không hề có tiếng động, chỉ có hơi lạnh không ngừng thâm nhập vào, khiến người ta lạnh run.
Nguyệt quang vẫn là màu trắng, trắng như tuyết như sương.
Hứa Trân vẫn đứng ở dưới.
Thật lâu sau, nàng mượn ánh trăng nhìn bàn tay của mình, nghĩ tới cử động giữ tiểu ăn mày vừa nãy của mình, cùng tới từng tiếng "tiên sinh" của tiểu ăn mày...!
Nàng giơ tay che mặt, sâu sắc vì cử động phóng đãng vừa nãy của mình mà đỏ mặt tới mang tai.
Nàng đã làm gì? Thân làm một lão sư, thật sự quá không hợp cách!
◍ ――― Hết chương 51 ――― ◍.