Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Lương Cùng Phong vốn tưởng rằng, hai bố con bọn họ vừa đến căn cứ Thần Hi Cơ đã la hét muốn gặp người phụ trách căn cứ Thần Hi Cơ, còn nói mình có chuyện quan trọng bẩm báo, chắc chắn sẽ bị cười nhạo một phen.

Không ngờ hiện thực khác hẳn so với những gì Lương Cùng Phong lo lắng, xe việt dã của hai bố con bọn họ mới vừa tiến vào phạm vi thế lực của Thần Hi Cơ, đã có một tiểu đội săn thi được trang bị toàn bộ chủ động tiến lại gần.

Thanh niên tóc xoăn cầm đầu cong lưng, hai tay chống bên cửa sổ ghế điều khiển, nói bóng nói gió dò hỏi tình huống của Lương Cùng Phong: "Người anh em này, xe này của anh đúng thật là không tồi, kiếm đâu đấy?"

Tóc xoăn thử Lương Cùng Phong, Lương Cùng Phong đồng thời cũng đang đánh giá tóc xoăn.

Hiện tại Lương Cùng Phong đã là dị năng giả hệ thổ cấp hai, ông dường như vừa liếc mắt một đã nhìn ra tóc xoăn là dị năng giả hệ hỏa đỉnh cấp hai, thực lực hơn xa mình.

Lương Cùng Phong chần chờ, không biết có nên thẳng thắn với người người xa lạ xưa nay không quen biết này hay không.

Đúng lúc này, Lương Đình Ngọc ngồi trên ghế phụ nói.

"Chú gì ơi, chú không cần phải thử bố con cháu đâu, chiếc xe việt dã này không phải là chúng cháu hãm hại lừa gạt lấy đi, mà là người khác tặng cho chúng cháu."

Tóc xoăn nghe vậy, giương mắt nhìn về phía Lương Đình Ngọc, có lẽ là thấy bé gái tuổi còn nhỏ, vẻ mặt đơn thuần trong sáng, không vừa nhìn đã trực tiếp xem bé như người có ý xấu, mà thử mở miệng thăm dò: "Bé gái, đừng trách chú xen vào việc người khác, chiếc xe việt dã này vốn thuộc về căn cứ Thần Hi Cơ bọn chú, hiện tại lại không biết vì sao lại tới tay hai bố con cháu, nếu có thể nói, xin hai bố con cháu thành thật kể lại quá trình mình có được chiếc xe việt dã này, nếu không, cũng đừng trách đám bọn chú đại quê mùa không hiểu lễ tiết, cưỡng bách hai bố con cháu tới căn cứ Thần Hi Cơ bọn chú làm khách."

Lời này của tóc xoăn, là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.

Lương Cùng Phong đã thấy qua nhân tâm hiểm ác thời mạt thế, nghe vậy, ôm tâm thế luôn đề phòng người lạ, âm thầm đề cao cảnh giác.

So với bố mình âm thầm cảnh giác, biểu cảm của Lương Đình Ngọc nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng không phải là vì tuổi bé còn nhỏ, không hiểu được nhân tâm hiểm ác, mà là thân là một dị năng giả hệ tinh thần, bé quen việc dùng trực giác để phán đoán địch bạn, từ trên người tóc xoăn, bé cũng không nhận thấy được ác ý và nguy hiểm.

"Chú à, đây là đạo đãi khách của căn cứ Thần Hi Cơ bọn chú sao?"

Tóc xoăn nhướng mày, nửa đùa nửa thật nói: "Căn cứ Thần Hi Cơ đương nhiên là có đạo đãi khách của căn cứ Thần Hi Cơ, điều khác không nói, ít nhất việc đối đãi bạn bè và đối đãi địch nhân, đạo đãi khách của căn cứ Thần Hi Cơ bọn chú hoàn toàn bất đồng."

"Vậy chỉ sợ phải làm chú thất vọng rồi, hai bố con chúng cháu không phải kẻ địch của căn cứ Thần Hi Cơ." Lương Đình Ngọc mỉm cười giảo hoạt, nghiêm túc giải thích: "Xe việt dã là anh Cố Không Thanh tặng cho hai bố con bọn em, đồng dạng, cũng là anh Cố Không Thanh giới thiệu hai bố con chúng em tới địa bàn của Thần Hi Cơ."

Ngay sau đó, dưới ánh mắt xem xét của tóc xoăn, Lương Đình Ngọc một năm một mười kể lại chuyện Cố Không Thanh ra tay cứu hai bố con bọn họ thế nào, hơn nữa giới thiệu hai bố con bọn họ tới căn cứ Thần Hi Cơ.

Nghe thấy Lương Đình Ngọc chuẩn xác báo ra tên Cố Không Thanh, độ hoài nghi của tóc xoăn đối với hai bố con này đã giảm bớt hơn phân nửa, lại nghe Lương Đình Ngọc kể xong xuôi ngọn nguồn, tóc xoăn đã không còn hoài nghi hai bố con này dụng tâm kín đáo, nhẹ nhàng thở một hơi: "Ài, thì ra chỉ là hiểu lầm, một khi đã như vậy, sao bố con hai người không nói sớm chút, hại bọn này lo sợ nửa ngày, xém coi hai bố con mấy người như gian tế bắt lại."

"Chú ơi, hiện tại chú có thể giúp hai bố con bọn cháu báo một tiếng không? Chúng cháu muốn gặp người phụ trách căn cứ Thần Hi Cơ một chút." Lương Đình Ngọc chu đáo hơn một chút, cố ý hàm hồ nói: "Anh Cố Không Thanh có bảo hai bố con bọn em tiện thể nhắn lại cho người phụ trách căn cứ Thần Hi Cơ dùm ảnh."

"Theo lý thuyết, muốn gặp đội trưởng Địch và Hoắc thiếu không phải chuyện dễ như vậy, nhưng ai biểu bố con mấy người là do đại lão Cố giới thiệu tới đây chứ, đại lão Cố còn nhờ hai người giúp cậu ấy truyền lời, không nói đội trưởng Địch, dù sao Hoắc thiếu chắc chắn sẽ đồng ý gặp hai người." Nói đến đây, tóc xoăn lại quay đầu, lớn tiếng gọi đồng bạn nào đó phía sau: "Anh Siêu, phiền anh qua đây một chút."

Vừa dứt lời, một người trẻ tuổi tóc vàng đã đi tới, tức giận nói: "Hạo Tử, cậu cọ tới cọ lui cái gì đấy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hỏi rõ chưa?"

"Đã hỏi rõ, anh Siêu, hai bố con này là đại lão Cố thuận tay cứu, đại lão Cố làm người tốt tới cùng, giới thiệu bọn họ tới căn cứ Thần Hi Cơ, còn thuận tiện bảo bọn họ truyền lời cho người phụ trách Thần Hi Cơ, này tôi không làm được, bọn tôi còn phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ tuần tra, dứt khoát để anh dẫn hai bố con bọn họ về căn cứ Thần Hi Cơ, đi gặp đội trưởng Địch và Hoắc thiếu đi?"

Người trẻ tuổi tóc vàng gật đầu. "Được, giao cho tôi đi."

Tóc xoăn duỗi tay, không nặng không nhẹ đập bả vai người trẻ tuổi tóc vàng một cái, nhìn ra được tới, quan hệ hai người có vẻ không tồi.

Sau khi thương lượng xong xuôi với người trẻ tuổi tóc vàng, tóc xoăn mới quay đầu, tiếp tục nói với Lương Cùng Phong và Lương Đình Ngọc: "Người này chính là Lữ Siêu, dị năng giả hệ hỏa cấp một, anh ta đã từng giống như hai người, cũng được đại lão Cố cứu, cũng dẫn đến căn cứ Thần Hi Cơ, hiện tại, để anh ta dẫn bố con hai người đến căn cứ Thần Hi Cơ đi."

Lương Đình Ngọc nhìn về phía Lữ Siêu, mỉm cười thật lớn.

"Vậy làm phiền chú ạ."

Lữ Siêu tạm biệt đồng bạn, lên xe việt dã, ngồi lên chỗ ngồi hàng phía sau, chỉ đường cho Lương Cùng Phong phụ trách lái xe, dẫn theo hai bố con Lương Cùng Phong và Lương Đình Ngọc tiến vào địa bàn Thần Hi Cơ.

Trước khi tiến vào căn cứ Thần Hi Cơ, Lương Cùng Phong và Lương Đình Ngọc cũng theo thường lệ kiểm tra đo lường virus tang thi và thí nghiệm cấp bậc dị năng.

Sau khi biết được cô bé nhìn bình thường Lương Đình Ngọc này thế mà lại là dị năng giả hệ tinh thần hiếm thấy, ánh mắt Lữ Siêu nhìn hai bố con bọn họ cũng thay đổi.

Lúc sau, Lương Cùng Phong và Lương Đình Ngọc thuận lợi gặp được người phụ trách căn cứ Thần Hi Cơ, Địch Phi Bạch và Hoắc Đình Ân.

Hoắc Đình Ân tới sớm hơn Địch Phi Bạch, dường như vừa nhận được tin đã vội vã chạy tới.

Trên người Hoắc Đình Ân, Lương Cùng Phong và Lương Đình Ngọc đều cảm nhận được một luồng áp lực cực mạnh, chính xác hơn, đây là áp chế cấp bậc giữa dị năng giả.

Không hề nghi ngờ, người đàn ông này là dị năng giả mạnh nhất trong số những người hai bố con họ từng gặp, không gì sánh nổi.

Tuy Lương Đình Ngọc rất cảm kích anh Cố Không Thanh giúp hai bố con bọn họ, nhưng bé cũng không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt này, thực lực hẳn nằm trên anh Cố Không Thanh.

Căn cứ Thần Hi Cơ, đúng thật là ngọa hổ tàng long.

"Không Thanh để bố con hai người truyền lời gì cho tôi, nói đi?"

Lương Cùng Phong nghe vậy, vẻ mặt xấu hổ, lúc này mà giải thích hết thảy đều là hiểu lầm, còn kịp không?

Sợ vị đại lão này dưới cơn giận dữ coi hai bố con bọn họ thành kẻ lừa đảo, đuổi khỏi Thần Hi Cơ.

Trong lúc Lương Cùng Phong vắt hết óc tự hỏi đối sách, Địch Phi Bạch cuối cùng cũng tới, vừa tới đã tức giận chỉ trích Hoắc Đình Ân: "Tôi nói này Hoắc thiếu, cậu không khỏi cũng hơi nóng vội quá đi chứ."

Trêu chọc Hoắc Đình Ân xong, Địch Phi Bạch mới bày ra tư thái chủ nhà, nhiệt tình tiếp đón bố con Lương Cùng Phong Lương Đình Ngọc: "Hoan nghênh hai người đến với căn cứ Thần Hi Cơ."

Một lúc hàn huyên ngắn gọn qua đi.

Lương Đình Ngọc chủ động mở miệng nói: "Đội trưởng Địch, Hoắc thiếu, anh Cố Không Thanh nhờ chúng em thay anh ấy chào hai người một câu."

Lúc nói chuyện, toàn bộ quá trình Lương Đình Ngọc đều nhìn chằm chằm Địch Phi Bạch vẻ mặt hiền lành, nhìn cũng không dám nhìn Hoắc Đình Ân nhiều thêm một cái, sợ hơi chút không cẩn thận tiếp xúc phải ánh mắt "thiện lành" * của Hoắc Đình Ân.

(*) QT là hách thiện, raw là 核善. Đồng âm tới từ 和善 (hé shàn)- hiền lành, ôn hòa, hòa nhã. Nhưng với nghĩa ngược lại.

"Còn gì nữa không? Không Thanh có nói khi nào cậu ấy về căn cứ Thần Hi Cơ không?"

Hoắc Đình Ân vừa mở lời, Lương Đình Ngọc cứng người thấy rõ, bị dọa đến nỗi thở mạnh cũng không dám.

Vẫn là Địch Phi Bạch ôn nhu săn sóc, thấy Lương Đình Ngọc bị Hoắc Đình Ân dọa, kịp thời mở miệng, hoà giải thay Lương Đình Ngọc: "Hoắc thiếu, ngữ khí cậu nói chuyện quá dữ, thu sát khí trên người cậu lại chút đi, đừng dọa đến đứa nhỏ."

Lạnh lùng Hoắc Đình Ân liếc nhìn Địch Phi Bạch một cái, không nói chuyện, cả người tản ra sát khí nồng đậm, giống như mới giết ra từ trùng vây của tang thi.

Địch Phi Bạch không phản ứng Hoắc Đình Ân thời gian dài không gặp người trong lòng, đã sắp bị nghẹn điên, mỉm cười an ủi Lương Đình Ngọc: "Đừng sợ, Hoắc thiếu cũng chỉ quá lo lắng cho bạn học Cố, quan tâm sẽ bị loạn mà."

Lương Cùng Phong cười xấu hổ, lúc này mới rõ cái gì gọi là lên lưng cọp khó xuống.

Sớm biết thế ông đã không tùy ý để con gái bảo bối làm việc, nói dối gạt người.

Lương Đình Ngọc cũng lộ ra vẻ mặt ảo não, nhỏ giọng: "Thật ra, anh Cố Không Thanh cũng không bảo hai bố con bọn em truyền lời thay ảnh, chỉ bảo hai bố con em giúp anh ấy chào hai người một câu, là chính hai bố con bọn em có việc gấp muốn thương lượng cùng người phụ trách căn cứ Thần Hi Cơ, lúc này mới lấy ra chiêu bài vàng là anh Cố Không Thanh, rất xin lỗi......"

Hoắc Đình Ân nghe vậy, chau mày, cảm thấy mình bị một bé gái 11-12 tuổi lừa gạt, thẹn quá hóa giận, đang muốn phát hỏa, đã bị Địch Phi Bạch ngồi một bên duỗi tay ngăn cản.

"Đừng vội xin lỗi, em có thể nói anh nghe, có việc gấp gì muốn thương lượng cùng bọn anh không?"

Lương Đình Ngọc không giấu giếm, kể tất tần tật chuyện hai bố con bọn họ lúc trước ngẫu nhiên gặp được Ngụy Tuấn Hào và Tạ Tinh Lan, còn báo cho Địch Phi Bạch bọn họ đang âm thầm lên kế hoạch tấn công căn cứ Thần Hi Cơ.

"Một tiểu đội săn thi nhân số cũng không nhiều, thực lực lại rất mạnh, đội trưởng là dị năng giả hệ lôi cấp bốn, phó đội trưởng là dị năng giả hệ mộc khế ước với một gốc cây thực vật biến dị, trùng hợp thật nhỉ.". Truyện Ngôn Tình

Đối phương giết Triệu An Bình và mười mấy hai mươi dị năng giả của căn cứ Thần Hi Cơ, Địch Phi Bạch và Hoắc Đình Ân đang lo không biết nên đi đâu tìm đầu sỏ gây tội báo thù, nếu đối phương dám tấn công căn cứ Thần Hi Cơ, vừa lúc nhân cơ hội này một lưới bắt hết đối phương, thù mới hận cũ báo chung một lần.

Địch Phi Bạch còn đang nghĩ phải sắp xếp đâu vào đấy an bài hảo sự vụ lớn nhỏ căn cứ Thần Hi Cơ thế nào, ôm cây đợi thỏ, chờ đối phương chui đầu vào lưới.

Hoắc Đình Ân lại không kiên nhẫn như vậy, y vốn đã nghẹn một bụng lửa đột nhiên đứng lên, sải bước đi ra ngoài.

"Hoắc thiếu, cậu đi đâu thế?"

Hoắc Đình Ân tiếp tục đi phía trước, vừa đi, vừa không quay đầu lại nói: "Căn cứ Thần Hi Cơ giao cho anh trấn thủ, tôi tự mình dẫn đội, ra ngoài tìm tung tích tiểu đội săn thi này, xem có thể tìm cơ hội trước khi bọn họ tổ chức xong người đến tấn công căn cứ Thần Hi Cơ, một lưới bắt hết bọn họ trước hay không."

Chính là cái gọi là, công kích chính là cách phòng thủ tốt nhất.

Trong mắt Hoắc Đình Ân, dù có nghiêm mật phòng thủ, đều chẳng hiệu quả bằng chủ động tiến công.

Vừa lúc có hai người y và Địch Phi Bạch, một người đề xướng chủ động tiến công, một người đề xướng phòng thủ, vì không kéo chân sau đối phương, vẫn nên tách ra hành động là tốt nhất.

Địch Phi Bạch vẫn muốn khuyên, Hoắc Đình Ân lại không cho anh cơ hội khuyên bảo, tự mình rời đi.

Vào ban đêm, Hoắc Đình Ân đã chọn lựa kỹ càng ra mười người từ những dị năng giả thủ hạ, sau đó tự mình dẫn đội, suốt đêm rời khỏi Thần Hi Cơ địa

Hạo Tử mới vừa kết thúc nhiệm vụ tuần tra, mới vừa trở lại căn cứ Thần Hi Cơ, biết được tin Hoắc thiếu dẫn theo một tiểu đội dị năng giả mười người suốt đêm rời đi, không khỏi nóng nảy, chạy nhanh tới mật báo cho Địch Phi Bạch.

"Đội trưởng Địch, thật sự không cần phái người đi ngăn Hoắc thiếu sao?"

"Không cần phải xen vào y."

Trên thực tế, không phải là không cần phải xen vào, mà là muốn quản cũng quản không được.

Địch Phi Bạch thở dài bất đắc dĩ, tự khuyên mình: "Hoắc thiếu là dị năng giả hệ lôi cấp bốn, thực lực tự thân siêu quần, giữa đông đảo dị năng giả, hiếm có địch thủ, y muốn đi làm anh hùng can đảm, vậy để y đi thôi, dù sao chẳng qua chỉ dẫn đi mười thủ hạ, cũng không gây trở ngại gì cho đại cục phòng thủ hiện tại của căn cứ Thần Hi Cơ."

Hạo Tử nghe vậy, vẫn hơi không yên tâm.

Địch Phi Bạch nhìn ra hắn băn khoăn, lại cười giải thích: "Tính tình Hoắc thiếu vốn không phải loại an phận sẽ luôn ngoan ngoãn ngốc trong căn cứ Thần Hi Cơ, không đi đâu cả, trước đó với cái tính của y mà lại trấn thủ căn cứ Thần Hi Cơ thời gian dài như vậy, tôi đã rất bất ngờ, lâu hơn nữa, tôi cũng không dám cưỡng cầu."

Nếu, Hoắc Đình Ân thật sự có thể tìm được cơ hội một lưới bắt hết tiểu đội dị năng giả kia, hoặc là làm đối phương trọng thương, đối với căn cứ Thần Hi Cơ bọn họ mà nói, cũng coi như là một chuyện tốt.

_______________________

Editor có lời muốn nói:

Bé Ngọc: Thực lực người này hẳn là phải nằm trên anh Cố.

Tui: Chuẩn rồi, lúc nào chả nằm "trên".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui