Pháo Hôi Này Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Bên này trong một căn hiệt thự rộng lớn, một người đàn ông với dáng người mảnh mải đang châm điếu thuốc lá, một làm khói được thả ra. Trên khuôn mặt của hắn bây giờ lộ ra vẻ thờ ơ, cảm xúc lúc đầu cũng dần phai nhạt.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại liền vang lên, người đàn ông đi đến trước ghế cầm lấy điện thoại lên. Nhưng hắn không hề bắt máy mà tay ấn lên nút nguồn, không gian cứ thế bị tiếng chuông điện làm ồn trở nên im ắng lại.

Hắn vừa ngẫm nghĩ vừa đi đến phòng tìm lấy bộ quần áo mặc vào, sau đó liền đi ra ngoài.

Bên ngoài trời lúc này đã hơn nửa đêm rồi, không khí cũng theo đó mà lạnh xuống đi rất nhiều, không lấy một bóng người nào cả vì bình thường mọi người đều đã đi ngủ hết rồi.

Người đàn ông im lặng nhìn đầu hồ trên tay mình đã hơn 2 giờ sáng, xung quanh cũng im ắng đến nỗi nghe được cả tiếng thở của hắn, hắn tự mình đi dọa xung quanh cứ như vậy đi theo con đường, trời thì tối vừa lạnh nhưng người đàn ông lại chả hề quan tâm chút nào, cứ thế mà đi mãi không ngừng nghỉ.

Cho đến khi gần 5h sáng bầu trời lúc này mới đang dần dần đang lên, hắn đứng lại nhìn về phía mặt trời mọc trong lòng không biết đang suy nghĩ.

Mà khuôn mặt lại lộ ra rất nhiều phiền muộn, hắn cứ như vậy đứng ngắm nhìn bình minh lên.

Bên ngoài bây giờ cũng dần dần có người qua lại, mặt trời càng lúc càng lên cao số người xuất hiện càng nhiều hơn. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của hắn, khuôn mặt vốn đã đẹp giờ có thêm ánh sáng bình minh chiếu vào, nó càng nổi bật hơn trong đám người.

Mọi người ai nấy đi qua hắn đều ngoảnh lại nhìn hắn thêm một lúc, dù sao ai chả yêu cái đẹp đúng không. Mà hắn lúc này mới bắt đầu quay đầu nhìn về phía đám đông, bọn họ đều đang làm việc của mình. Có người thì đang đi dọa dắt theo con nhỏ, có người thì đang trên đường tới nơi làm việc, có người lại nắm tay người yêu của mình vui vẻ nói chuyện...


Cảnh vậy xung quanh dường như đều hết sức bình thường giống như bao ngày mà thôi, nhưng nó lại người đàn ông trong lòng có một cảm xúc đau đớn khó tả. Nhìn những khuôn mặt tươi cười của bọn họ vui vẻ, rồi lại có những khuôn mặt buồn bã.

Điều này khiến hắn nhận ra được một điều, từ ngày hôm nay khung cảnh như vậy sẽ không còn có thể xuất hiện được nữa, mọi thứ trên Trái Đất sẽ bắt đầu thay đổi từ ngày hôm nay.

Nó cũng chính là khởi đầu cho cuộc sống sau này của hắn, có lẽ hắn cũng nên làm gì đó thôi.

Phía bên Tề Lạc sau khi trải qua 12 tiếng trong phòng giam, cuối cùng anh cũng sử dụng được dị năng. Tề Lạc thấy vậy cũng không chần chừ chút nào mà bắt đầu sử dụng dị năng của mình trốn thoát khỏi nơi này, rồi quay lại căn cứ của mình.

Đám đồng đội cả đêm hôm qua không tìm được Tề Lạc đã chờ sẵn từ rất lâu, sau khi thấy Tề Lạc quay trở về bọn họ cũng lập tức tiến lên phía Tề Lạc.

Ưng Vệ lên tiếng trước:" Cuối cùng cậu cũng về ngày hôm qua tôi đi tìm cậu nhưng nghe họ bảo cậu đi lấy dược liệu kia rồi. Thế nào mọi chuyện có thuận lợi không ".

Tề Lạc đáp lại:" Cũng coi như lấy được đi ".

Hộ Hùng nghe vậy liền vui vẻ ra mặt:" Lấy được rồi sao không ngờ động tác của anh Tề lại nhanh đến vậy đấy, thế nào lấy ra cho tôi xem thử ".

Tề Lạc cũng hề giấu diếm họ vì dù sao người ở đây đều rất đáng tin cậy, anh liền ra lệnh cho sâm Ngọc Lĩnh xuất hiện.

Sâm Ngọc Lĩnh hiểu ý nó liền dùng kĩ năng của mình, xuất hiện trước đám người.

Ưng Vệ và Hộ Hùng đều đứng gần nên bị sự xuất hiện này của sâm Ngọc Lĩnh làm sợ cho chết khiếp.

Ưng Vệ lắp bắp hỏi:" Nó là cái gì vậy, tạo sao lại xuất hiện ở đây ".

