Mèo đen tự dưng bị ôm đang cật lực giãy dụa, nhưng giống như mắc ở Bàn Tơ động, bị Chu Võng Thúc Phược cuộn tơ ngày càng nhanh.
Lát sau, nó từ bỏ chạy trốn, trầm mặc trơ mắt ngắm trần nhà.
Mèo đen suy nghĩ tạm thời không động thủ đến nữ nhân kia, vì trên người nàng hơi thở kỳ quái nhưng dễ chịu đối bản thân hữu ích, giữ lại còn hữu dụng.
Mà lại, nó không cảm thấy Khúc Kỳ có chút ác ý nào.
Cô gái này, tựa hồ trong nội tâm thích nguyên thần "Túi da" này của nó.
Khúc Kỳ ôm nó đung đưa quay đi trái phải: "Meo meo, ngày mai tỷ cho ngươi đồ ăn ngon."
Nữ hài ôm nó trong ngực, động tác nhẹ nhàng vuốt lưng mèo con.
Cùng thân thể của nhân loại gần gũi, mèo đen bất lực không thể tránh né, tránh đi thì đụng phải chỗ mềm mại nào đó, nó lập tức cứng đơ.
(0.0)
"Bên ngoài trời mưa to, ngươi không tiện đi, không bằng lưu tại nơi này."
Khúc Kỳ hướng dẫn từng bước, "Ngươi cái mèo con nhỏ nhắn này, ra ngoài một mình rất nguy hiểm nha, sẽ có rất đồ xấu xa muốn bắt cóc ngươi a."
Mèo đen: ".......".
Ta mới thấy ngươi giống đồ bắt cóc.!!!
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi.
Khúc Kỳ đẩy cửa gỗ ra quan sát phía ngoài, màn mưa không ngừng.
Rừng trúc đường mòn phiến đá bị nước mưa thấm đến trong suốt, ánh trăng sáng chiếu lên mặt đất giống như trải đầy đất sương trắng.
Bỗng nhiên một tiếng sét trên trời đùng đùng, phá vỡ đi yên tĩnh của màn đêm.
Khúc Kỳ giật nảy mình, cực nhanh đóng cửa lại.
Mèo đen trong ngực nàng được ôm như đã là thói quen, yên lặng nháy mắt, không ồn ào cũng không nháo loạn, như búp bê vải mặc người sờ nắn.
Khúc Kỳ ôm mèo trở về trên giường, đặt nó xuống đối diện, hơi hơi cúi người nhìn chằm chằm nó:
"Meo meo, ngươi thật đáng yêu nha."
(Editor: Tưởng tượng ra luôn cái tone giọng the thé khi nói chuyện vs mèo =)))))))
Mèo đen thờ ơ liếc nàng một cái.
Khúc Kỳ nhẹ nhàng gạt bỏ móng vuốt nhỏ, lật qua sờ sờ đệm thịt màu hồng, lại sờ sờ đầu của nó, cả người nàng đang rất hưng phấn nha.
Nàng rất thích thú cưng nhỏ, nhưng trước kia bị viêm mũi, lại thêm công việc bận rộn, không nuôi nổi những sủng vật có lông này, chỉ có thể nhìn qua video thôi.
Nhìn xem những chủ blog nuôi thú cưng đáng yêu và ngoan ngoãn, trong lòng ước ao vừa ghen tị.
Lần này, rốt cục bản thân tự nuôi mèo con sao!
Nàng nhìn xem bé mèo lông xù đen ngòm, lại muốn vùi đầu đi lên hít hít vài cái.
Khúc Kỳ không biết, mỗi lần nàng sờ cái, mèo đen kìm chế không tức giận theo thói quen giơ móng, suy nghĩ tâm niệm không thể động thủ x N lần.
Nó không bị đối xử được vuốt ve như vậy suốt nhiều năm, loại cảm giác này rất kỳ quái.
Mèo đen nhìn nữ tử trước mắt, một gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, giống một rắn độc khoác trên mình vẻ ngoài tươi đẹp.
Mặt mày diễm lệ mà không mất đi tính công kích, nhưng động tác với thần thái lại không màng quyền thế.
Tướng mạo này dã tâm bừng bừng, nhưng tu vi lại thấp đến làm người ta giận sôi, đối sự vật bên người không có chút nào tính cảnh giác.
Thật sự là mâu thuẫn.
Khúc Kỳ không biết bé mèo đang suy nghĩ gì, cho rằng nó đang nhìn bản thân đến ngẩn người, liền mặt mày cong cong cười nói: "Thế nào, tỷ tỷ nhìn rất đẹp a?"
Mèo đen lười biếng quay đầu, không thèm để ý đến nàng.
Lỗ tai nhỏ nó dựng thẳng lên, lắng nghe âm thanh của gió đêm thổi qua, kèm theo tiếng cửa sổ rung động.
Phía sau núi không hay có mưa, nếu là trời mưa mang ý nghĩa không ổn.
Trời mưa từ trước đến nay âm khí ẩm ướt, vào đêm thì càng sâu.
Ít đi ánh nắng hạn chế dương khí, rất nhiều yêu ma quỷ quái thừa cơ ẩn hiện ở đêm mưa, vong hồn yêu linh càng có chút cường đại sẽ lang thang bốn phía, tìm kiếm có thể thể chất phụ thuộc cùng cắn nuốt sinh linh.
Khúc Kỳ là nhân loại thể chất đặc thù nhỏ yếu, đối bọn chúng mà nói là món ưa thích nhất tựa bánh trái thơm ngon.
Mèo đen thính giác vô cùng nhạy bén, nó nghe thấy âm thanh rất nhỏ lóe lên mà vụt qua, vèo vèo lướt qua bệ cửa sổ, bỗng nhiên ngừng lại.
Nó hơi hơi nheo mắt lại --
Có vật thể lạ bên ngoài bị ngăn chặn bởi cấm chế của nhà gỗ.
Khúc Kỳ nằm ở trên giường lăn lộn nhàm chán:
"Meo meo, sao không để ý tới tỷ tỷ nha?"
Như nhắc tới nửa ngày, mèo đen mới rốt cục thưởng nàng một ánh mắt, phối hợp tấm kia mặt không cảm giác mặt mèo, nhìn rất giống đang khinh bỉ nàng.
Khúc Kỳ bị bộ dáng cao ngạo của nó làm tổn thương, tỏ vẻ yếu ớt che tim.
Nàng cố gắng an ủi bản thân:
"Không sao, giống mèo ghét bỏ chủ nhân là chuyện bình thường!"
Khúc Kỳ không có chú ý, trên vách tường có bóng người nhanh chóng hướng về phía trước kéo dài, kéo dài, rất giống một con màu đen dữ tợn móng nhọn, như chất lỏng màu đen lưu động, từ cửa sổ mái hiên nhà lặng lẽ "Trượt" ra ngoài.
Nó ngừng trước cửa, bóng đen hóa thành vuốt móng nhọn đột nhiên vươn hướng khách không mời.
Gió luồn qua ngọn cây, hồn linh tức giận rít gào lên lên.
Khúc Kỳ bị âm thanh ngoài cửa hấp dẫn: "Gió thật là lớn"
Nàngsuy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ, bên người mèo đen bỗng nhiên meo một tiếng, kéo về lực chú ý của nàng.
"Làm sao rồi meo meo?"
Mưa rơi không ngừng, bóng cây trong ánh trăng run rẩy.
Tiếng gió mạnh rít gào, một đạo nói đụng vào trên cửa, giống như là đau buồn kêu gào.
Một lát, cơn gió đột ngột an tĩnh.
Mèo đen không còn nhìn cửa sổ, chậm rãi quay trở lại, ngồi cạnh người Khúc Kỳ.
Nó hạ thấp người cọ sát vào bàn tay nàng.
Khúc Kỳ thụ sủng nhược kinh: "Meo meo?"
Mèo đen cọ xát lòng bàn tay nóng hầm hập, chóp mũi hồ hồ mấp máy, dính lấy đầu ngón tay thon dài nữ hài nhiệt tình ngửi tới ngửi lui.
Khúc Kỳ không hiểu tại sao nàng bị hít.
Từ trước tới nay đều gặp qua người đi hít hà mèo, lần đầu tiên gặp trường hợp mèo đi hít người...!Lẽ nào thể chất cực âm của nàng cũng làm cho mèo con muốn hít đến nghiện?
Nàng còn đắm chìm trong trong hạnh phúc, mèo đen ưu nhã đứng lên, nhảy xuống giường.
Mưa rào đã tạnh, nó phải đi.
Khúc Kỳ kịp phản ứng, nhìn mèo con không có chút nào lưu luyến ánh mắt muốn từ biệt.
Nàng xuống giường giúp nó mở cửa phòng, lưu luyến không rời:
"Meo meo, chúng ta còn gặp lại chứ? Lần sau thời điểm gặp lại ngươi đi theo tỷ tỷ được không?"
"Meo meo, ngươi dẫn ta đi đi với meo meo -- không có ngươi, ta sống thế nào đây-- "
Mèo đen: "..."
Nó chỉ ném ánh mắt khinh bỉ rồi rời đi.
Bên ngoài nhà gỗ một mảnh tĩnh mịch, hồn linh toàn bộ tán đi, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Chỉ còn lại chỗ lá cây tán loạn, chứng minh có dị vật từng lưu lại.
Khúc Kỳ không có phát giác ra điểm kỳ lạ, lưu luyến không rời đóng cửa lại.
Mưa nhỏ liên miên từ trên trời rơi xuống, lúc nặng lúc nhẹ.
Nàng không thấy giọt mưa trong suốt rơi xuống ở trên thân mèo đen, tựa như mưa rơi vào đầm sâu, tự động bị thân thể của nó hút vào.
Nó đi vào chỗ sâu rừng trúc vẻ, nháy mắt biến mất không còn thấy thân hình.
-
Từ lúc nó bị Khúc Kỳ phát hiện, nó về sau dứt khoát không thèm che giấu nữa, mỗi ngày vào ban đêm ngang nhiên xuất hiện trên giường Khúc Kỳ.
Đêm khuya, một người một mèo chiếm giường, một trái một phải, làm bạn mà ngủ.
Thật ra Khúc Kỳ rất muốn ôm mèo con ngủ, nhưng mèo đen thà chết không từ, thậm chí thà ngủ gầm giường cũng không tình nguyện cho nàng ôm.
Nàng có thể lý giải, mèo sống một mình quen rồi, tính cảnh giác rất mạnh, không quen cùng con người tiếp xúc gần gũi, nghĩ cảm hóa còn phải rất lâu.
Trong lúc rảnh rỗi, Khúc Kỳ vắt óc suy nghĩ kế hoạch công lược mèo đen.
Chiêu thứ nhất, thỏa mãn dạ dày đối phương.
Để hoan nghênh vị tiểu khách nhân, Khúc Kỳ chuẩn bị cho nó rổ cá khô nhỏ, nhưng mèo đen biểu hiện không hứng thú.
Nàng cùng mèo chung đụng trong mấy ngày, không nhìn thấy nó ăn qua đồ vật gì một lần nào.
Nàng suy nghĩ có lẽ thể chất Linh thú đặc thù, không cần giống chó mèo bình thường ăn.
Nhưng bé mèo thực sự quá gầy, mặc dù nhìn eo nhỏ chân to, nhưng ôm vào trong ngực trọng lượng lại rất nhẹ, cũng có chút cấn người.
Khúc Kỳ chút lo lắng mèo đen ở lâu trên núi, trở nên thiếu dinh dưỡng.
Quyết tâm phải đem nó nuôi trắng trắng mập mập...!À không, đen nhánh mập mạp mới được.
Mấy ngày này mưa dầm liên miên, nàng lấy ô giấy che mưa, đến trong núi hái rau dại cùng linh thảo.
Có lẽ do mưa to nên hồn linh xung quang Khúc Kỳ bên người đều hưng phấn dị thường, trên đường không ngừng líu ríu.
Đến chỗ bãi tha ma so với bình thường càng thêm âm trầm đáng sợ.
Khúc Kỳ lại cảm giác quanh thân âm khí càng ngày dồi dào, dường như hướng thân mình muốn được hấp thu.
Nhưng vì linh phủ đã đón nhận thiên địa linh mạch chính đạo, âm khí bị bài xích ra ngoài không cách nào hấp thu triệt để.
Khúc Kỳ bóp cổ tay thở dài.
Giống như trơ mắt nhìn điểm kinh nghiệm rơi đầy đất, nàng lại không cách nào nhặt, cực kỳ bực bội.
Dù nàng xác định nằm ngửa lười biếng mặc kề đời, nhưng nhìn điểm kinh nghiệm trơ mắt bị lãng phí vẫn thấy đau lòng tiếc nuối a!
Hồn linh bốn phía quá ồn, Khúc Kỳ dứt khoát ngồi xổm bên cạnh bia mộ vô danh kia.
Quả nhiên những tử linh thấy thế không dám tới gần, chỉ dám yếu ớt nhìn nàng từ phía xa.
Khúc Kỳ mở ra nhẫn trữ vật lấy vài cuốn sách, muốn tìm hiểu nội dung có liên quan tới tu luyện thư tịch --
《 ngưu cái ngưu: Bò cái lạ hậu sản hộ lý 》《 Hợp Hoan Tông bí tịch một trăm linh tám thức 》《 Tu tiên ngôn ngữ từ nhập môn đến xuống mồ 》《 kinh, minh Nguyệt lâu cùng ma giáo yêu nữ ân oán tình cừu! 》《 liền lên thần cũng không biết tu luyện tiểu diệu chiêu 》
...
Nàng nhìn tới nhìn lui, thấy cuốn thứ ba 《 tu tiên ngôn ngữ từ nhập môn đến xuống mồ 》 tiêu đề có vẻ đáng tin cậy, từ trong nhẫn chứa đồ rút ra, lật ra trang bìa cũ kỹ, từng hàng chữ nhỏ thanh tuyển đập vào mi mắt --
"Chú ý, nam nhân này gọi tiểu soái, hiện tại hắn ngồi xếp bằng, nghĩ muốn tiến hành tu luyện.
Bỗng nhiên một nữ nhân tới quấy rầy hắn, nữ nhân này gọi tiểu mỹ, là tiểu soái sư tỷ.
Tiểu mỹ đối tiểu soái nói: Sư đệ ta kiểm tra ngươi một chút, nguyên thần là vật gì?
Tiểu soái không biết sư tỷ tại sao hỏi vậy, đàng hoàng trả lời: Người có tam hồn thất phách, tu tiên giả ở bên trong hồn phách tu luyện ra nguyên thần, có nguyên thần sẽ cảm giác được cùng hơi thở thiên địa vạn vật sinh trưởng.
Nếu một người mất đi nguyên thần, thì hình hồn câu diệt.
Tiểu mỹ gật gật đầu, khích lệ lại hỏi: Rất tốt, linh phủ là vật gì?
Tiểu soái không nghĩ ra: Sư tỷ, ta đã quên.
Tiểu mỹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: Ngươi thực ngốc, nghe cho kỹ, linh phủ vị tại tâm tạng hạ ba tấc, chính là thần trí cùng tình căn biến thành, bên trong có thức hải, hấp thu thiên địa linh khí cùng trọc khí.
Linh phủ người tu tiên bị hủy thì trăm năm tu luyện thất bại trong gang tấc, sinh sống không khác gì người bình thường.
Tiểu soái gật gật đầu biểu thị đồng ý: Cám ơn sư tỷ, ngươi thật lợi hại, nếu như ngươi không nói cho ta, ta cả một đời đều mơ mơ màng màng.
Tiểu mỹ trực tiếp cho hắn một quyền, tức giận nói: Không sai biệt lắm được.
Hôm nay luyện kiếm được một trăm cái sao? Vỏ kiếm hao tài linh ngọc đã tìm được chưa? Đã sớm bảo ngươi, kiếm tu chúng ta muốn đem bản thân bản mệnh kiếm coi như đạo lữ, ái kiếm như sinh mệnh, tuyệt đối không thể lãnh đạm.
Ai bảo ngươi lại đem kiếm cầm đi phá lông chân..."
- ---
Khúc Kỳ đọc đến đây, mặt không biểu tình đóng lại sách vở.
Nàng thu hồi quyển sách nghiêm túc suy nghĩ.
Bọn kiếm tu các ngươi không hề bình thường chút nào, ai nấy đều tâm thần a! Thẩm tra một quyển sách kế tiếp xem trạng thái tinh thần tác giả!
Khúc Kỳ đem sách thu hồi, chợt nhớ nguyên chủ là người Vấn Kiếm tông, dù gì bốn năm cũng là kiếm tu, không thể không lấy tay che mặt.
Đáng ghét, nghĩ đến lúc tu luyện cùng sư huynh sư tỷ đều dạng này, cũng cảm giác muốn chạy trốn.
Nhỡ đâu về sau nàng hòa tan thành mấy người tu tiên bị bệnh tâm thần giống vậy thì sau?
Khúc Kỳ chậm chậm, rốt cục tiếp nhận sự thật bản thân là kiếm tu.
Đã nàng là kiếm tu, khẳng định cũng có bản mệnh kiếm.
Nàng có chút ấn tượng, thời điểm tìm đồ giống như nhìn thấy qua một thanh kiếm ở một góc nào đó.
Khúc Kỳ ở trong nhẫn chứa đồ lật tới lật lui, rốt cục lấy ra một thanh thiết kiếm.
Nhìn bề ngoài, là một thanh kiếm giản dị không màu mè, không có bất kỳ trang sức mỹ miều, chỉ có chuôi kiếm buộc lên một sợi dây đỏ tử.
Khúc Kỳ thổi tro bụi.
Nắm chặt chuôi kiếm, nàng cảm giác được một cỗ ẩn ẩn hơi thở ấm áp lưu động, giống như thanh kiếm tương liên cùng ý thức của nàng.
Khúc Kỳ lập tức mừng rỡ, tim đập nhanh hơn.
Hóa ra chính là cảm giác kiếm bản mệnh! Có chút mừng, lại có chút kích động nhỏ.
Nàng một tay đặt trên vỏ đao, hơi hơi dùng sức, rút kiếm ra xem một chút --
Không rút được.
Khúc Kỳ lại rút, vẫn là không thành công.
Nàng cố gắng bao lần, vỏ kiếm màu đen vẫn không nhúc nhích, cùng thân kiếm gắt gao cùng một chỗ.
Khúc Kỳ:?
Nàng không tin được, đứng lên dùng hết sức bình sinh rút ra đến nỗi gương mặt đỏ bừng gân xanh, nhưng mà khi thắng khi bại.
Kiếm này cố ý cùng với nàng đối nghịch, rút như thế nào không có bất kỳ phản ứng nào.
Khúc Kỳ: "...!A, mệt mỏi.
Tại sao nhỉ, vỏ kiếm này là bị dán keo 502 dán lên đi? Tuyệt đối là thanh kiếm fake rồi, người đâu, ta muốn trả lại tiền!"
Nàng đặt mông ngồi bên cạnh bia vô danh, thanh kiếm vứt một bên, thất bại thở dài, ngẩng đầu buồn bực.
Một con mèo đen yên lặng không một tiếng động ngồi trước mắt nàng, con mắt tròn màu vàng chăm chú n nhìn àng, không biết đã nhìn bao lâu.
Khúc Kỳ cứng đờ: "...!Meo meo?"
Mèo đen sợi râu nhẹ nhàng run lên, dùng một loại ánh mắt một lời khó nói nhìn thẳng nàng.
Cái này, Khúc Kỳ từ đọc lên trong ánh mắt của nó không che giấu chút nào vẻ kinh bỉ cùng ghét bỏ.
Khúc Kỳ lập tức điều chỉnh, nghiêm túc nói: "Ngươi không nên hiểu lầm, là kiếm có vấn đề, không phải là ta."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khúc Kỳ: Ở mộ lão bà phần xã chết làm sao bây giờ, online chờ rất cấp bách
Thịnh Tây Chúc: Ta nhìn trạng thái của người không khác bọn kiếm tu yếu ớt kia là bao........