Pháp Mệnh Thiên Tôn


Bạch Vũ Sinh cố sống cố chết, dùng những đan dược trị thương thượng hạng, kết hợp với tay nghề lương y xuất sắc của mình để chữa trị cho Trần Phong.

Chiêu thức mà nàng thi triển đó chân chính là sát chiêu mạnh nhất, đồng đội của nàng lúc này đây trong cơn nguy kịch chính là lỗi lầm khủng khiếp mà nàng mắc phải.
– Làm ơn… Đừng chết…
Nữ tử khẩn khoản nói, trong lòng cực kỳ rối loạn.

Ảo giác mà nàng gặp phải khiến cho thanh niên Phong tháp mang ngoại hình kẻ thù không đội trời chung của nàng.

Pháp sư Quang tháp cứ vậy mà để hận thù che đi ý chí, không ngừng dồn ép, công kích cậu.
– Làm ơn… Tỉnh lại đi…
Mặc cho nỗ lực của Bạch Vũ Sinh, vết thương của Trần Phong hồi phục khá lâu, khiến cho nàng gần như muốn phát khóc lên được vì lo lắng.

Ba canh giờ trôi qua, cuối cùng thanh niên cao lớn cũng chậm rãi mở mắt ra trong sự mừng rỡ của nữ tử.

Nhìn đôi mi ướt lệ của nàng ta, cậu cười nói:
– Ta ổn rồi, đừng lo quá!
– Ngươi vừa mới trở lại từ cửa tử đấy tên ngốc!
– Ngươi có thể để ta thoát ra khỏi Thiên Huyền giới mà, đâu có chết được?
Thanh niên cao lớn trêu pháp sư Quang tháp.

Không lâu trước, hoàn cảnh họ khá giống thế này, chỉ là vai trò đảo ngược lại mà thôi.

Nữ tử bật cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc:
– Ta thực sự nghi ngờ công dụng của lá bùa rồi đấy! Không thể nào có chuyện tình trạng của ngươi vừa rồi mà lại chưa chạm tới mức giới hạn cần thiết!
Trần Phong thở ra một hơi thật dài.

Cậu là người hiểu rõ điều đó hơn ai hết, lí do của nó có thể cậu cũng đã ngờ ngợ ra, tuy nhiên vẫn còn thiếu bằng chứng, mặt khác cũng không hay ho gì mà nói ra.

Gạt chuyện đó qua một bên, cậu nói với đồng đội:
– Lần này thực sự cảm ơn, nếu không có ngươi lúc này ta đã không còn mạng nhỏ này nữa rồi!
– Đừng khách khí, ngươi bị vậy nguyên do vốn là ta!
Nhẹ lắc đầu ý không phải lỗi của nàng ta, thanh niên Phong tháp chậm rãi ngồi dậy, trước tiên điều động lực lượng Thần Văn kiểm soát toàn bộ tình hình áp lực họ phải chịu, thanh lọc hết “phấn hoa” trong cơ thể.

Xong xuôi đâu đấy, hai người đứng dậy, tiếp tục công việc thu thập linh dược.
Với việc không còn cản trở nào từ phía loại dược thảo kia, bọn họ di chuyển rõ ràng là thoải mái hơn nhiều, ngọn núi trăm trượng không bao lâu liền đã bị chinh phục.

Đứng trên đỉnh núi, nhìn gốc linh thảo mình tìm kiếm bấy lâu, Bạch Vũ Sinh mừng rỡ vô cùng, trong lòng đối với Trần Phong biết ơn rất lớn.
– Ngươi đã giúp ta quá nhiều, tiếp theo đến lượt ta hỗ trợ ngươi.
Nữ tử nói, giọng không giấu đi hưng phấn.

Thanh niên cao lớn cười cười, đáp lại:
– Không cần đâu, thứ ta tìm thực ra ngay cạnh gốc Hỏa Tâm Linh Kỳ của ngươi luôn!
Pháp sư Quang tháp không khỏi tò mò, quan sát linh dược mà đồng đội trỏ vào.

So với thảo dược mà nàng cần lấy, gốc linh thảo kia trông thật nhỏ bé, thực không đáng kể tới.
– Đó là thứ gì?
Bạch Vũ Sinh hỏi, nàng đối với linh thảo chỉ biết ở mức độ vừa phải, không coi là quá kinh nghiệm.

Hiểu được những gì nàng đang nghĩ, Trần Phong từ tốn giải thích, có chút buồn cười:
– Thực ra ta cũng không nhận ra ngay từ đầu.

Kiến thức của ta trong lĩnh vực này coi như thiếu sót khá lớn, ngoài những loại cần thiết cho các kỹ năng của mình, ta chỉ biết một số dược liệu có liên quan thôi.

Ban nãy khi phân tích “phấn hoa” ta mới biết được, đó chính là do cơ chế phòng thủ của Hỏa Tâm Linh Kỳ gây ra.


Thảo dược này sinh trưởng ở nơi nhiệt độ cực lớn, độ ẩm lại hoàn toàn không có, bất quá trong cấu trúc lá vẫn có một bộ phận biến đổi pháp lực chung quanh tạo thành hơi nước gây ảo giác.

Còn gốc Huyền Hỏa Tâm Hoa bên cạnh lại có khả năng biến đổi nhiệt lượng chung quanh thành pháp lực rồi truyền cho các sinh vật cạnh bên, đồng thời cường hóa khả năng của các sinh vật này.
Nữ tử gật gù, nghe lời giải thích của cậu nàng đã hiểu ra toàn bộ sự thật về thứ mà mình phải đối mặt bấy lâu nay.

Những ghi chép mà khi trước nàng đọc được quả là có những thiếu sót khá quan trọng.

Nếu có cơ hội, nàng muốn chỉnh sửa lại chúng, hỗ trợ cho các pháp sư trong tộc về sau.
Hai người cùng nhau thu thập linh dược, hoàn thành mục đích tại tầng này.

Thời gian còn lại trong Cổ điện không phải quá nhiều, cũng nên gấp rút chuẩn bị cho màn tranh đoạt cuối cùng rồi.
– Tiếp theo ngươi định làm gì?
Pháp sư Quang tháp cười hỏi, muốn biết về dự định kế tiếp của đồng đội.

Tuy nhiên cậu lại không được vui vẻ cho lắm, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn, nhìn về khu vực trung tâm, đáp:
– Ta sẽ tiến lên tầng tám!
– Ngươi muốn lên đó sao?
Bạch Vũ Sinh nhắc lại, có chút sửng sốt.

Trông biểu hiện của nàng ta, Trần Phong thắc mắc:
– Đúng, ngươi sao vậy?
Nhịp tim đột nhiên tăng vọt, nữ tử thở dốc không ngừng, không thể đáp lại câu hỏi của thanh niên cao lớn.

Cậu nhìn thấy tình trạng của nàng ta thì vô cùng lo lắng, trong đầu xuất hiện nhiều suy tính.

Vận pháp lực ổn định lại thể trạng cho nàng, cậu nói:
– Đi, để ta giúp ngươi xuống tầng sáu!
– Ừm!
Vừa nghe được lời đó, pháp sư Quang tháp liền trở lại như bình thường, như thể chuyện vừa rồi không hề tồn tại vậy.

Thanh niên Phong tháp cau mày, tuy nhiên vẫn đi cùng nàng ta trở về khu vực trung tâm, sau đó trông chừng nàng xuống dưới cẩn thận rồi mới trở lại tầng bảy.
Chỉ còn lại một mình, Trần Phong thở ra một hơi thật dài.

Sau khi ổn định lại Thiên Long Thần Kỹ, cậu cũng vận thêm tầng bảo hộ linh hồn Thanh Long.

Để đối phó với những thứ kế tiếp, cẩn thận không bao giờ là thừa, chưa kể tu vi của cậu xa xa chưa đủ để xuất hiện tại khu vực này.
Đối với tầng bảy, độ nguy hiểm của nó dĩ nhiên không thể đếm hết, vì vậy mà khả năng Dị Tộc ẩn mình không phải không có.

