Pháp Sư Áo Đen

"5 năm." Adeline đặt tách trà trong tay xuống. Quản gia lập tức bước tới thêm trà cho hai người. "Nếu tính từ lúc hai người các cậu biệt ly, vậy thì là tám năm. Nhưng đến thời điểm hiện tại, cậu vẫn sẽ nhớ đến hắn chỉ vì nhặt về được một người xa lạ. Mà hắn cũng sẽ vì cậu mà kiên trì viết thư cho ta không ngừng —— Caius, cậu vẫn còn nghĩ tình yêu không có nghĩa lý gì sao?"

"Đừng nên cứ cảm xúc gì cũng gán ghép cho tình yêu," Pháp sư áo đen nói, "Ta có thể khẳng định quãng thời gian ta ở Tháp Pháp sư, tình cảm hắn dành cho ta không phải là tình cảm ngài dành cho Hepper."

"Hắn chỉ muốn giúp ta, như hắn đã giúp đỡ bao người khác."

"Hắn là kiểu người có thể động lòng thương xót một thiếu nữ đã triệu hồi ác ma. Nếu lần đó ta không trốn thoát mà lâm vào kết cục như cô bé đó, hắn cũng sẽ thương xót cho ta như vậy. Giúp đỡ ta chỉ như là một trách nhiệm đối với hắn —— Thế giới này vẫn còn những kẻ ngốc như vậy đấy. Một tên nhóc xấu xí, âm u, thờ ơ cũng có thể nhận được sự quan tâm của hắn, thậm chí còn nhận được nhiều hơn những gì hắn cho người khác."

"Mà ta," Pháp sư áo đen nói, "Không biết tên hắn đã bỏ lỡ hắn, đây là khiếm khuyết ta không thể dung thứ."

"Có lẽ ban đầu ta đã đem lòng biết ơn, thậm chí còn có chút sùng bái, nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là sự cố chấp. Đánh mất hắn và mẹ, hai việc này đều để lại những vết nhơ ta muốn xóa bỏ, để chứng minh bản thân không mất kiểm soát, để chứng minh bản thân ta không phải kẻ tay trắng."

Y sờ lên gương mặt không tì vết của mình, cười một tiếng tự giễu. Hepper rót thêm trà đen cho y,

"Loại bỏ một khiếm khuyết không có nghĩa là phủ nhận khiếm khuyết, Caius à," Adeline nói, "Mà là công nhận sự tồn tại của nó, sau đó gắng sức bù đắp cho khiếm khuyết đó."

"Có lẽ cậu có thể cố gắng bắt đầu lại," Nàng đề nghị, "Cùng một người mới."

"Đây là vấn đề hiện tại, cũng là lý do tại sao chúng ta phải thảo luận ngay từ đầu." Pháp sư nói, "Ta lẫn lộn hai người không liên quan, lại không chịu dứt điểm chuyện này."

"Có lẽ ta nên tập chung vào kế hoạch của mình chứ không phải mớ tình cảm rùm beng này......"

"Hai người?" Quản gia cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.

Cậu ta bưng chén trà, hoang mang nhìn hai vị pháp sư đang ngồi.

"...... Người ngài cứu về, và người viết thư đề cử ngài...... Không lẽ không phải là một sao?" Dưới hai cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, lỗ tai của người sói bất an dần cụp xuống.

Adeline nhướng mày, ý bảo quản gia tiếp tục.

"Hai người họ đều có mùi hương giống nhau......" Hepper nhỏ giọng nói.

Người sói sở hữu khứu giác và khả năng ghi nhớ mùi vị phi thường. Cả hai người không hề phải nghi ngờ phán đoán từ mùi hương trên những bức thư khi xưa và mùi người trên người Caius gần đây của Hepper.

"Cai ——" Không chờ Adeline nói xong, một làn khói đen quét qua, đợi đến khi hoàn hồn lại, bên cạnh nàng đã chỉ còn một chiếc ghế trống rỗng.

Pháp sư áo đen vội vã dịch truyền tức thời.

Tai Hepper đã cụp hoàn toàn.

"Có phải là em lỡ miệng rồi không......" Cậu chàng sợ hãi, "Caius đại nhân sẽ không khó chịu với em chứ?"

Adeline xoa xoa đầu người sói.