Thích An thấy Tề Lạc về cũng đi về phía anh, sau khi nghe được cuộc nói chuyện của họ cô nhìn cái vật nhỏ trắng trắng này liền dở chứng nói đùa:" Ô đây chắc không phải là sâm Ngọc Lĩnh anh Tề nói đấy chứ... cái vậy này cũng đáng yêu phết đấy chứ ".

Tề Lạc nghe vậy gật đầu nói rất thẳng thừng:" Đúng là sâm Ngọc Lĩnh ".

Thích An vốn chỉ muốn nói đùa một chút không ngờ câu trả lời của Tề Lạc lại như vậy, khiến cô không thể tin nổi.

Cả 3 nghe vậy đều hết hồn đồng thanh nói:" Cái gì! "


Khang Kiện đang bận bịu cũng chú ý đến họ, gác lại mọi thứ đi đến gần Tề Lạc rồi lại nhìn cái vậy nho nhỏ không rõ là gì xuất hiện ở đây.

Khang Kiện hỏi:" Sao vậy gặp phải chuyện gì sao, à mà sao cái vật nhỏ kỳ lạ này là gì vậy, lần đầu tôi nhìn thấy nó đây ".

Tề Lạc nhìn Khang Kiện trả lời:" Là sâm Ngọc Lĩnh ".

Khang Kiện vẫn chưa hiểu lắm nói:" Mà sâm Ngọc Lĩnh thì liên quan gì tới nó chứ ".

Tề Lạc thấy họ vậy bắt đầu giải thích từ đầu đến cuối lại cho họ nghe, nhưng lại không có nhắc đến chuyện của Lưu Uyển, 4 người nghe xong im lặng một lúc không khí liền trở nên có chút quỷ dị.

Mà Khang Kiện vốn là người có đồng óc nhanh nhạy hơn, phản ứng nhanh hơn người khác nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm trong lời nói của Tề Lạc:" Nếu như theo cậu nói vậy thì đây là sâm Ngọc Lĩnh, tuy không biết lý do chính xác thay đổi là gì nhưng theo tôi thấy mọi chuyện không đơn giản như thế. Nếu giống như trước đó cậu đã từng nói thì nó sâm Ngọc Lĩnh có là rất đúng ".

" Nhưng nó lại không đúng hoàn toàn giống như trường hợp sâm Ngọc Lĩnh này vậy, xem ra đây là một vấn đề khá nghiêm trọng rồi đây. Kế hoạch trước đó của chúng ta chắc phải gác lại rồi ".

Thích An nghe vậy cũng gật đầu đồng ý suy nghĩ này của Khang Kiện nói tiếp:" Khang Kiện nói đúng nếu theo như lời cậu nói, chắc mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn rồi ".

" Nói cách khác thì tương lai sau này sẽ càng khó khăn hơn rất nhiều, nếu cậu cảm thấy không nắm chắc vậy thì chúng ta thay đổi kế hoạch, tuy mọi thứ đã được chuẩn bị cho sâm Ngọc Lĩnh này để thực nghiệm, nhưng hiện tại e là không thể làm được ".

" Nhưng dù sao cái vậy này xuất hiện thì cũng là một điều tốt đi, sau này chúng ta có thể bớt khó khăn hơn chút rồi ".

Tề Lạc cũng hiểu lời nói của họ có ý gì suy nghĩ một lúc liền nói:" Nếu đã như vậy chúng ta nên bàn bạc kĩ hơn về vấn đề này, sắp tới tôi dự định sẽ phải thay đổi lại kế hoạch rất nhiều. Trong thời gian này mọi người phải vấn vả hơn chút rồi ".


Thế là cả 5 người tụ tập lại một chỗ bắt đầu nói rõ hơn vấn đề của Tề Lạc đã nói, phải biết thế giới đã thay đổi thành thế giới có sức mạnh, bất kì điều gì xuất hiện ở thời điểm hiện tại, cho dù vấn đề nhỏ nhất nếu mà họ không chú ý chút thôi thì sau này đều sẽ gặp phải rủi ro rất lớn.

Hơn hết họ còn phải lập ra rất nhiều kế hoạch để bảo vệ cái thế giới này, nếu để lại sai sót chút thôi sẽ bị những kẻ xấu có ý định chiếm đoạt thế giới này, thành công đạt được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Mà bên Tề Lạc sau khi giải được phong ấn cũng là lúc Lưu Uyển tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo, âm thanh hệ thống lần nữa lại vang lên.

[ Đinh... Nhiệm vụ tiếp theo đã được mở khóa, nhiệm vụ lần này của kí chủ là:" Tìm Uy Lan mời hắn tham gia một trò chơi mạo hiểm bất kì, hoàn thành nhiệm vụ + 1500 điểm thưởng, không hoàn thành - 3000 điểm thưởng, thời hạn nhiệm là 6 tiếng ]

Lưu Uyển:"..." (O_O;)

Cái quái gì đây???

Tâm trạng của Lưu Uyển lúc này có thể nói là khó tả, cậu không nhịn được mà chửi tục ngay lúc này. Quả nhiên cái trò chơi này không có gì bình thường mà. Trước đó là Tề Lạc giờ là Uy Lan đùa nhau đấy à...





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận