Pháp Sư Trừ Yêu

_________

“Không biết Vân tiểu cô nương có mạnh hơn mấy tên Vân gia kia không? Haha”

“Ngươi…” Nghĩ đến cảnh cha nương bỏ mạng, trong lòng ta liền dấy liên một lỗi căm hờn, dường như chực chờ thoát ra ngoài phá tan hết mọi thứ.

12.

“Nhược Cẩn bình tĩnh.” Bạch Tương Ngôn điểm một ngón tay lên trên trán ta, cũng có thể do thuốc của sư phụ bây giờ mới có tác dụng, từ ngực một luồng khí mát lạnh như nước ta lan ra xung quanh, ta cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

“Như này không được, ở đây quá tối, chúng ta không có lợi thế, phải thắp sáng chỗ này lên.” Ta vừa nói vừa lục tìm dẫn quang phù, loại phù này bình thường không quá hữu dụng, ta chỉ có vài lá mong là đủ dùng.

Bạch Tương Ngôn rít một tiếng liền biến về nguyên hình, phun hồ hỏa thắp sáng dẫn quang phù, như vậy uy lực sẽ mạnh hơn.

Lá bùa vừa bay lên, chiếu sáng một khoảng chính giữa hang động, nhìn thấy những thứ trên mặt đất ta không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Xương trắng đầy khắp mặt đất, lẫn lộn trong đám chất nhầy. Có của nhân tộc, có những bộ xương hình thù kỳ lạ, dường như là của Yêu tộc khác.

“Vô dụng thôi.” Vẫn là giọng nói đó, nhưng lần này lại là rít qua kẽ răng, nghe cực kỳ chói tai.

Nhưng sau khi hang động được chiếu sáng, chúng ta liền xác định được phương hướng của hắn ở đâu, chính là ở góc trên bên trái.

Ta nhìn Bạch Tương Ngôn gật đầu, cả hai liền phát động công kích.

Sau một hồi hỗn đấu, tên đại yêu kia đã bị chúng ta ép phải hiện thân, thân hình cao dài nhưng cực kỳ gầy, sắc mặt xám xịt, vờn xung quanh người hắn chính là làn sương đen đã tấn công ta lần trước.

Nhưng ta và Bạch Tương Ngôn cũng không khá khẩm hơn là bao, cả hai bị đầy lùi vào bên trong, đống xương trắng bị đánh bay rải rác khắp nơi, ta còn đang đứng thở hổn hển.

Dưới mắt cá chân ta bỗng có gì đó lướt nhẹ qua, rất nhẹ. Ta vội vàng né tránh, nhìn lại hóa ra là vài sợi tơ dính trên đoạn xương đang lướt theo luồng không khí.

Không đúng, không phải dính, mà là những sợi tơ này bọc lấy đoạn xương đó. Ta nhìn xung quanh, ở một góc có một cái xác mới, cái xác bị cuốn chặt bởi vô số sợi tơ trắng mỏng.

Chính là tên Chồn yêu chúng ta đuổi theo lần trước!

“Tơ… mạng… Bạch Tương Ngôn!…” Ta lẩm bẩm.


“Hắn thuộc Tri Chu tộc (con nhện),” Bạch Tương Ngôn dường như đoán được suy nghĩ của ta, ngay lập tức đáp lời, “Hắn tu luyện tà đạo, hấp thụ công pháp của yêu tộc khác, mối ngụy hại cho tam giới này nhất định phải diệt trừ.”

“Haha, các ngươi biết rõ như vậy, nhưng có thể làm gì được ta!” Vừa dứt lời, hắn lại liên tiếp công kích, dồn chúng ta vào trong.

Cmn, hắn ta có sở thích nói một câu đánh một chưởng đấy à!

“Cứ như vậy không được,” Không biết Bạch Tương Ngôn lấy đâu ra một chiếc bình nhỏ ném cho ta, “Trong này có nọc ong, có thể khắc chế hắn được một phần, nàng bôi lên kiếm tìm cơ hội tấn công vùng bụng của hắn.”

“Tốt nhất là đánh cho hắn hiện nguyên hình thì càng tốt hơn.”

Bạch Tương Ngôn rít một tiếng, phun hồ hỏa tấn công tên đại yêu, không thể không nói hồ hỏa của Bạch Tương Ngôn cũng khiến tên kia kiêng kị một hai.

Ta ở một bên quan sát, dùng phù chú hỗ trợ. Phải dốc hết sức tốc chiến tốc thắng, dẫn quang phù sắp hết rồi.

Một giây lơ là, tên đại yêu bị Bạch Tương Ngôn đánh va vào vách đá.

“Chơi với các ngươi như vậy là đủ rồi, nộp mạng đi!”

Hắn ta gào một tiếng chói tai, sương đen mù mịt, may sao ta và Bạch Tương Ngôn đều không bị làn sương này vây hãm.

Hắn ta vậy mà lại là một con Bạch Tri Chu, sau khi biến về bản thể, sức công kích quả nhiên tăng lên gấp bội, thân hình tuy to lớn nhưng phóng tơ nhả tơ di chuyển rất linh hoạt.

“Nhược Cẩn, cẩn thận!” Bạch Tương Ngôn dùng đuôi quét bay một đòn tấn công nhắm thẳng vào ta, hắn ta quả nhiên chọn kẻ yếu hơn là ta đây để xuống tay trước.

“Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

Lần này ta không dám khinh xuất, một bên phối hợp cùng Bạch Tương Ngôn tấn công, một bên quan sát điểm yếu của hắn.

Kiếm bôi nọc ong ban đầu còn có thể gây ra vết thương cho hắn, nhưng đối với bản thể lại gần như không có tác dụng.

“Nhược Cẩn, nắm chắc thời cơ.” Bạch Tương Ngôn ghé sát tai ta nói một câu rồi lại xông lên.

Hàng loạt sợi tơ cùng với chất nhầy phun đầy mặt đấy, Bạch Tương Ngôn chật vật né tránh, chạy về phía đỉnh động bên phải. Con Bạch Tri Chu nhả tơ, đu mình đuổi theo.


Chính là lúc này! Khi hắn ta chỉ còn cách Bạch Tương Ngôn trong gang tấc, ta chạy về phía tảng đá, bật ngược lại lấy đà, hai tay dùng hết sức đâm kiếm vào kẽ hở dưới bụng của hắn.

Một tiếng rít chói tai vang lên, hắn lập tức buông tha Bạch Tương Ngôn, thân mình rung lắc kịch liệt, vài chiếc chân co lại muốn tấn công ta.

“Trả mạng cho cha nương ta!” Mặc kệ cơ thể rung lắc dữ dội như sắp rơi xuống, ta dùng sức toàn thân kéo mạnh thanh kiếm, vết thương liền rộng ra thêm một tấc. Bạch Tương Ngôn ở bên cạnh nhắm chuẩn phun hồ hỏa vào mắt hắn.

Tơ đứt, cả hang động rung lên dữ dội.

“Nhược Cẩn, buông tay!”

Bạch Tương Ngôn vọt lên đỡ lấy ta, thân hình hồ ly nhanh nhẹn né khỏi đá rơi. Nếu ta ngã xuống cùng với con nhện, không ch.ết thì cũng tàn phế.

“Mau khởi động lồng càn khôn, không thể để hắn trở mình được.” Khói bụi còn chưa tan hết, những chiếc chân nhện vẫn đang ngọ nguậy muốn lật mình. Cú ngã vừa rồi vậy mà hắn vẫn không hề hấn gì cho cam.

Ta vội vàng lấy ra lồng càn khôn, niệm chú khởi động. Luồng ánh sáng vàng lập tức chiếu về phía tên đại yêu, nhưng tốc độ dung nạp này thật sự quá chậm.