Tuy nhiên hoàn cảnh hiện tại của cậu không cho phép cậu làm cái gì liều lĩnh.

Mặt khác, trong phạm vi trước giờ tìm kiếm, cậu cũng không phát hiện ra vị trí của Linh Nhi, đây mới chính là điều cậu lo lắng nhất.
Lấy lá bùa hộ mệnh được phát ra khỏi giới chỉ, thanh niên cao lớn nhíu mày xem xét kỹ lưỡng một lượt.

Bằng thực lực và kiến thức hiện tại của mình, hiển nhiên trình độ văn ấn trên nó cậu không thể nào hiểu được.

Tuy nhiên thứ làm cậu khó chịu cuối cùng cũng xuất hiện chỉ sau vài phút dò xét.
Tại trung tâm lá bùa, nơi mà cậu nghĩ là được niệm văn ấn dịch chuyển các pháp sư, cậu cảm nhận được hiện diện năng lượng Dị Tộc.

Thứ này vì ở quá gần Thần Văn của cậu nên đã bị áp chế hoàn toàn, không còn nửa điểm tác dụng.

Chính vì vậy, việc cậu được bảo toàn sinh mạng trong Thiên Huyền giới này hiển nhiên là không có!
Thở hắt ra một hơi, Trần Phong cảm thấy có chút may mắn khi mà Bạch Vũ Sinh và cậu đã có những quyết định cứu mạng nhau.

Đối với cậu, nếu như nàng ta không ra tay, hiển nhiên cái chết đã chiếm lấy cơ thể; còn đối với nàng, cậu cũng không thể đảm bảo là văn ấn không bị áp chế, khi mà hai người ở cạnh trong khoảng thời gian cũng chẳng phải ngắn ngủi gì.
Cất lại lá bùa vào giới chỉ, thanh niên cao lớn bước lên cầu thang, hướng tới tầng kế tiếp.


Bây giờ việc duy nhất cậu có thể làm đó là tiến lên, tìm kiếm vị cường giả Chư Tộc tọa trấn nơi này.

Vị tiền bối ấy là người duy nhất có thể giúp được cậu, ít nhất là xác định được mục đích của Dị Tộc cũng như dự đoán những hành động tiếp theo của chúng.
Trong lòng quyết định là vậy, tuy nhiên thử thách của Cổ điện lại không phải cái gì đơn giản.

Ngay khi đặt chân tới tầng tiếp theo, Trần Phong lập tức nhíu mày khó chịu, không phải vì áp lực của nơi này, thứ cũng làm khó cậu một chút, mà là ý tưởng của người tạo ra căn phòng của tầng tám.
Cậu gọi nó là căn phòng vì nếu không gọi như vậy, cậu cũng chẳng biết mô tả thế nào cho phải.

Nơi mà cậu vừa bước lên có dạng hình lập phương, bề mặt được làm bằng chất liệu huyền ảo trông chẳng khác nào không gian tinh vân.

Cậu vừa rời mắt khỏi khu vực cầu thang một khắc, nó liền bị bao phủ bởi ánh sáng chói lóa, hoàn toàn không quan sát được phía dưới, hệt như năm cánh cửa khác trong căn phòng.
Tại tâm các mặt căn phòng lập phương đều tồn tại một cánh cửa hình vuông, giống nhau như đúc, chẳng có lấy nửa điểm khác biệt.

Thanh niên Phong tháp chạm tay thử lên bề mặt căn phòng, cảm giác chờ đợi cậu không có gì ngoài một nỗi ớn lạnh cùng cực.

Hàn băng khí tức chẳng biết từ đâu truyền thẳng vào tay cậu, khiến cho bàn tay trái đóng băng ngay tức khắc.
Nghiến răng vì cơn buốt giá bậc nhất cậu từng chịu trước giờ, thanh niên điều động Băng Long cùng bản nguyên Hỗn Độn kiểm soát năng lượng băng phách tà đạo, cố gắng đẩy nó ra khỏi cơ thể.

Chuyện này kể ra không phải quá khó khăn, bất quá nó cực kỳ ngoan cố, thoát ra từng tí một, cực kỳ mất thời gian.
Sau một hồi chật vật, cuối cùng Trần Phong cũng đem bàn tay hồi phục lại trạng thái bình thường.

Với việc chỉ tay cậu bị như vậy, còn đôi chân hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, cậu đoán rằng căn phòng này được làm bằng ma thuật nào đó không cho phép người ta tiếp xúc trực tiếp, còn qua vật liệu nào đó ví dụ như vải da thì sẽ không vấn đề.

Tất nhiên, cậu chẳng muốn nghiên cứu kỹ về các vật liệu cậu có thể dùng để tiếp xúc với thứ này, đặc biệt là sau khi thử dùng pháp lực, lưu lại một vết đánh dấu trên tường thất bại.
Thanh niên cao lớn nghiêm túc nhìn quanh một lượt.

Cậu bắt đầu đoán được mục đích của người tạo ra căn phòng này.

Về căn bản, hành động vừa rồi của cậu đối với người đó là cực kỳ ngu xuẩn, không xứng đáng để vượt qua, bước lên tầng kế tiếp.

Nếu đã như vậy, cậu chỉ có thể mò mẫm mà đi, may ra sẽ có thể tự lập được một tấm bản đồ, còn việc đánh dấu địa điểm này liền bỏ qua đi.
Trong lòng đã định, Trần Phong vững vàng tiến lên phía trước, bước qua cánh cửa ánh sáng.

Tầm nhìn của cậu bị ánh sáng chói lóa làm mất đi trong một khoảng thời gian không nhanh cũng không chậm, tuy nhiên chỉ thế là đủ để cậu không biết được thứ này có phải vòng lặp vô tận không.

Lí do khiến cậu ngay lập tức nhận định như vậy là bởi, căn phòng mà cậu vừa bước sang giống hệt căn trước, không có lấy nửa điểm khác biệt.
Thở hắt ra một hơi, cậu đành thử một phương pháp khác.

Không phải là bỏ qua cách vừa rồi quá nhanh, chỉ là cậu không muốn phí thời gian lặp đi lặp lại nó, khi mà không thể chứng minh được cái gì.

Đầu ngón tay ngưng tụ một lượng pháp lực vừa đủ, thanh niên cao lớn bắn ra một tia sáng xanh ngọc.
Tia sáng xuyên qua cánh cửa trước mặt rồi biến mất, không để lại chút dấu vết nào.

Tuy nhiên, điều cậu chờ đợi chỉ vài giây sau đã xuất hiện, khi mà một tia sáng giống hệt cái cậu vừa thi triển bắn thẳng tới bằng tốc độ khá nhanh từ cánh cửa bên phải.
Lùi lại vài bước, cậu để nó tiếp tục bay tới cánh cửa bên trái rồi biến mất.

Chỉ sau một hơi thở, tia sáng lần nữa xuất hiện với tốc độ nhanh gấp đôi từ phía sau.
Trần Phong né tránh, cho nó bay thẳng tới cánh cửa đối diện, để rồi sau một khắc tia sáng lại phóng tới từ bên phải.

Quá trình cứ như thế lặp đi lặp lại đến vô tận, mà tốc độ tia pháp lực cậu đánh ra được tăng lên theo cấp số nhân.
Sau khi chắc chắn được quy luật của các cánh cửa, cậu đưa tay ra, thu pháp lực trở lại cơ thể.


Với việc trọng lực nơi này vẫn bình thường, hai cánh cửa còn lại, nhất định sẽ dẫn tới cầu thang lên trên và xuống dưới.
Lời giải hiện tại chưa xuất hiện vấn đề gì, vậy nên cậu quyết định kiểm tra xem thực hư thế nào.

Tuy nhiên khi thanh niên cao lớn vừa nhảy lên cánh cửa trên đầu, không gian đảo lộn liên hồi.
Trong tầm nhìn của cậu, tất cả các cánh cửa bỗng nhiên biến mất, ánh sáng của chúng bị phủ đầy chất liệu của căn phòng, không để lộ chút khe hở nào.

Toàn bộ thế giới chung quanh đều là tinh vân huyền ảo tráng lệ.
Cậu chẳng có tâm trạng nào để mà trầm trồ hay chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó.

Mặt khác, khi Trần Phong vừa đặt chân xuống sàn phòng, sáu cánh cửa một lần nữa hiện ra, mà cậu dám chắc vị trí của nó đã thay đổi hoàn toàn, không giống ban nãy dù chỉ là một chút.
Áp dụng lại phương pháp vừa rồi, cậu kiểm tra vị trí các cánh cửa của căn phòng.

Sau khi bị xáo trộn, chúng không còn giữ nguyên như trước nữa mà đã bị đảo lại, đúng như dự đoán của cậu.
Lúc này đây, các cánh cửa đối diện nhau sẽ kết nối với nhau thành từng cặp, không phải cả bốn cái như trước nữa.

Mặt khác, hai cánh cửa trên và dưới thì vẫn vậy, không có liên hệ gì với bốn cái kia.

Theo đó, cậu không biết được liệu có phải là sự xáo trộn kia chỉ là riêng phương hướng thông thường, hay chính trọng lực nơi đây cũng đang muốn trêu đùa cậu rồi.
Thanh niên cao lớn lần này không thử nhảy lên, mặt khác bước tới cánh cửa dưới sàn nhà.

Trước khi không gian thay đổi, nó là cái dẫn xuống tầng dưới, cậu muốn kiểm tra xem hiện tại nó dẫn tới đâu.
Nếu như là xuống dưới thật, cậu chỉ cần đi lên là được, còn nếu may mắn dẫn lên tầng trên, cậu sẽ thoát khỏi cái nơi khó hiểu này.

Nhưng nếu như trọng lực cũng đã bị biến đổi, phương pháp cậu đang sử dụng, hoàn toàn đã vô tác dụng ngay từ đầu.
Quả nhiên, sau khi khôi phục lại tầm nhìn, Trần Phong tâm trạng xấu đi không ít.

Khung cảnh trước mặt cậu như cũ, vẫn là căn phòng hình lập phương với sáu cánh cổng ánh sáng.

Cậu không đi xuống tầng bảy, cũng không có tiến lên được tầng chín, hoàn toàn đứng nguyên tại tầng tám.
Ngay lập tức bắn ra tia pháp lực, cậu kiểm tra lại vị trí các cánh cửa.

Trông đường đi của tia sáng xanh ngọc, thanh niên Phong tháp không khỏi cau mày khó chịu.
Giờ đây, cả sáu cánh cổng đều liên kết thẳng với nhau, chẳng có cái nào mà tia sáng không đi qua.

Nói cách khác, chẳng có cái nào dẫn ra khỏi căn phòng này cả.
Tình hình hiện tại thực ra mà nói lại đúng theo mong muốn của cậu, khi cậu đã tuyệt đối khẳng định được giả thuyết của mình.

Không gian chung quanh cậu nếu như chỉ là một căn phòng thì nó là quá nhỏ so với một tầng của Thiên Huyền cổ điện; còn nếu là nhiều căn phòng giống hệt nhau thì sẽ chẳng có cách nào để giải khi mà không có bất cứ một manh mối nào hết.
Nhiều người nghĩ rằng cứ chạy theo một đường thẳng duy nhất, biết đâu sẽ đến lúc gặp một thứ gì đó.

Tuy nhiên, hành động đó cũng chỉ là phí công vô ích, bởi tầng tám này theo cảm nhận của cậu, ngoài uy áp hùng hồn còn có cơ chế bào mòn năng lượng cực lớn.

Mỗi một giây trôi qua, lực lượng trong cơ thể cậu lại giảm đi một chút, nếu thực hiện phương pháp hao công tốn sức đó chẳng mấy chốc sẽ vì kiệt quệ mà qua đời.
Trần Phong nhắm mắt lại, không dùng vào thị lực, cũng không hề dẫn động linh hồn lực để quan sát chung quanh nữa.

Mặt khác, cậu tĩnh lặng tuyệt đối, cảm nhận không gian chung quanh bằng toàn bộ các lực lượng, giác quan trên cơ thể.
Vài phút trôi qua, cậu bắt đầu vận sức.

Bản nguyên Hỗn Độn xoay tròn, đem Tinh Vân lực lượng theo kinh mạch tỏa ra ngoài cơ thể, phóng tới toàn bộ bề mặt căn phòng, phủ lấy không gian Tinh Vân cùng những cánh cửa ánh sáng.
Mặc cho thế giới chung quanh thanh niên cao lớn điên cuồng đảo lộn liên hồi, ánh mắt cậu vẫn cực kỳ điềm tĩnh, thậm chí còn có phần lạnh lẽo đến đáng sợ.

Kết thúc quá trình biến đổi, không gian trở thành một màu trắng duy nhất, tựa như không có điểm đầu, cũng không có điểm cuối, mênh mông, bao la, vô tận.
Tuy nhiên cách cậu chỉ chừng chục bước chân lúc này lại xuất hiện một nhân ảnh mặc áo bào màu xanh ngọc.

Người này trông mặt có lẽ độ tuổi vào khoảng trung niên, nhưng cậu cảm giác được, tuổi thật ông ta lớn hơn thế rất nhiều.
– Ngươi quan sát đủ rồi chứ?
Trần Phong trầm giọng, pháp lực trong kinh mạch đồng thời vận lên, sẵn sàng chiến đấu.

Người nọ mỉm cười, tỏ vẻ vô tội, nói:
– Bình tĩnh, ta là tam đệ tử của Phong Linh Pháp Thần!
Ông ta vừa dứt lời, thanh niên cao lớn liền bật cười thành tiếng, hoàn toàn không nhịn được, cũng đã lâu rồi cậu mới cười sảng khoái như vậy.

Cười đã đời một hồi, cuối cùng cậu cũng lau nước mắt mà nói:

– Dị Tộc mà cũng dám nói dối trắng trợn như vậy, ta cũng thực nể phục ngươi đấy!
Nam tử nghe câu trả lời của cậu, sắc mặt lập tức biến đổi, pháp lực lạnh lẽo trong cơ thể cũng bắt đầu lộ ra, toàn thân hắn cùng lúc bị bao phủ bởi màn sương hắc ám.

Đối phương đã lộ bộ mặt thật, Trần Phong cũng không thèm giấu giếm cái gì.

Sau khi đem Thiên Phong kết giới bày ra, cậu đồng thời rút song kiếm, vận Thiên Long Thần kỹ cùng Tinh Vân ma pháp.
– Không tệ!
Kẻ địch trông biểu hiện của cậu, gật gù nhận xét, sau đó lao tới tung ra một trảo.

Thanh niên cao lớn vung kiếm chống đỡ, tuy nhiên không hề có chút thanh âm va chạm nào, mặt khác trảo thủ của Dị Tộc xuyên qua lần lượt song kiếm và long giáp, đánh thẳng vào người cậu.
Nhận một đòn nặng như vậy, Trần Phong hiển nhiên không chịu được mà bay đi.

Tuy nhiên, cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng trước tình trạng của đối phương.

Những gì mà cậu tung ra ban nãy, giờ đây thu lại toàn bộ, ngay cả song kiếm cũng là cất vào trong giới chỉ.

Nhìn thấy hành động của cậu, Dị Tộc nhướn mày:
– Đã bỏ cuộc rồi sao?
Thanh niên cao lớn không đáp, bất quá không gian chung quanh cậu liên tục tỏa ra dao động linh hồn cường hãn.

Liền sau đó là sự xuất hiện mơ hồ của một đầu Thanh Long, kéo theo tiếng rồng ngâm vang vọng khắp thế giới bạch sắc.

Không dừng lại ở đó, một tấm khiên khổng lồ màu xanh lục bao quanh cơ thể cậu, tỏa ra khí tức thần thánh cùng uy áp kinh hồn.
Hiểu ra ý định của cậu, kẻ địch bất giác lui lại một bước.

Tuy nhiên, không để cho hắn kịp bỏ chạy, Trần Phong ra tay tấn công ngay lập tức.

Thanh Long cùng Huyền Vũ đồng thời đánh tới, tung ra những công kích linh hồn mạnh mẽ, vây lấy đường lui của Dị Tộc.

Hắn ta sợ hãi, tập trung toàn bộ sức mạnh lại, sau đó tạo ra một vụ nổ lực lượng cực lớn, gây chấn động tới không gian chung quanh.
Nhíu mày trước hành động đó, thanh niên cao lớn không nhanh không chậm tiến đến.

Phong Thần Văn cùng bản nguyên Hỗn Độn sức mạnh cùng lúc được thi triển, hòa vào công kích của Thanh Long và Huyền Vũ, cường hóa nó lên rất nhiều.

Năng lượng của kẻ địch cho dù cường hãn, nhưng lại gặp phải lực lượng khắc chế, lập tức suy yếu đi rất nhiều, không thể nào phá tan được vòng vây như dự định ban đầu.
– Chết tiệt!
Chửi thề một tiếng, Dị Tộc điên cuồng vận sức, liên tục đánh ra những chiêu thức hùng mạnh, hắn ta quyết định ăn thua đủ với Trần Phong, không chừa lại một chút.

Sức mạnh của hắn ta không biết từ đâu, đột nhiên tăng vọt đến kinh dị.

Sau một đòn thế huyền ảo, hắn ta đã đánh thủng được bức tường bao vây do cậu tạo ra.
Thanh niên cao lớn không bất ngờ với điều đó, tuy nhiên cậu vẫn quá xem nhẹ chênh lệch giữa hai bên.

Việc nhận một chiêu như vậy khiến cho tinh thần cậu có chút lay động, tạo thế cho đối phương tấn công.

Cố gắng ổn định lại bản thân, cậu ngay lập tức tung ra đòn chống đỡ.

Linh hồn lực lượng đẩy lên cực đại, điều động Thanh Long cùng Huyền Vũ bắn ra hai luồng sóng linh lực hùng hồn.
Không có vụ nổ nào xảy ra khi hai bên va chạm, bất quá dù là Trần Phong hay Dị Tộc cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thứ mà mình đang phải đối mặt.

Cơn chấn động cùng uy áp cực lớn chạy dọc khắp tinh thần cả hai phía, khiến cho họ nảy sinh cảm giác muốn từ bỏ.

Mà không gian ở giữa họ như muốn nứt gãy vì lực lượng to lớn, thế giới bạch sắc như thể đang không ngừng rung chuyển.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Dị Tộc biến sắc, hắn đột nhiên trở nên sợ hãi hơn vạn phần.

Tay phải vốn đang cùng tay trái đối phó với thanh niên Phong tháp thì đưa ra phía sau, bắn ra một luồng sóng khác, chặn đứng công kích vừa hướng đến cơ thể hắn.
Tuy nhiên, đòn thế đó cũng như kỹ năng của Trần Phong không phải thứ mà hắn có thể xử lý đơn giản cùng lúc như vậy.

Cho dù đã đem hết sức bình sinh ra mà chống đỡ, hắn cũng chỉ là níu kéo mạng sống thêm một chút thời gian.
Thế giằng co không hề được tạo nên, người vừa đến cùng với thanh niên Phong tháp dễ dàng trấn áp được Dị Tộc tuyệt đối.

Chuyện gì đến cũng phải đến, cùng với một tiếng gào đầy thù hận, hắn ta bị luồng sóng linh lực của hai người Trần Phong tiễn về cõi hư vô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận