Dịch bởi Axianbuxian12
Trong phòng đọc sách yên tĩnh cực kì, trong phòng chứa đầy sách, quanh mũi chỉ ngửi thấy mùi giấy, còn có ánh đèn trắng lạnh.
Mọi thứ đều bố trí mang tới cảm giác lý trí, chỉ muốn người bước vào không còn dục vọng trần tục, một giây thôi đã chìm vào biển tri thức.
Khương Nam Thư càng không hiểu được cái người đằng sau anh sao lại có thể có phản ứng ở nơi như thế này.
"Cậu bỏ tôi ra trước, ngồi xuống."
Kỷ Phong Miên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Truyện Huyền Huyễn
Khương Nam Thư dọn đồ của mình qua đây rồi lại chọn mấy quyển sách Luật đưa cho hắn.
Kỷ Phong Miên: "Cái này để làm gì?"
"Cậu đọc sách chuyên ngành của mình để bình tĩnh lại đi."
Nghe được đáp án này Kỷ Phong Miên ngạc nhiên, "Sao có thể, lúc này mà còn đọc được sách chuyên ngành thì có còn là con người không?"
Khương Nam Thư kéo ghế ngồi xuống, lật sách và vở ra, không thèm ngước lên nhìn, nói: "Khi tôi có phản ứng thì đều đọc sách chuyên ngành để ép xuống."
"..."
Kỷ Phong Miên không dám nói nữa, ngoan ngoãn đọc sách.
Thế nhưng ánh mắt của hắn nhìn vào sách, lướt qua từng hàng từng chữ, chữ nào hắn cũng biết, nhưng ghép lại với nhau hắn lại không thể hiểu được nghĩa của nó.
Trong đầu Kỷ Phong Miên toàn là Khương Nam Thư, cho dù ngồi ngay bên cạnh vẫn không thể bình tĩnh được.
Hắn lén nghiêng mặt nhìn sang, thấy Khương Nam Thư đã tập trung vào bài vở, nhất thời to gan.
Góc nghiêng cũng đẹp, ừm, lông mi thật dài.
Lông mi Khương Nam Thư không cong mà thẳng, rủ xuống như có thể tạo thành bóng râm trước mắt, màu môi hơi nhạt, lúc đọc sách sẽ thường hơi nhếch lên.
Sao lại có người mỗi một tấc đều hợp ý hắn như vậy, không chỉ vẻ ngoài mà còn có mùi hương cũng thơm không chịu được.
Nhìn mãi nhìn mãi, Kỷ Phong Miên lại bắt đầu ngây người, cho đến khi...
"Cậu đang làm gì vậy?"
Khương Nam Thư có hơi bất lực.
Khi anh đọc sách sẽ rất tập trung, gần như là không để ý tới những chuyện xảy ra xung quanh.
Chỉ là Kỷ Phong Miên quá quá đáng, quá đáng tới mức kéo anh ra khỏi cuốn sách.
Anh bất lực nhìn người sắp dính lên người anh, ánh mắt khẽ chuyển động.
Quả nhiên là không có tác dụng, nơi không nên đầy sức sống vẫn đang đầy sức sống.
Cứ thế này mãi thì có xảy ra vấn đề gì không?
Khương Nam Thư do dự một hồi, anh nhắm mắt, "Cậu đi theo tôi."
"Hả?"
Kỷ Phong Miên ngoan ngoãn đứng dậy đi theo sau lưng Khương Nam Thư, vừa bước ra khỏi phòng đọc sách hắn liền nói nhỏ: "Khương Khương, tôi thế này bị người khác nhìn thấy thì có báo cảnh sát không."
Khương Nam Thư lườm hắn một cái: "Cậu cũng biết à, nói không chừng bị xấu mặt lại khiến chỗ kia của cậu thành thật lại đấy."
Tuy nói như vậy nhưng Khương Nam Thư cũng không thật sự đưa hắn tới nơi đông người để chịu sự phán xét, anh đổi bước dẫn hắn đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh này rất vắng, cách phòng đọc sách cũng rất xa, rất ít người tới đây.
Vị trí này rất hợp để giải quyết mối lo trước mắt.
Nhà vệ sinh rất sạch sẽ, gần như không có ai sử dụng, đến mùi cũng không có, thư viện mới được tu sửa, mọi thứ đều rất mới.
Khương Nam Thư đẩy cửa phòng cuối cùng ra rồi đẩy Kỷ Phong Miên vào.
"Cậu tự giải quyết đi."
"Vậy còn cậu?"
"Tôi canh giúp cậu."
Dứt lời, anh đi ra chỗ bồn rửa tay để canh chừng.
Hôm nay rất ít người, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng không có ai tới đây.
Qua 10 phút Kỷ Phong Miên vẫn chưa ra.
Nhà vệ sinh yên tĩnh, yên tĩnh tới mức Khương Nam Thư tiếng thở bên trong như đang ở sát ngay tai anh.
"Cậu nhanh lên."
"Hức." Kỷ Phong Miên dừng lại, khi mở miệng nói có vẻ tủi thân, "Không nhanh được."
Khương Nam Thư nhìn giờ, anh thấy không thể như vậy nữa, ở lại lâu thêm sợ rằng sẽ có người tới đây.
Anh đi tới, "Lát nữa 10 giờ là giờ cao điểm của thư viện, cậu nhanh lên."
"Cậu...cậu cũng biết tôi không nhanh được mà..."
Lời nói hàm chứa đầy ý tứ.
Khương Nam Thư hơi sững người, một đoạn ký ức hiện lên không đúng lúc.
Lần đó ở nhà Kỷ Phong Miên, anh uống say, quả thực là đã hiểu được "không nhanh được" của hắn là có ý gì.
"Vậy...phải làm sao?"
"Khương Khương, cậu giúp tôi nhé?"
Mười lăm phút sau.
Khương Nam Thư lạnh mặt đi ra khỏi thư viện, đây là lần đầu tiên anh vào thư viện chưa được hai tiếng đã đi ra.
Mà Kỷ Phong Miên - thủ phạm của việc này lại thản nhiên đi theo sau lưng anh.
Tay anh vẫn còn lưu lại xúc cảm ái muội cùng với cảm giác huyết mạch chuyển động vào thời khắc cuối cùng.
Lần này anh hoàn toàn tỉnh táo.
Khương Nam Thư vô thức giơ tay muốn chạm vào khóe môi vô tình bị đụng phải trong lúc hỗn loạn.
Nhưng nghĩ đến gì đó anh lại rụt tay về.
"Khương Khương, đợi tôi với."
Kỷ Phong Miên chạy theo rồi giơ tay khoác lên vai Khương Nam Thư, động tác rất tự nhiên, tự nhiên đến mức như thể không nhận ra chuyện vừa mới có chỗ nào không đúng.
Khương Nam Thư liếc nhìn bàn tay đang khoác trên vai mình rồi lại ngước lên đối diện với ánh mắt vô tội của Kỷ Phong Miên.
Rõ ràng là muốn xa cách, thế nhưng sao quan hệ bây giờ lại trở nên rối tung thế này.
Anh có chỗ không hiểu nên hỏi thẳng: "Không phải cậu nói cứ nhìn thấy tôi là không nhịn được sao? Sao bây giờ lại được rồi?"
Kỷ Phong Miên: "Không phải vừa mới...giải quyết rồi sao? Tôi cũng đâu phải cầm thú."
Nói tới đây, hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, "Khương Khương, hay là ngày nào chúng ta cũng giúp nhau một lần đi, tránh cho tình huống bất ngờ này xuất hiện."
"..." Khương Nam Thư cười lạnh, "Tôi không cầm thú giống như cậu."
Kỷ Phong Miên lại thuận nước đẩy thuyền, "Vậy cậu giúp tôi đi mà."
"Hừ.
Tôi đề nghị cậu nên đi khám bác sĩ thì đáng tin hơn." Khương Nam Thư đáp lại.
Kỷ Phong Miên: "Khương Khương, thế thì sai rồi, chúng ta tuổi này không phải nên như sói như hổ sao? Cậu với tôi lại là bạn thân...người nhà thân thiết như vậy, dù sao cũng nên giúp đỡ nhau mà, đây là chuyện đương nhiên."
Lại là mấy trò cũ, Khương Nam Thư không chú ý, cách dùng từ của Kỷ Phong Miên đã có chút thay đổi nhỏ.
Hắn không còn mở miệng ra là anh em khác cha cha khác mẹ nữa, vành tai cũng đỏ hơn bình thường.
***
Sau khi về kí túc, Khương Nam Thư đi ngay vào phòng tắm.
Kỷ Phong Miên thì ngồi vào bàn học suy tư, hắn thấy cách của Triệu Sâm không đáng tin.
Tối qua bởi vì mới nhận ra tình cảm dành cho Khương Nam Thư, hắn quá rối nên mới nghe lời bậy của Triệu Sâm.
Xa cách để xem phản ứng của Khương Nam Thư cái gì, quả thật là mấy lời vô căn cứ.
Hắn từng bỏ lỡ Khương Nam Thư, cho dù đó là do hoàn cảnh, nhưng cũng là bỏ lỡ.
Kỷ Phong Miên rất hối hận vì hai năm đó đã biến mất khỏi cuộc sống của Khương Nam Thư mới khiến anh có bài xích với những mối quan hệ thân mật như bây giờ.
Bản năng nói với hắn, nếu thật sự xa cách đối phương thì chỉ khiến quan hệ của họ tiêu tùng.
Chuyện vừa xảy ra đã chứng minh điểm này.
Tuy Khương Nam Thư không quá nguyện ý nhưng anh cũng không thấy phản cảm với chuyện thân mật này.
Kỷ Phong Miên vui vẻ và hạ quyết tâm.
Hắn sẽ đi ngược lại, không thể xa cách mà phải càng dính lấy Khương Nam Thư hơn trước.
Nếu Khương Nam Thư thật sự không thể chấp nhận thì hắn có thể nhận ra ngay rồi lùi lại một bước, dừng lại ở khoảng cách bạn bè.
Đương nhiên, Kỷ Phong Miên sẽ không dễ dàng từ bỏ, chỉ là cho Khương Nam Thư thêm chút thời gian.
Kỷ Phong Miên không phải là một người nhẫn nại, nhưng chuyện liên quan tới Khương Nam Thư thì hắn có sự nhẫn nại vô tận, hắn có thể đợi, 10 năm 20 năm hắn cũng có thể đợi.
Nếu Khương Nam Thư không phản cảm cũng không từ chối quyết liệt thì...hắn có thể tỏ tình rồi.
Cạch—
Tiếng cửa phòng tắm vang lên.
Người bên trong bước ra mang theo hơi nước, tóc Khương Nam Thư vẫn còn ướt dính trên trán, trên tay cầm khăn lông vừa lau tóc vừa đi ra.
Kỷ Phong Miên đứng dậy, tay đón lấy chiếc khăn của Khương Nam Thư một cách tự nhiên, rồi lại ấn anh ngồi xuống bàn.
"Tôi sấy tóc giúp cậu."
Khương Nam Thư hơi ngỡ ngàng: "Không cần đâu..."
"Không được, tôi muốn báo đáp cậu vừa rồi đã giúp tôi giải quyết vấn đề."
Khương Nam Thư: "Báo đáp bằng sấy tóc?"
Kỷ Phong Miên thuận thế nói: "Báo đáp bằng cách tương đương cũng được."
"Thôi cứ sấy tóc đi." Khương Nam Thư lạnh lùng từ chối, không muốn nhớ lại chuyện lúc trước.
Sấy tóc nói thế nào cũng an toàn hơn "giúp đỡ nhau" trong miệng Kỷ Phong Miên.
Chỉ là Khương Nam Thư không ngờ phần sau tai anh lại nhạy cảm như vậy.
Lúc ngón tay lướt qua mang tới cảm giác tê dại khiến anh muốn nghiêng đầu tránh đi.
Nhưng anh hễ cử động là Kỷ Phong Miên lại giữ lấy vai anh, "Khương Khương đừng động đậy, hôm nay lạnh lắm, không sấy khô tóc thì sẽ bị cảm đấy."
Khương Nam Thư rủ mắt, " Cậu có thể làm mạnh một chút."
"Không được, da cậu mềm thế này, làm mạnh quá nhỡ cậu đau thì sao."
"Làm mạnh lên."
"Đỏ cả rồi này, không đau à?"
Ngay lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, cửa phòng bị gió thổi mở ra.
"Xin lỗi xin lỗi, có phải đã làm phiền hai cậu không?"
Hai người nhìn ra ngoài thấy Phàm Tử đang giơ tay che mắt.
Khương Nam Thư im lặng, "Đang sấy tóc, làm phiền cái gì?"
Phàm Tử thở một hơi dài, bấy giờ mới dám bỏ tay che mắt xuống.
Nhìn thấy rồi mới sững sờ.
Trong phòng quả thực không có gì khác lạ, nhưng nhìn chỗ nào cũng thấy không đúng.
Khương Nam Thư ngồi trước bàn Kỷ Phong Miên, Kỷ Phong Miên thì đứng sau lưng anh, hắn hơi cúi lưng, cả người dường như bao trùm lấy Khương Nam Thư.
Lúc cậu ta nhìn qua, Kỷ Phong Miên vô thức giơ cánh tay lên che đi nửa gương mặt của Khương Nam Thư.
Phàm Tử chợt nhớ lại bộ phim tư liệu thế giới động vật cậu ta từng xem, những con mèo lớn khi bảo vệ đồ ăn sẽ có động tác và ánh mắt như vậy.
Nhưng mà...!không phải bọn họ đang sấy tóc à?
"Mày đứng ngây ra đấy làm gì?" Đại Ngô đi tới, đẩy vai Phàm Tử rồi đi vào phòng.
Bấy giờ bầu không khí kỳ lạ mới biến mất.
***
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của Khương Nam Thư có chút lệch khỏi quỹ đạo.
Rõ ràng trước đó đã nghĩ phải giữ khoảng cách, kiên trì chưa được một tuần lại trở về nguyên trạng.
Mà có lẽ, không thể nói là nguyên trạng, nó còn quá mức hơn.
Khương Nam Thư nhìn người xuất hiện ở cửa lớp học rồi thầm thở dài.
Người đứng ngoài cửa cao ráo, vai rộng chân dài, lại thêm cả gương mặt anh tuấn, chiếc quần bò đơn giản với áo hoodie mặc trên người cũng thu hút mọi người như người mẫu nam trên tạp chí.
Hắn vừa xuất hiện thì đã thu hút không ít ánh nhìn.
Phía trước có người thì thầm.
"Đó không phải là Kỷ Phong Miên à? Cậu ta tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tìm Khương Nam Thư."
"Hử? Còn chưa vào lớp mà, Khương Nam Thư trước giờ có trốn tiết đâu."
"Hả? Cậu không biết à, dạo này Kỷ Phong Miên rảnh rỗi là tới ngồi học với Khương Nam Thư."
Nhân vật chính trong lời bàn tán - Kỷ Phong Miên - hắn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt dồn về phía hắn, sau khi tìm được người thì hắn đi thẳng vào.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Khương Nam Thư, vẻ mặt thản nhiên như đây là tiết học chuyên ngành của hắn.
Khương Nam Thư hỏi: "Nay cậu không có tiết?"
Kỷ Phong Miên nằm ra bàn, "Đúng vậy, không có."
"Vậy cậu không đi chơi bóng à?"
Kỷ Phong Miên là người cuồng vận động, trước đây rảnh rỗi là hắn sẽ tham gia các buổi chơi bóng, như bóng rổ, tennis, bóng đá...
"Học đại học thì học mới là chuyện chính, dạo này tôi có hứng thú với lịch sử."
Nghe thôi đã biết là lấy cớ, Khương Nam Thư cũng lười vạch trần hắn.
Thầy giáo đã vào lớp, bắt đầu giảng bài, Khương Nam Thư nhanh chóng chìm đắm vào nội dung tiết học.
Kỷ Phong Miên ngồi bên cạnh thì lôi điện thoại ra tích một cái vào phần ghi chú
Những điều mà một đôi tình nhân nên làm
Hắn đánh dấu tích vào dòng, "Người yêu đại học sẽ lên lớp ngồi học với đối phương".
Ừm, rất tốt, mục này dường như Khương Nam Thư không thấy phản cảm.
Kỷ Phong Miên thấy khoảng cách tới ngày tỏ tình lại gần thêm một bước.
_______.