Cảm nhận được sự nguy hiểm của luồng ánh sáng, tên Tri Chu tộc lập tức dùng sức phun tơ để lật người, kèm theo đó là tiếng rít với âm độ cực cao: “Các con của ta mau thức dậy…”

Hắn còn chưa kịp nói xong, lồng càn khôn lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, tên đại yêu đã bị thu vào trong.

Ta ngồi bệt xuống đất, thở không ra hơi, Bạch Tương Ngôn trong hình dạng hồ ly ở bên cạnh cũng gần như phải thè lưỡi ra thở. Để chắc chắn hơn, ta bày thêm một cấm chế bên ngoài lồng càn khôn.

“Vậy là xong rồi, chúng ta…” Ta còn chưa nói xong, dẫn quang phù liền tắt, trong hang động tối om dường như có rất nhiều tiếng ma sát.

“Không ổn!” Bạch Tương Ngôn vội vàng phun một vòng hồ hỏa vây xung quanh chúng ta.

Dựa vào ánh sáng mập mờ của ngọn lửa, ta nhìn thấy được những thứ đang vây xung quanh ta và Bạch Tương Ngôn.

Nhện, hàng ngàn hàng vạn con nhện đủ sắc màu, nhìn thôi cũng đã khiến da đầu ta tê rần. Ngọn lửa của Bạch Tương Ngôn có thể khiến chúng e ngại nhất thời, nhưng con trước ngã xuống con sau lại tiến lên, từ bốn phía không ngừng tuôn ra.

Bạch Tương Ngôn chiến đấu với đại yêu, hồ hỏa thực sự không còn lại bao nhiêu, cứ như này cũng không phải là cách.


“Cmn, hắn ta không phải nhện đực sao, sao lại có nhiều con như này cơ chứ!” Tay ta cũng không nhàn rỗi, dùng chưởng lực xua đuổi những con nhện muôn lại gần.

“Cửa động bị đóng rồi, với lại nó cũng ở quá xa,” Bạch Tương Ngôn vừa nói vừa nhìn xung quanh tìm kiếm.

Trong đầu ta chợt lóe: “Bạch Tương Ngôn, chàng còn nhớ vòng ánh sáng đỏ ban đầu chúng ta nhìn thấy không? Chắc chắn đỉnh động thông tới nơi nào đó, có phải là tòa thanh lâu ban đầu không?”

“Chúng ta phải liều một phen thôi,” Bạch Tương Ngôn ngẩng đầu lên nhìn vòng sáng lờ mờ trên đỉnh động, “Nhược Cẩn, nàng né ra.”

Bạch Tương Ngôn dùng chút hồ hỏa cuối cùng tấn công đỉnh động, cả hang động rung lắc, những con nhện xung quanh dường như cảm nhận được gì đó, không những không bỏ chạy mà còn phát động tấn công.

“Nhược Cẩn, lên lưng!” Ta vội vàng trèo lên, vòng tay ôm chặt lấy cổ Bạch Tương Ngôn.

“Phốc” một cái, hai chúng ta phi qua lỗ hổng vừa phá, từ trong hồ sen ướt nhẹp bò ra ngoài. Quả thật là thông với thanh lâu bên trên! Những yêu tộc trong thanh lâu đều đang quan sát hai kẻ lạ mặt chúng ta.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng, từ lỗ hổng trong hồ sen lại tuôn ra rất nhiều nhện. Ch.ết tiệt, quả thật là âm hồn bất tán mà!

Ta và Bạch Tương Ngôn cũng không quản được nhiều như vậy, mặc kệ lũ nhện cùng các yêu tộc khác đang muốn tấn công, chúng ta dìu nhau chạy trốn.

“Sư muội, mau lại đây!” Giọng nói vừa dứt, một viên tròn tròn bay về phía hồ sen, có người chạy lại cầm tay ta chạy.

Nhìn thấy đó là đại sư huynh, Bạch Tương Ngôn ném ta và đại sư huynh lên lưng rồi tăng tốc

Phía sau “uỳnh” một tiếng, ta chỉ thấy khói lửa ngập trời rồi khung cảnh lướt qua tầm mắt.

Không biết qua bao lâu, chúng ta dừng lại trước trước vài cửa tiệm ở góc phố.

“Đây là địa bàn kinh doanh của Hồ tộc, chúng ta an toàn…” Chưa nói hết câu, Bạch Tương Ngôn đã biến thành một tiểu hồ ly, cuộn tròn trên mặt đất.

_________

“Bạch Tương Ngôn, chàng tỉnh rồi.” Thấy tiểu hồ ly khẽ mở mắt, ta vui mừng gọi tên.

“Ừm, chỉ là lao lực quá sức, không có gì đáng ngại.” Nói xong Bạch Tương Ngôn liền cọ cọ vào người ta.

“Hắn ta tỉnh rồi sao? Ta còn chưa tính sổ với hắn vì tội ném ta nằm ngang trên lưng đâu!” Đại sư huynh Chu Trì tay cầm bát thuốc bước vào.

“Đại sư huynh, Bạch Tương Ngôn chàng ấy dù gì cũng là vì ta…” Ta một bên vuốt ve bộ lông của tiểu hồ ly, một bên giải thích.

“Muội… hắn… hai người…” Đại sư huynh chỉ chỉ rồi lắp bắp, “Tên tiểu tử thối!”


Đặt bát thuốc ở đầu dường, Chu Trì liền đi ra ngoài.

“Bạch Tương Ngôn, dậy uống thuốc nào.” Hiếm khi thấy tiểu hồ ly ngoan ngoãn nghe lời, ta đưa tay muốn vuốt đuôi của chàng ấy, nhưng…

“Bạch Tương Ngôn, đuôi của chàng còn đau không?” Chắc chắn là do đỡ hộ ta một chưởng, lên chiếc đuôi lông xù vốn trắng tinh, giờ lông đã bị cháy hết, lộ ra làm da bị thương do bỏng.

Bạch Tương Ngôn nghe ta nói vậy, quay đầu nhìn chiếc đuôi, quay lại nhìn ta, ánh mắt vốn trong veo giờ như chứa đầy nước chực chờ rơi ra ngoài.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
4. Thập Niên Hoa Hạ Miên
=====================================

“Nhược Cẩn, đuôi của ta thành ra như này nàng sẽ không bỏ mặc ta chứ?” Giọng điệu tràn ngập sự tủi thân.

“Sao ta lại bỏ rơi chàng được chứ.” Ta nhẹ giọng an ủi, ta chưa từng nói với ai bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, đến ta còn giật mình.

Bạch Tương Ngôn sụt sịt mũi: “Vậy ta có thể sờ đuôi của nàng không?”

Ta nghi ngờ con hồ ly này đang dở trò.

“Nhược Cẩn, đuôi ta đau…” Thấy ánh mắt của ta, Bạch Tương Ngôn liền cúi đầu sụt sịt.

Vì hóa yêu đan vẫn còn tác dụng, nên ta vẫn có đuôi và hai tai. Ta thở dài, vòng đuôi về phía chàng ấy.

Bạch Tương Ngôn dùng hai tay trước vuốt vuốt, “Quả nhiên là đuôi của Nhược Cẩn tốt.”

Từ khuôn mặt hồ ly gian xảo sao ta lại thấy được sự vui mừng mãn nguyện nhỉ?

“Đuôi của Bạch Tương Ngôn cũng rất tốt.” Ta nói xong liền thấy thân hình hồ ly cứng đờ, sau đó dụi người ta càng nhiệt tình hơn.

“Cha nương, tỷ tỷ, thù của mọi người con đã báo được rồi, hiện giờ con sống rất tốt, xin mọi người hãy cứ yên tâm.” Ta thầm nói trong lòng.

“Bạch Tương Ngôn, nhân sinh của ta tuy ngắn ngủi, nhưng ta sẽ dùng cả đời này để ở bên chàng.”

(Hoàn)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận