Cái này còn không phải là thanh lâu sao! Tại sao chạy trốn thoát thân lại còn muốn vào thanh lâu chứ!
Sắc mặt của ta hết xanh lại trắng, ngây ngốc không nói ra được mấy chữ “Vào trong đi”.
9.
Giống như nhìn ra sự lúng túng của ta, Bạch Tương Ngôn thấp giọng nói: “Yên tâm đi, đây không chỉ là thanh lâu, mà còn là nơi giao dịch tin tình báo lớn nhất ở thành Yêu, không cần gọi cô nương cũng có thể vào trong.”
“Đừng nhìn ta như vậy, ta chưa từng gọi cô nương!” Thấy ánh mắt của ta càng lúc càng sai, Bạch Tương Ngôn vội vàng thanh minh cho bản thân.
“Chỉ là từng tới đây!”
“Chỉ có vài lần, hơn nữa là vì làm việc!”
Ta hừ lạnh một tiếng: “Liên quan gì đến ta.”
Bạch Tương Ngôn lại nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, cười nhạo nói: “Nhược Cẩn đang ghen sao.”
“... Đừng nói nhảm.” Ta ngước mắt nhìn hắn một cái, rồi lại rũ mắt xuống.
Hắn cười nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng không trêu chọc ta nữa.
Vào đến bên trong thanh lâu, ta mới nhận ra nơi này treo đầy màn lụa màu đỏ sẫm, phía sau từng rung động nhỏ của mỗi chiếc màn, đều như ẩn như hiện có bóng một đôi.
Không khí ai muội khiến ta không dám ngẩng đầu, không hề để ý xem Bạch Tương Ngôn dẫn ta đi đến chỗ nào, chỉ biết là đợi đến khi ta phản ứng lại, chúng ta đã ngồi xuống sau một tấm màn lụa.
Ta nghĩ dù sao cũng có màn lụa che chắn, liền giãy giụa muốn đứng dậy khỏi lồng ngực của Bạch Tương Ngôn, nhưng lại bị hắn ấn vào trong lòng.
“Khoan đừng nhúc nhích,” Bạch Tương Ngôn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt lại liếc về phía chỗ khác, “Xung quanh có rất nhiều đôi mắt.”
Ta cũng học theo hắn dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn về phía xung quanh – quả thực có không ít người giống như vô tình lại như cố ý nhìn về phía chúng ta.
Bạch Tương Ngôn thu hồi tầm mắt, ngắt lấy một quả nho trên bàn, rồi lại nói:
“Chắc cô cũng biết tại sao nơi này lại trở thành nơi trao đổi thông tin tình báo lớn nhất rồi chứ - không riêng tư đáng nói.”
Vừa nghĩ đến việc bị người khác giám thị, trong lòng ta liền lạnh lẽo.
Lại thấy Bạch Tương Ngôn có vẻ thích ứng như không có chuyện gì, đưa quả nho trên tay lên miệng ngậm lấy một nửa rồi đưa tới trước mặt ta. Ta vừa định đẩy ra, thì đã bị một bàn tay giữ chặt cằm.
“Tự nhiên một chút, mau đón lấy.” Bạch Tương Ngôn thúc giục nói.
Lòng ta ngổn ngang, nhưng vẫn nhắm hai mắt tiến lên há miệng cắn lấy quả nho, ai ngờ đối phương lại không chịu thả ra, mà dùng đầu lưỡi đẩy quả nho vào trong miệng ta, lại còn chạm nhẹ lên môi ta một vòng.
“Ngươi...” Ta giận đến mức mặt đỏ bừng, lại chỉ có thể nhịn xuống không nổi nóng.
“Xin bớt giận xin bớt giận.” Bạch Tương Ngôn nhanh chóng buông ta ra, hai tay chống ở sau lưng, ra vẻ không còn cách nào khác: “Đều là vì nhiệm vụ thôi mà. Được rồi, bây giờ không ai nhìn chúng ta chằm chằm nữa, cô dùng truy tung phù xem sao.”
Ta nhịn cơn giận xuống, móc ra một lá bùa.
Trước đó nhờ phúc của Bạch Tương Ngôn, khi Yêu tộc kia chạy trốn đã bị dính hương liệu đặc biệt của Hồ tộc - một khi bị dính thì rất khó xóa mùi, bởi vậy ta mới có thể dùng truy tung phù dựa theo hương khí để đuổi theo.
Niệm xong chú ngữ, một làn khói nhẹ chỉ có ta mới có thể nhìn thấy từ lá bùa nhẹ nhàng thoát ra ngoài, bay thẳng đến một gian phòng trên lầu.
“Ở trên lầu.” Ta lặng lẽ chỉ về phía làn khói bay đến.
Bạch Tương Ngôn gật đầu, kéo ta đứng dậy.
“Nói trước đã,” hai tay ta chắn trước lồng ngược, cả người đầng vẻ kháng cự, “Lần này ta không cần ngươi bế.”
“Như vậy sao~” Bạch Tương Ngôn kéo dài ngữ điệu: “Vậy thì không bế.”
Ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền cảm thấy trời đất trước mặt quay cuồng, bụng gác ngang qua một vùng xương rắn chắc.
“Ta bảo ngươi đừng bế ta, không bảo ngươi khiêng ta!”
Bạch Tương Ngôn vỗ vỗ eo ta, ý bảo ta đừng lộn xộn: “Nhưng cô cũng đâu có nói là không được khiêng!”
Khổ mà không nói nên lời, thật sự cả đời này ta chưa từng chịu ấm ức như thế này, nhưng vì không muốn khiến người khác chú ý, chỉ có thể âm thầm thề trong lòng rằng sau khi rời khỏi đây tuyệt đối phải tính sổ đầy đủ với tên này.
Đi theo sự chỉ dẫn của làn khói, rất nhanh chúng ta liền đứng trước cửa một gian phòng.
“Ở đây?” Bạch Tương Ngôn thấp giọng hỏi.
Ta vừa định gật đầu, lại nghĩ đến tư thế đầu đâm xuống đất của bản thân, có gật đầu hắn cũng nhìn không thấy, liền nhéo eo Bạch Tương Ngôn một cái cho bõ tức.
“Á ấy, đừng nháo.” Bạch Tương Ngôn thả ta xuống đất, nghiêng đầu nhìn ta: “Xông vào sao?”
Xoa xoa cái eo bị cọ đến phát đau, ta nói một câu chắc nịch: “Xông vào.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Bạch Tương Ngôn vẫn rất lịch sự gõ cửa: “Quan khách, cô nương ngài gọi đến rồi.”
“Cô nương cái gì?” Trong phòng truyền ra tiếng nói tục tằng pha lẫn hơi thở hổn hển: “Ta không gọi.”
Bạch Tương Ngôn liếc ta một cái, ta chỉ có thể nhịn việc cả người đang nổi da gà, hắng giọng nói: “Đại gia, ngài sao lại có thể trở mặt không nhận như vậy chứ.”
“Phốc.” Bạch Tương Ngôn thật sự không nhịn được bật cười, bị ta liếc xéo một cái.
Chủ nhân của giọng nói kia dường như bị chúng ta làm phiền đến mức không còn cách nào, cuối cùng hùng hùng hổ hổ đi ra mở cửa, nhưng sau khi thấy chúng ta lập tức ngẩn người.
Hắn ta còn chưa kịp có phản ứng gì, Bạch Tương Ngôn liền bóp cổ hắn đẩy vào trong phòng, còn ta nhanh chóng đóng cửa đi theo sau.
Nhân lúc Yêu tộc kia đang bị Bạch Tương Ngôn chế trụ, ta xem xét quanh phòng, liền phát hiện ra một cô nương có tai thỏ nằm trên giường không nhúc nhích. Kiểm tra hơi thở của nàng ta, ta thở dài, quay đầu nhìn Bạch Tương Ngôn lắc đầu.
Sắc mặt Bạch Tương Ngôn càng thêm tàn nhẫn, bàn tay càng bóp chặt hơn, Yêu tộc kia bởi vậy cũng dần dần lộ nguyên hình – hóa ra là một tên chồn yêu.
Thấy chồn yêu sắp tắt thở, ta cũng đã chuẩn bị xong lồng khóa yêu, tình huống lại phát sinh đột biến, từ phòng góc có một luồng khói đen cuồn cuộn, vây khốn tất cả mọi người trong làn sương đen.
Khác với làn khói đen của Du Thành, làn sương đen này lại ướt át, giống như là dính bùn đất vây hãm khiến người trong đó không thể nào nhúc nhích.
“Nhược Cẩn!”
Ta nghe thấy Bạch Tương Ngôn đang kêu tên ta, nhưng tầm mắt bị che kín, căn bản không nhìn được hắn ở chỗ nào.
Sương đen cuốn chặt lấy ta, theo sau đó chính là cảm giác toàn thân vô lực.
“Ha ha, hóa ra là Vân gia tiểu cô nương.”
Một giọng nói quỷ mị vang lên phía sau lưng ta, gióng như tiếng ma quỷ đang thì thầm, nhưng lại khiến ta cảm thấy quen thuộc.
Ta muốn rút vũ khí ra, nhưng cảm giác tê mỏi dần dần xâm nhập vào đại não, chỉ có thể mặc cho giọng nói kia kéo ta chìm vào sự tăm tối vô biên. Chỉ biết rằng trước khi bản thân chìm vào vùng tăm tối đó, điều cuối cùng ta nhìn thấy, chính là Bạch Tương Ngôn xé rách màn sương đen ra sức vươn tay về phía ta.