"Cún ngốc đã nghe lén còn nói leo," Nàng nói, "Ta cũng không rõ chuyện em vừa làm là tốt hay xấu nữa."


"Thế nhưng nếu Caius có muốn tính sổ, thì em cũng sẽ không phải người đầu tiên trong danh sách đâu."

Ian Baldwin dạo bước trong rừng.

Bước chân của hắn cực kỳ nhanh nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, hệt như một thợ săn kinh nghiệm dày dạn.

Sâu thẳm trong khu rừng cực kỳ tĩnh lặng, thỉnh thoảng sẽ có một con thú nhỏ phi ra từ trong bụi, khiến bụi cây phát ra từng tiếng xào xạc. Hiệp sĩ không mang khôi giáp, không mang kiếm, trên người cũng không có mùi máu tươi, bởi vậy mà thú vật trong rừng sẽ không lảng tránh hắn.

Đã lâu rồi hắn mới không mang sát khí mà tản bộ trong rừng như vậy.

Gần cô nhi viện Baldwin có một rừng cây, viện trưởng sẽ nhờ Ian chăm cho những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn, để tụi nó không chạy vào quá xa vào trong rừng.

Cậu bé tóc nâu mắt xanh ấy là đứa trẻ lớn tuổi nhất ở đó, cha mẹ cậu có lẽ là đã bị ác ma giết chết từ lâu. Đối với những đứa trẻ mồ côi nơi đây, Baldwin chính là nhà của chúng, mà chúng chính là một gia đình.

Trại mồ côi hẻo lánh này chỉ có một viện trưởng đã già và mấy đứa nhỏ. Bởi vậy mà vì là đứa lớn tuổi nhất, Ian phải gánh vác rất nhiều trọng trách, ví dụ như là lên thị trấn để mua đồ, giúp viện trưởng giao thư, và chăm sóc những đứa trẻ khác. Cậu bé ấy vốn chững chạc hơn so với tuổi, những đứa trẻ khác cũng rất yêu quý cậu.

Không ai biết bệnh dịch đến với cô nhi viện Baldwin từ khi nào, có lẽ là từ khi Ian từ thị trấn về xong bị ốm, cũng có thể là viện trưởng, hoặc cũng có thể là tụi trẻ con bị mấy con thú bị thương được nhặt về cắn —— Một căn bệnh truyền nhiễm nguy cơ tử vong cao.

Tòa Thánh tin rằng ngọn nguồn của căn bệnh lây nhiễm này là từ máu của ác ma trong vực thẳm. Còn đối với người bình thường, mắc bệnh chính là lãnh án tử hình.

Bóng ma Tử Thần bao lấy cô nhi viện. Ba tháng sau, người duy nhất còn may mắn sống sót chính là đứa trẻ lớn tuổi nhất, thể lực cường tráng nhất,

Đại nạn không chết, lại mất đi cả gia đình, thiếu niên từ đây mang trên mình mặc cảm tội lỗi của người còn sống.

Biến cố thơ ấu cuối cùng chính là lý do tại sao Ian gia nhập Tòa Thánh Ánh Sáng. Hắn có một khát khao bảo vệ người khác không thể dập tắt, như thể làm vậy sẽ có thể vơi đi mặc cảm đeo bám trên lưng hắn.

Bởi vậy mà sau khi Karl bỏ chạy, việc đầu tiên Ian làm chính là tự trách bản thân không thể bảo vệ được cậu bé.

Tòa Thánh nhận định Karl là thủ phạm triệu hồi ác ma, giết chết giáo sư của mình. Cậu vốn đã bị người ta coi là kẻ u ám, cực đoan, bởi vậy cũng không có một ai muốn, không một ai dám đứng lên thay cậu nói một lời. Sự việc như đã được đặt sẵn một cái kết.

Ian là người duy nhất đứng lên phản đối.

Hắn đương nhiên biết làm vậy là ngu ngốc: Bản thân hắn rốt cuộc đã đang ở bước cuối cùng của đợt khảo thí. Khi trước vì lén điều tra nguyên nhân tử vong của nữ sinh kia mà Shirley đã có chút thất vọng về hắn, mà quyết định của Shirley có thể ảnh hưởng đến cả đời hắn. Vậy nên đối với Hiệp Sĩ Thánh Chiến, tại thời điểm này bất chấp dư luận, phản đối lệnh truy nã chính là tự mình hủy hoại tương lai của chính mình.

Nhưng Ian không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hắn biết khiếu nại của mình sẽ bị Shirley ngó lơ, bởi vậy hắn trực tiếp kiến nghị với Giáo hoàng tại Thánh Điện, tuyên bố rằng việc Karl triệu hồi ác ma là do bị giáo sư hãm hại.

Ngoại trừ Ian ra, không một ai có thể tin được một vị giáo sư tôn kính của Tòa Thánh có thể làm những chuyện như vậy. Thế nhưng Giáo hoàng vẫn cho Hiệp Sĩ Thánh Chiến trẻ tuổi một cơ hội.

Trixy được đưa tới trước Thánh Điện.

Bầu trời bắt đầu lất phất những hạt mưa, lại bị những tán lá rậm rạp hứng hết. Ian quyết định quay về lô-cốt. Cho dù hắn có đi bao xa, Hiệp sĩ vẫn có thể tìm được đường trở về.

Caius là Karl. Thiếu niên u ám năm xưa nay đã trưởng thành thành một chàng trai trẻ xuất chúng, đứng trước mặt hắn, tản ra ma lực uy quyền của một pháp sư.


Ian mừng rỡ song lại cũng có chút tiếc nuối. Hắn đã từng hứa tương lai sẽ gặp lại cậu bé ấy, mà khi hắn thật sự gặp lại Karl, lại là khi hắn đang ở vực sâu.

"Pháp sư tập sự Trixy," Giọng nói của Giáo hoàng vang lên từ trên bục. Đằng sau bục, sừng sững đứng một pho tượng Đấng Ánh Sáng với thiên luân trên đầu, ánh mắt từ bi nhìn xuống chúng sinh, "Xin hãy thề dưới con mắt thận trọng và chứng tà của Thần Ánh Sáng rằng những lời con nói sẽ là sự thật."

"Vào cái đêm ác ma tấn công, có người nhìn thấy ngươi rời khỏi phòng cùng với pháp sư tập sự Karl," Shirley sau đó hỏi, "Liệu vị giáo sư đó có thật sự đã có mưu đồ hãm hại Karl như lời Isaiah đã nói không?"

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô bé. Đầu tiên cô nhìn vị Hiệp sĩ Thánh Chiến đang quỳ gối thỉnh cầu, sau đó lại nhìn về phía pháp sư cấp cao trước mặt mình.

"Shirley đại nhân," Cảm nhận được áp lực thiếu nữ đang phải đối mặt, Ian mở miệng, "Ta nghĩ đây không phải là thời điểm thích hợp để tra khảo Trixy."

"Ngươi nên giữ trật tự trong Thánh Điện, Isaiah." Pháp sư cấp cao nghiêm khắc ngắt lời hắn, "Trixy, ngươi không cần phải lo lắng về hậu quả của việc trả lời."

"Cho dù chúng ta làm gì đi chăng nữa thì Đấng Ánh Sáng vẫn sẽ luôn dõi theo, Ngài sẽ nhìn thấu tất cả. Ngươi chỉ cần cho chúng ta biết chân tướng sự việc, Tòa Thánh sẽ lập tức nghiêm tra, không để chuyện này xảy tái diễn nữa."

Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô bé chỉ biết khẽ lắc đầu. Sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống sàn nhà, không nhìn về phía Hiệp sĩ, sau đó cô được đưa ra khỏi Thánh Điện.

Đại môn chậm rãi khép lại, bức tượng của Đấng Ánh Sáng và Thánh Điện biến mất sau lưng cô.

Nhờ vào lòng khoan dung của Giáo hoàng, Isaiah Baldwin bị tước bỏ giọng nói của mình như một sự trừng phạt và một lời cảnh cáo vì bị kẻ đào tẩu mê hoặc.

Sức mạnh của hắn vẫn là tài sản của thần. Isaiah trở thành thanh gươm câm lặng mà sắc bén của Tòa Thánh. Hắn bôn ba săn giết ma vật và ác ma, ngự tại tiền tuyến chống lại vực sâu.

Từ khi bị khắc chú văn, giam ngôn chú vẫn luôn thiêu đốt trong miệng hắn.

Nỗi đau khôn tả này là cái giá hắn phải trả cho sự lỗ mãng và bướng bình của mình, cũng là bằng chứng hiện hữu cho việc hắn không thể bảo vệ người khác, không thể gìn giữ sự thật.

Sau khi trở thành đoàn trưởng, Hiệp sĩ Thầm lặng gặp lại được một cái tên quen thuộc.

"Isaiah," Tư tế phụ trách nhân sự lại đau đầu với quyết định của hắn, "Đây là lần thứ ba Nguyệt Thực đại nhân xin được điều đến Giáo đoàn Hiệp sĩ Thầm lặng...... Ngài vẫn định sẽ từ chối sao?"

Tư tế nhận được một câu trả lời khẳng định.

Lần này, Trixy Nguyệt Thực đích thân đến doanh trại của Giáo đoàn Hiệp sĩ Thầm lặng, chặn đường Ian.

Một nữ pháp sư xa lạ một mình tới tìm đoàn trưởng của họ, tất cả Hiệp sĩ Thầm lặng trong doanh trại đều lặng lẽ vểnh tai lên.

Cô bé năm đó đã cao hơn rất nhiều, mái tóc cũng cắt ngắn, vén hai bên tai. Cô mặc một chiếc áo choàng trắng cao đến đầu gối, trên chân là một đôi giày ủng.

"......" Trước khi nhìn thấy Ian, hẳn cô đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy đối phương, cô một câu cũng nói không nên lời.

So với cái nhìn lướt qua khi trước ở Thánh Điện, người đàn ông trước mặt nhìn chững chạc hơn, khí chất cũng có phần trầm lắng hơn, khó có thể thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng Trixy biết, ẩn sau vẻ bề ngoài tầm thường của đối phương chính là lưỡi đao thầm lặng của Tòa Thánh.

"...... Ta... Ta tới để chuộc tội." Cô cuối cùng cũng gom đủ dũng khí để mở miệng, "Vì những thương tổn ta đã gây ra vì sự hèn nhát của mình khi đó."


Ian nhìn nàng, kiên định mà lắc đầu.

"Ngài vẫn không muốn tha thứ cho ta sao?" Khóe mắt của nữ pháp sư ửng đỏ, xem ra cô vẫn chưa thể bỏ được cái tật mít ướt của mình.

"Cũng phải...... Ta không xứng đáng được tha thứ." Nàng tự giễu mà cười khổ.

"Ta đã không đủ can đảm gánh vác cái giá phải trả cho việc chạy trốn và chống đối, cũng không đủ dũng khí để nói ra sự thật, thậm chỉ còn chẳng thể bình tĩnh để bào chữa cho chính mình."

"Là ta khiến ngài mất đi giọng nói, mất đi tương lai tươi sáng vốn có của ngài...... Những năm qua, ta vẫn luôn thấy hối hận, mơ đi mơ lại cảnh tượng khi đó trong Thánh Điện, lại phát hiện bản thân vẫn là kẻ nhát gan không dám nói ra sự thật." Cô nói.

"Thật sự rất xin lỗi ngài...... Nhưng ta muốn có thể trở thành giọng nói của ngài. Ta ít nhất vẫn có thể làm việc này."

"Ta đã hoàn thành khóa huấn luyện pháp sư cấp cao nên ngài không cần phải thấy quan ngại về thực lực của ta. Ta sẽ nghiêm tục tuân theo mệnh lệnh của ngài. Xin ngài hãy coi ta như một Hiệp sĩ thuộc Giáo đoàn của ngài... Việc giám thị, hãy mặc xác nó đi." Trixy nói, "Ngài là thánh sĩ thiện lương nhất ta từng gặp, ngài không đáng bị người ngờ vực."

"Xin ngài hãy cho ta trở thành giọng nói của ngài."

Những gì cô nhận được vẫn là sự từ chối.

Trixy không nói gì nữa, chỉ cố nén nước mắt thôi cũng đã hao phí toàn bộ sức lực của cô.

Cuối cùng, nữ pháp sư chỉ bứt vạt áo lên, hành lễ với người hộ vệ cũ, sau đó mang theo cõi lòng tan nát rời đi.

Vài ngày sau, cô nhận được phản hồi từ vị tư tế về đơn xin của mình.

"Chúc mừng đại nhân đã trở thành Pháp sư cấp cao." Hiệp sĩ Thầm lặng chắp bút, "Tương lai của ngài nhất định sẽ ngập tràn vinh quang, ta không thể nào có thể đồng ý để ngài phải khắp nơi phiêu bạt với những kẻ tội đồ, mặt đối mặt với những mối đe dọa của vực sâu. Ngài không thuộc về nơi này."

"Xin ngài đừng ôm quá nhiều mặc cảm tội lỗi," Ian tiếp tục viết, "Ta biết cảm giác đó ra sao."

"Ta chỉ muốn nói với ngài rằng, ta không tha thứ cho ngài là vì ta không nghĩ ngài có lỗi. Quy chụp khổ cực và bất công lên một đứa trẻ không phải là việc mà một hộ vệ nên làm."

Cô muốn đi tìm đối phương, thể nhưng khi đó, cô lại nhận được một tin: Giáo đoàn Hiệp sĩ Thầm lặng đã toàn đột xuất phát đến cao nguyên nơi Hồng Long cố thủ.

Trận chiến với Hồng Long Vaelastrasz kéo dài một tuần trời.

Ian cảm thấy may mắn vì khi đó đã không đồng ý cho Trixy gia nhập. Cho dù hắn có thể nhìn ra được kinh nghiệm của đối phương nhưng những trận chiến như này không phải dành cho cô.

Dưới sức nóng thiêu đốt của lửa rồng, ngay cả khiên giáp cũng phải tan chảy. Họ liên tục bị đẩy lùi rồi lại tấn công, cố gắng ngăn chặn không để ác long phá hủy thêm thị trấn nào nữa.

Khi trận chiến đã cận kề cái kết, hồng long bị thương đột nhiên tung cánh che trời.

Tận dụng cơ hội này, Vaelastrasz bắt lấy hiệp sĩ đoàn trưởng, gầm vang một tiếng rung trời rồi cất cánh bay đi.

"Một lũ kiến thiếc ngoan cố," Hồng long gắt gỏng vừa bay vừa rống, "Nhà ngươi, bám cho chắc vào, đừng để ngã lộn cổ rồi chết."

Ian vốn định phản kháng liền dừng động tác lại, hai tay ôm lấy một móng vuốt của con rồng, nghe tiếng con hồng long hùng hùng hổ hổ mắng sao con người có thể nặng như vậy, sau đó lại mắng khôi giáp quá là cộm chân, mắng tiếp lũ pháp sư càng ngày càng gà, đòn đánh toàn như gãi ngứa.

Một người một rồng đáp xuống một sơn cốc cách đó không xa. Vaelastrasz hiển nhiên đã sức cùng lực kiệt. Nó vứt hiệp sĩ qua một bên, sau đó ngã lăn ra mặt đất. Cả cái sơn cốc đều bị động tác của cự long rung chuyển.

Sỏi đá, bụi đất lắng xuống rồi, đoàn trưởng mới mặt xám mày tro bò dậy, nhìn cái đầu khổng lồ của hồng long đang nằm cách đó không xa.

Hắn bước về phía trước.


Ian biết bản thân không cần phải chiến đấu nữa. Sinh vật vĩ đại này đã bước những bước đi đến chặng cuối cuộc đời rồi.

"Ta đã chứng kiến hoàng hôn của chư thần*," Giọng nói trầm thấp của Vaelastrasz vang vọng khắp sơn cốc, "Cũng đã chứng kiến sự ra đi của họ."

Ragnarök (tạm dịch: Hoàng hôn của chư thần) là ngày Tận thế trong thần thoại Bắc u. Đây là một chuỗi các sự kiện đen tối trong tương lai dẫn đến một trận chiến lớn - sự kết thúc của vũ trụ và cái chết của nhiều vị thần trong thần thoại Bắc u, có nét tương đồng với Khải huyền trong Kinh thánh. Hàng loạt thảm họa tự nhiên khác nhau xuất hiện, núi lửa phun trào, động đất, bầu trời và mặt đất bị thiêu rụi, đại hồng thủy, Midgard chìm xuống đại dương. Chín ngày sau Ragnarok, thế giới sẽ lại nổi lên lần nữa và màu mỡ, những vị thần còn sống sót sau cuộc chiến sẽ trở lại Asgard và thế giới sẽ được tái sinh, loài người sẽ được phục hồi bởi hai người còn sống sót trú ẩn trong Hoddmimis Holt của Mimir.

"Ta đã chiến đấu với giông bão và sấm sét, chiến đấu để giành lãnh thổ cùng đồng loại của mình và săn lùng những sinh vật huyền thoại khác;"

"Ta đã đến nơi cao nhất, cũng đã đến vực thẳm sâu nhất, chiến đấu chống lại sức mạnh của cái ác;"

"Ta đã nhìn thấy những kỳ tích và dị tượng mà cả đời các ngươi cũng sẽ không bao giờ biết được, ta đã chứng kiến sự thay đổi của từng triều đại, sự thăng trầm của biển cả, chứng kiến Thời đại Bóng tối đang tới gần......"

"Và hiện tại, ta đang chứng kiến cái chết của chính mình." Vaelastrasz mệt mỏi phun ra hơi thở, nói, "Nó xâm nhập, bào mòn tâm trí ta, khiến ta làm ra những việc tàn ác."

"Hãy biết dè chừng vực sâu, hỡi con người."

Nó nhắm mắt lại.

"Làm đi, thừa lúc nó còn chưa khống chế ta hoàn toàn...... Hãy cho ta một cái chết kiêu hãnh."

Hiệp sĩ Thầm lặng niệm xong lời câu nguyện, rút Thánh Kiến, và với lòng thành kính cao nhất, chấm dứt nỗi hổ của hồng long huyền thoại Vaelastrasz.

Rồng là loài vật kiêu hãnh. Vaelastrasz khiến Hiệp sĩ nhớ tới pháp sư tập sự bất khuất nọ.

Liệu Karl có cắt tóc như Trixy không? Ian nghĩ. Cậu ấy đã cao lớn hơn chưa? Hay vẫn ốm yếu như trước kia?

Trời mưa tầm tã, bụi đất dưới chân cũng hóa bùn. Ian lau nước mưa trên mặt, phát hiện pháp sư áo đen đã đứng ở cửa lô-cốt chờ hắn.

Caius không đội mũ choàng, cũng không thi triển ma pháp. Nước mưa hắt trên người y, khiến màu áo đen lại càng đen hơn.

Trong cơn mưa gió, pháp sư tóc vàng nhìn càng tối tăm, cũng lờ mờ để lộ ra một cảm giác yếu ớt.

"...... Ngài đã đợi bao lâu rồi?" Ian bước chân nhanh hơn, chạy tới trước mặt đối phương. Caius không trả lời, chỉ xoay người đi vào lô-cốt. Hiệp sĩ lập tức phát hiện bầu không khí dị thường, bất an mà ngậm miệng lại.

Mãi khi lò sưởi trong tường đã nhóm lửa, hai người cởi áo choàng ướt mưa ra, Caius mới nói những lời đầu tiên.

"Mang áo choàng trong phòng ngủ đến cho ta." Y nói.

Lúc này Ian đã biết đối phương đang giận. Hắn không rõ nguyên nhân là do đâu, nhưng hắn biết đối phương đang nhờ vả mình một việc.

Hắn mau chóng tìm được chiếc áo chàng. Lúc Ian cầm lấy nó, chuẩn bị mang xuống lầu đưa cho pháp sư, hắn lại đột nhiên phát hiện đây không phải là chiếc áo choàng vị pháp sư kia hay mặc —— Đây là một chiếc áo choàng đã cũ.

Chiếc áo đã sờn vải, chất liệu vải dệt cũng thô rạp, kém xa loại áo cao cấp pháp sư thường mặc. Nhưng sờ vào chiếc áo này, lại có một cảm giác rất mềm mại mà dày dặn. Và hệt như trong trí nhớ của hắn, có một góc áo vì bị rách mà may một miếng vải lam lên.

Không cần ai nói, Ian cũng biết đây là chiếc áo choàng cũ của mình.

Hắn xoay người, Caius không biết đã đang đứng ở cửa từ khi nào, chặn ngang lối thoát duy nhất của hắn.

Ian thấy không ổn, hắn có thể cảm nhận được khí thế uy hiếp trên người đối phương.

"Nhìn quen chứ?" Pháp sư tóc vàng khoanh tay dựa vào khung cửa, hai con ngươi đỏ tươi khóa chặt trên gương mặt của con mồi.

"Ta rất ghét nói dối." Y nói, trong giọng nói mang theo một cơn phẫn nộ bản thân y cũng không thể nhận ra, "Anh còn muốn giả ngu tới lúc nào nữa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận