Bạch hổ liền đáp lời
- Dạ đúng vậy, mà con nhớ là còn có trận thứ 3 còn lợi hại hơn, là Thâu Tinh Trận, cái này không chỉ cũng cố cho hai loại trận nọ thêm mạnh mẽ, mà còn giúp cho hai trận kia kết nối với các Tử Vong Đoạt Hồn Trận được ông ta bố trí ở nơi khác, mà người chủ trận chính là học trò của ông ta tên Thế Cường.
Năm xưa khi thầy Pháp Không bày trận này xong và giao cho đệ tử thân tính của mình tọa trấn.
Sở dĩ con biết được, là lần đó ông ta đi tới tà trận nó kêu đệ tử của mình là Thế Cường, xông vô âm giới thâu phục một số âm binh, ma quỷ lợi hại về để gia nhập dưới trướng hắn, trong đó con nhớ có nữ quỷ Lan Lan, khá là lợi hại.
Hắc xà nói tiếp
- Ngoài tà trận đó ra, thầy Pháp không còn thâu thêm nhiều đệ tử khác, ngoài mặt họ là các nhà sư, hoặc đạo sĩ nhưng thực chất là để tiện bề làm việc cho ông ta, hơn nữ nó còn giúp Pháp Không dễ dàng hấp thu được tính ngưỡng lực của bá tánh, chuyển về bở xung cho tà trận mà bản thể của ông ta đang tu luyện.
Long nghe tới đó liền đặt câu hỏi
- Vậy chẳng lẽ, vị đạo nhân dạy ta thuật thông âm, cũng như tặng ta hai cốt tượng Kim Long, bạch hổ cũng là đệ tử của Pháp Không sao?
Hắc xà xát nhận
- Đúng vậy, ông ta vốn là đệ tử của Pháp Không, đã làm theo lời của thầy mình để thao túng mọi hành động của cư sĩ, ta và hổ huynh có nhiệm vụ giám sát và đề phòng những sự cố ngoài ý muốn.
Long tiếp tục hỏi
- Vậy lẽ nào, tên thầy tà ở nhà nghỉ dạo nọ cũng là đệ tử của Pháp Không, cả chuyến đi vô âm giới của ta cũng nằm dưới sự thao túng của ông ấy, và vì sao ông ta phải làm vậy?
Bạch Hổ lên tiếng đáp lời
- Về tên thầy tà nọ thì không phải đệ tử của thầy Pháp Không, chỉ có chuyện cư sĩ đi vô âm giới mới nằm trong sự sắp xếp của ông ta
- Ngươi có thể nói rõ hơn được không?
Bạch hổ trầm ngâm kể lại
- Chuyện này xảy ra cách đây vài năm, khi đó thầy Pháp Không tìm kiếm vùng đất tựu âm, để bày một loại tà trận nữa cho phần hồn phụ của mình tu luyện, bởi lúc đó cũng gần tới ngày xuất thế của ông ta, nên phải tranh thủ tu luyện.
Nghe nói, là chuẩn bị thật kỹ mọi thứ để đối đầu với kẻ thù truyền kiếp của mình, sau đó xưng bá nhân giới.
Do vậy, sau khi ông ta đã tìm tới khu đất nọ và vô tình phát hiện, nhà nhĩ kia đã được bày một loại tà trận cũng rất mạnh, vậy là thầy Pháp Không liền thay đổi kế hoạch.
Ông ta vì muốn tránh các cao thủ tu đạo phát hiện, nên đã để cho thầy tạ nọ mặt sức thao túng và tế luyện tà trận, còn bản thân thì ở lại ngôi chủa gần đó vừa để tịnh tâm tu luyện theo chính pháp, nhằm che mắt người đời và tiện bề giám sát vùng đất kia.
Nghe bạn thao thao bất tuyệt, hắc xà cũng nhảy vô góp lời
- Khi thời có tới, ông ta đã nhờ âm binh dẫn đường cho cư sĩ và nhóm bạn của cư sĩ tới trọ nơi đó, để kích phát hoàn toàn tà trận kia cũng như gieo vô lòng cư sĩ một tâm ma.
Lúc đầu sẽ giúp tu vi của cư sĩ tinh tiến nhanh chóng, dần bị tâm ma khống chế cảm xúc và suy nghĩ để ông ta tiện bề thu hồn đoạt xát, và hoàn thành bước tu luyện cuối cùng của mình.
Cả cô gái tên Quỳnh Ngọc, cũng bị một âm binh của ông ta nhập xát và điều khiển hành động cũng như suy nghĩ của cô ấy.
Tâm ma của cư sĩ bị kích phát để quên đi cô Hà, mà đến với cô Quỳnh Ngọc
Long thấy khó hiểu vì cách làm đó của Pháp Không, bởi làm như vậy với ông ta cũng đau có lợi lộc gì.
- Ủa tại sao ông ta phải làm như vậy?
- Nguyên nhân chính, cả hai tụi tui cũng không tường tận, chỉ biết sau khi làm như vậy thì cư sĩ mới đánh mất chính mình và thất bại trước ông ta
Bạch Hổ ngập ngừng
- Tui còn được biết, kể cả sư phụ của cư sĩ, người khai đạo cho cư sĩ hình như cũng là đệ tử của Pháp Không, ban đầu người kia không truyền đạo thuật cho cư sĩ có lẽ cũng nằm trong sự chỉ đạo của Pháp Không
Tới đây, bổng nhiên Bửu Sơn lên tiếng
- Câu chuyện tạm thời chỉ hỏi tới đây thôi, khi nào cần hỏi sẽ tiếp tục cho gọi hai ngươi ra.
Nói xong, ông thu Bạch Hổ và Hắc xà vô cái hồ lô nhỏ đặt trong túi, đeo bên người, rồi quay qua nhìn Long lên tiếng
- Ta cũng đã biết một số chuyện quan trọng khác nữa, tới thời cơ sẽ nói cho con nghe.
Nay ta tới đây không chỉ xử lý hai kẻ kia, mà chuyện quan trọng nhất là muốn thu con làm đồ đệ, con có đồng ý bái ta làm thầy không
Thì ra đây là cảm giác, mà sau khi nghe Hà kể về Bửu Sơn, nhất là khi gặp ông ấy Long đã có cảm giác rất thân thuộc, giờ thì anh tin chắc hai người đúng là có duyên sư đồ, mà nói không chừng họ đã là sư đồ từ trong tiền kiếp.
Long cũng không nghĩ nhiều vội vàng quỳ xuống bái sư
- Đệ từ xin ra mắt thầy
Bửu Sơn gật đầu vui vẻ, đỡ Long đứng lên rồi nói
- Trươc tiến phải quay về đạo quán của ta, sau khi làm lễ bái sư nhập môn xong sẽ cho con biết những bí mật cũng như ân oán của con và Pháp Không
- Dạ, mọi việc xin nghe lời thầy
Nói xong, Long nhanh chóng thu xếp việc nhà, rồi hai thầy trò lại lên xe đi về đạo quán của Bửu Sơn.
Hơn một tiếng sau, hai người đã có mặt trước cổng đạo quán, nói đúng ra đó là ngôi nhà cổ có lẽ đã có vài chục đến cả trăm năm tuổi, nằm trong không viên rộng lớn, quanh nhà trồng nhiều cây nên thoáng mát vô cùng.
Gian nhà lớn phia trước là nơi thờ tự, còn mấy gian nhỏ phía sau là nơi ở cũng như bếp núc.
Bửu Sơn tuy là Pháp Sư, nhưng ông tu tại gia nên vẫn lấy vợ sinh con chứ không sống một mình như Pháp Không.
Hơn hai ngày ở đây, Long cũng biết khá nhiều về hoàn cảnh nơi nảy, thông qua mấy người làm công quả
“ Nơi đây, ngày trước vốn là nhà của một hương hào, ngay khi mới nhận chức hắn cỏn rất trẻ nhưng vô cùng ác độc, hắn khi còn sống chiếm đất, chiếm ruộng, nhà cửa và bóc lột người dân trong vùng không biết bao nhiêu mà nói.
Ông này tuy rất nhiều vợ, nhưng mãi tới hơn năm mươi tuổi mới có sanh được một người con gái.
Năm đó, hắn ta vừa làm thọ bảy mươi tuổi, thì lên cơn co giật, xùi bọt mép rồi chết tại chổ.
Sau khi hắn qua đời, đứa con độc nhất được sở hữu khối tài sản khổng lồ, kẻ này tính nết cũng không khác vơi người cha bao nhiêu, nên vài năm sau khi đã đủ lông đủ cánh, liền tìm kế đuổi mấy người vợ của cha mình ra khỏi nhà.
Nghe nói đâu có hai người không chịu đi, sau cùng đã bị đứa con gái của ông chồng cùng tình nhân của nó đầu độc chết.
Sau khi là chủ căn nhà, hai vợ chồng của đứa con gái sống trong nhung lụa không quen làm ăn, nên tài sản đất đai dần dần bán hết cho mấy người dân trong vùng.
Lại vài năm trôi qua, phần lớn tài sản đã bán ráo trọi chỉ còn lại căn nhà lớn và vài mẫu ruộng, hai vợ chồng nọ sau một lần cãi cọ, rồi không ai thấy đứa con gái ông hương hào đâu nữa.
Ít lâu sau, người chồng của cô ta cũng rốt ráo bán luôn căn nhà và mớ tài sản còn lại, rồi cuốn gói bỏ đi biệt xứ.
Có người đồn là cô gái kia đã bị anh chồng ra tay giết chết và chôn xác phía sau bụi tre.
Vì vậy, sau khi người mua căn nhà dọn vô ở, thường thấy cô ta tối tối hiện lên ngồi trên ngọn tre than khóc, còn trong nhà thì ma quỷ bắt đầu lộng hành càng thêm dữ dằn, nên người chủ sau chỉ đành trống chứ không dám ở nữa.
Chừng chục năm nữa trôi qua, không biết nguồn cơ từ đâu, không chỉ trong căn nhà cũ của ông hương hào, mà cả khu vực này ma quỷ ngày càng nhiều.
Dân trong vùng sợ hãi dữ lắm, chuyện lâu lâu có người bị ma nhập hay làm cho bệnh hoạn thì nhiều vô kể.
Nhiều người, vì sợ quá mà bỏ đi vô ruộng cách đó cả mấy cây số để ở đỡ, lâu lâu mới dám về nhà.
Thời may trong số đó có thím hai Mén, vốn là cô họ của Bửu Sơn, năm đó khi ông còn rất trẻ hay đi ngao du khắp nơi, ngày nọ vô tình ghé thăm người cô họ.
Lúc tới đây thấy âm khí mịt mờ, Bửu Sơn biết người ở khu này hay đau bệnh và nhà cửa không yên, nghĩ vậy ông quyết định ở lại đây một thời gian để cứu giúp dân trong vùng.
Vậy và kể từ đó, tiếng lành đồn xa, mỗi ngày có hàng trăm lượt người từ các nơi kéo tới nhờ trị bệnh, đám ma quỷ trong vùng cũng được ông độ hóa không còn quấy nhiễu người dân nữa.
Sau khi thấy nơi này đã yên ổn, Bửu Sơn chuẩn bị rời đi, biết tin đó chú tên ba Phát và một số người lớn tuổi đã chạy tới.
Chú ba Phát mấy tháng trước đã nằm liên miên trên giường vì bệnh tật, thời may Bửu Sơn tới đã trị lành bệnh và cứu luôn cô con gái út của ông ta khỏi bệnh điên.
Sau khi trị xong, mọi người hiếu kỳ hỏi Bửu Sơn mới biết cả hai cha con họ không phải bệnh hoạn gì.
Bởi người cha thì bị tiễn bắn trúng chổ nhược mới bị như vậy, còn đứa con gái bị tà ma quấy nhiễu mới trở nên điên loạn.
Nay Bửu Sơn chuẩn bị rời đi, dân trong vùng không ai muốn, họ mới bàn nhau trước đem căn nhà mà ông nội chú ba Phát ngày trước đã mua lại từ con rể ông Hương hào, lập thành điện thờ và tặng cho Bửu Sơn, rồi bà con trong làng sẽ luân phiên tới làm công quả, quét dọn nơi đây..