Sắp đến giờ vào học, lớp trưởng sốt ruột ở cửa thúc giục: "Mọi người đừng đứng ở đây nữa! Nhanh xuống học thể dục!"
Mấy nam sinh bên ngoài vẫn dông dài không chịu đi khiến lớp trưởng tức đến dậm chân: "Các cậu còn không mau đi, người ta có chạy mất đâu! Lát xuống sân xem cũng không ai cấm!"
Mọi người vừa nghe liền gật gù, hóa ra lớp Đỗ Chi Vi cũng học thể dục.
Sau đó, từng tốp từng nhóm học sinh lại hấp tấp chạy xuống sân thể dục.
Sau khi mọi người rời đi, từ cửa phòng học bên cạnh mới có một nữ sinh đi ra.
Cô gái mặc đồng phục màu trắng.
Tóc dài mềm mại, gương mặt xinh đẹp, khi cô mỉm cười so với gió xuân còn muốn ôn nhu hơn.
Ngay lập tức có người nhỏ giọng nói:
"Cô ấy là Đỗ Chi Vi?......!Quả thật xinh đẹp."
Đỗ Chi Vi không chỉ thu hút nam sinh, mà còn hấp dẫn cả ánh nhìn của nữ sinh.
Ở ban ba, một cái đầu nhỏ ló ra từ cửa sổ.
Tuy rằng cô cũng mặc đồng phục như thế, nhưng mà cả khuôn mặt và thân hình đều nhỏ nhắn hơn, nhìn tổng thể có chút thấp bé, cô vừa nhìn vừa cười tủm tỉm, trông thật giống như một tiểu học muội tinh nghịch.
Đường Miên Miên quan sát Đỗ Chi Vi, quay đầu lại:
"Đẹp thật đó!"
Cô cười tủm tỉm nói, ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào rọi lên hai má phúng phính của cô khiến nó càng thêm bắt mắt trắng nõn như phấn trân châu.
"Tiểu trân châu" không hề phát giác chính mình đang phát sáng, còn ở trước mặt mọi người quay qua quay lại hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Hai mắt Kỳ Phong hơi tối lại, thản nhiên liếc nhìn người đang ngồi bên cửa sổ nghịch ngợm kia.
Tay hơi dùng lực, ngón tay miết nhẹ cây bút, cậu cất tiếng: "Đi xuống."
Đường Miên Miên hơi giật mình, rất tự giác nghe lời không dám ngó nghiêng nữa.
Lư Thiến nói: "Tớ đã nói là rất xinh mà, mới chuyển đến ngày đầu tiên đã khiến cả trường oanh động, đừng nói riêng khối 11 chúng ta, ngay cả bên khối 10, 12 đều biết đến cô ấy."
Vừa dứt lời, cô liếc thấy Trình Lực bên ngoài cùng mấy nam sinh khác đang chen lấn đi đến bắt chuyện với Đỗ Chi Vi, Lư Thiến trợn mắt khinh thường: "Quả nhiên nam nhân đều thích nhìn vẻ bề ngoài, với cái đức hạnh kia của Trình Lực cũng bày đặt phô trương, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga....."
Nói xong, cô mới chợt nhớ ra hơi chột dạ nhìn về phía Đường Miên Miên, thầm nghĩ cũng không thể ở trước mặt Đường Miên Miên nói xấu Trình Lực được, dù sao thì hắn cũng là người mà bạn cô để ý.
Lư Thiến còn đang sợ Đường Miên Miên đau lòng khổ sở, nhưng nhìn kỹ lại bạn cô vẫn không phản ứng gì đặc biệt, ngược lại còn đang vui vẻ nhảy nhót đi theo sau Kỳ Phong:
"Cậu thật sự muốn đi xuống sao?"
Kỳ Phong thản nhiên đáp: "Vì sao không thể đi?"
Nói xong, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng học.
Lư Thiến nhìn bóng dáng hai người, cô xoa cằm đăm chiêu.
Mỗi lần đến tiết thể dục đều là gần giữa trưa, mặt trời trên cao giống như cái bếp lò đang cháy, Đường Miên Miên đứng một hồi, cảm giác chính mình sắp bị nướng thành nước đường đến nơi, sắp hòa tan với mặt đất rồi.
Thầy thể dục là người hơi gầy nhưng cao ráo rắn chắc, đang đứng chắp tay trước mặt ở bọn họ đi tới đi lui.
"Tôi biết các em nóng, vốn dĩ tôi cũng định cho các em nghỉ ngơi, nhưng chính các em không cho tôi mặt mũi, vậy thì tôi cũng chẳng cần phải bận tâm lo nghĩ nhiều.
Khối các em xuống muộn, đặc biệt là nam sinh! Hiện tại đứng phạt hai mươi phút, hai mươi phút sau mới có thể chơi bóng rổ!"
Đường Miên Miên vừa nghe, chỉ cảm thấy ngực như có khối đá đè nặng, hung hăng nện vào trái tim yếu đuối của cô.
Hai mươi phút, cô muốn ngất....
Ánh mắt sắc bén của thầy thể dục đảo qua, tất cả mọi người không dám ngọ nguậy, vội đứng thẳng người.
Mắt thấy thầy đang nhìn qua chỗ mình, Đường Miên Miên vì muốn dời đi lực chú ý, đành phải vươn người ưỡn thẳng, nghiêm túc nhìn về phía trước.
Trùng hợp, đứng phía trước cô chính là Kỳ Phong.
Kỳ Phong cắt tóc hơi ngắn, cô hơi giương mắt đánh giá, bộ dạng chỉnh tề, cậu đứng nghiêm lộ ra làn da dưới cổ, một chút mồ hôi cũng không có.
Cô cực kỳ hâm mộ điều này.
Không biết có tất cả ma cà rồng đều như vậy, hay chỉ có Kỳ Phong là đặc biệt.
Cậu không sợ ánh mặt trời, cũng sẽ không vì máu tươi mà mất đi lý trí.
Đường Miên Miên nhớ đến cốt truyện mà hệ thống nói cho cô, vì mẹ Kỳ Phong là con người, nên có lẽ đây là ưu thế của hỗn huyết?
Gió nhẹ nhàng thổi tới làm tóc mai hai bên tai cô hơi rối, Đường Miên Miên khẽ ngáp.
Tầm mắt cô vừa hạ xuống, đã thấy một bên chân đầy lông rậm rạp của thầy thể dục đứng bên cạnh, cô sợ tới mức hai mí mắt giật giật, vội ngẩng đầu lên.
Vừa nhấc đầu đã cảm thấy đỉnh đầu tối sầm lại, giống như là có cái gì bao phủ cả người cô, độ ấm xung quanh cũng thấp xuống vài phần.
Đường Miên Miên sửng sốt.
Cô liếc mắt thấy Kỳ Phong đang lui về phía sau nửa bước chân, càng ngày càng gần lưng cậu.
Thầy thể dục trừng mắt nhìn Kỳ Phong một cái: "Không được lộn xộn!"
Thầy cau mày quắc mắt, nhưng cũng chưa nói điều gì quá đáng, ai quen thuộc với thầy đều biết, một khi tâm tình không tốt thì gặp cái gì cũng mắng, nhưng mà đối với học sinh giỏi, tố chất thân thể lại kém như Kỳ Phong thì khác, vẫn luôn có chút thiên vị.
Cho dù đối phương trốn học hay là xin nghỉ, thầy vẫn gật đầu đồng ý.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, mà khiến rất nhiều nam sinh khác ghen ghét.
Vừa bị quát lớn, đến cả lông mày Kỳ Phong cũng không thèm động.
Thầy thể dục bất đắc dĩ nhìn cậu một cái.
Trình Lực ở phía sau cười nhạo.
Thấy vậy, thầy thể dục lập tức tìm được chỗ phát tác, chỉ vào Trình Lực mắng: "Em cười lại cho tôi nghe! Đứng thẳng lên!"
Nghe âm thanh quát lớn, Đường Miên Miên bị dọa, theo phản xạ cũng đứng thẳng người.
Đứng bên trái cô, Lư Thiến đang tìm tòi nghiên cứu nhìn Kỳ Phong, sau đó lại đảo mắt ngắm nghía cô một vòng.
Dường như chợt hiểu ra cái gì, Lư Thiến hưng phấn nhướn lông mày lên.
Đứng dưới ánh nắng chói chang mười mấy phút, Đường Miên Miên núp sau Kỳ Phong cũng không còn cảm thấy quá khó chịu, khi đợt đứng phạt sắp kết thúc, đột nhiên phía xa truyền đến âm thanh xôn xao.
Đường Miên Miên giương mắt nhìn xem, hóa ra là lớp bên chạy bộ qua đây.
Nhóm nam sinh ở phía trước chạy như điên, nhóm nữ sinh bị tụt lại phía sau thưa thớt đuổi theo, ở cuối đội ngũ, Đỗ Chi Vi đang chạy bộ hết sức chậm rãi, hô hấp có chút nhanh, nhưng một chút mệt mỏi cũng không thấy.
Nam sinh các khối gần đấy thấy vậy, đôi mắt sáng ngời, sôi nổi bàn luận.
"Đỗ Chi Vi!"
"Kia là Đỗ Chi Vi đấy à?"
"Thật xinh đẹp!"
Ồn ào đến thầy giáo mày rậm khẽ quát: "Đều im hết cho tôi!"
Đổi lại mấy nam sinh lại lẩm nhẩm lầm nhầm một trận, thật vất vả mới an tĩnh lại.
Đường Miên Miên không thấy rõ biểu cảm của Kỳ Phong, cô đột nhiên cảm thấy bên phía lồng ngực mình giống như bị một viên kẹo chanh đè lại, chua không tả nổi.
Hai mươi phút sau, thầy thể dục tuyên bố mọi người có thể nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó có thể chơi bóng rổ.
Đường Miên Miên đang ngồi nghỉ.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện phần lớn nam sinh trong lớp đều tụ lại với nhau, lén lút nhìn theo phía Đỗ Chi Vi đang chạy bộ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười đáng khinh.
Mà Kỳ Phong không ở đó, cũng không biết đã đi chỗ nào.
Lư Thiến híp mắt xích lại gần, đụng phải bả vai Đường Miên Miên: "Cậu có chuyện gì giấu tớ phải không?"
Đường Miên Miên khó hiểu nhìn cô.
Lư Thiến hừ một tiếng, dùng tay nắm nhéo nhéo gương mặt: "Đừng mơ lừa được tớ nha, nói! Có phải cậu cùng Kỳ......"
"Nguyễn Doanh!"
Đường Miên Miên sửng sốt, nghe thấy tiếng gọi xa lạ của ai.
Cô ngẩng đầu thấy một nam sinh diện mạo thanh tú đang nhìn mình.
Cô vội đứng lên, có chút nghi hoặc nhìn đối phương.
Đây là ai? Cô thực sự không quen nha.
Mặt nam sinh kia đỏ ửng, cũng không dám đối mắt với cô nữa, sau đó lại đưa chai nước đang cầm trong tay ra:
"Cái này, cho cậu....."
Đường Miên Miên chớp chớp mắt.
"À."
Cô nhận lấy, sau đó móc từ trong túi ra hai tệ nhét vào lòng bàn tay đối phương.
"Cảm ơn cậu."
Nam sinh kia sửng sốt, nhìn tờ tiền trong tay mình hồi lâu, vẫn chưa khôi phục lại được.
Lư Thiến chỉ hận sắt không thành thép, cô chạy nhanh ra đem tiền lấy về, sau đó thuyết giáo cho Đường Miên Miên:
"Bà nội của con, người ta cũng là có ý tốt, cậu sao lại đưa tiền ra như thế?"
Đường Miên Miên ngơ ngác một hồi.
"Không phải cậu ấy bán à....."
"Bán cái gì mà bán!" Nếu không phải vì thấy cô thật sự không hiểu, Lư Thiến thật sự sẽ muốn bóp chết cô.
"Cậu ta...." Lư Thiến nhìn sắc mặt đỏ hồng của nam sinh kia, uyển chuyển nói: "Cậu ấy đang quan tâm cậu."
Đường Miên Miên nghe vậy liền chạy nhanh ra nói: "Cảm ơn cậu nha, nhưng mà tớ không khát."
Nam sinh kia đã biết ý tứ của cô, trên mặt hiện lên chút mất mát, nhưng rất nhanh liền cười nói:
"Không cần khách khí, bạn học Nguyễn Doanh, thật ra tớ đã chú ý tới cậu rất lâu rồi....." Nam sinh gãi gãi đầu, muốn nói gì đó lại đành nuốt xuống trong miệng: "Tớ cảm thấy cậu rất đáng yêu.
Đúng, cứ như vậy."
Nói xong, hắn xoay người liền chạy, vì chạy quá nhanh cho nên bị vấp một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Lư Thiến hừ một tiếng: "Quá nhát gan."
Sau một lúc lâu, Đường Miên Miên mới phản ứng lại: "Cậu ấy thổ lộ với tớ à?"
Lư Thiến: "......"
Đường Miên Miên không phải là ghét bỏ cậu ta, chỉ là cô không phản ứng kịp, sống nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào thổ lộ với cô đâu.
Cho dù có đồng ý hay không, phần cảm tình này dành cho cô, cô đều tôn trọng.
Vì thế cô nói: "Hẳn là tớ nên trịnh trọng cho cậu ấy một câu trả lời."
Lư Thiến nói: "Bỏ đi, người ta đã đi rồi."
Bên kia, thầy thể dục thấy hai người bọn cô đều đang nhàn rỗi, vì thế gọi lại: "Hai em, một người đi lấy mấy quả bóng rổ mang về đây!"
Đường Miên Miên chủ động nói: "Để tớ đi cho."
Vì đứng lên quá nhanh có hơi chóng mặt, trước mắt bỗng tối sầm, Đường Miên Miên ngã quỳ rạp xuống đất.
Lư Thiến vội đến đỡ cô dậy: "Sao lại không cẩn thận thế, cậu xem, tay bị trầy xước hết rồi!"
Đường Miên Miên lắc đầu, vỗ vỗ lòng bàn tay.
Bóng rổ để một phòng nhỏ, giữa phòng dụng cụ và một phòng khác, đây là một căn phòng tối tăm cũ nát, bên trong phủ đầy tro bụi.
Đường Miên Miên vừa mở cửa đã bị bụi sặc khiến ho mấy tiếng.
Bóng rổ để trong góc chỗ cái giá.
Trước kia cô cùng Lư Thiến đã từng đến lấy, nên rất quen thuộc.
Hai chân cô vừa bước vào mấy bước, phía sau liền nghe thấy phanh một tiếng.
Đường Miên Miên quay đầu lại, phát hiện cửa đã bị đóng, cô kéo như nào cũng không mở được.
Cô lo lắng nhìn xung quanh, rõ ràng là cửa sổ bên này có kính thấu quang, từ bên ngoài có thể thấy rõ bên trong, nhưng mà bên trong lại đen kịt một mảng.
Một bàn tay lạnh băng nâng lên cổ tay cô lên, âm thanh trầm thấp quen thuộc bên tai vang lên: "Cô lại bị thương......"
Đường Miên Miên rụt cổ lại, trong lòng thầm than một tiếng:
"A ——, lại tới rồi.....".