Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Tiêu Hàn sau khi tắm rửa xong đi ra trông thấy Đông Thu Luyện đứng trước cửa sổ sát mặt đất đã khoảng 2 tiếng, kể từ khi Lệnh Hồ Mặc cùng Đông Thanh Nhiên rời khỏi, Đông Thu Luyện liền trầm mặc, Tiểu Dịch nằm lì trên giường cũng nhìn Đông Thu Luyện rất lâu, thấy Tiêu Hàn đi ra, nhíu lông mày, ý bảo Tiêu Hàn đi qua.

Tiêu Hàn căn bản không biết đêm nay phát sinh những thứ gì, cũng không dám tuỳ tiện đi qua, ngồi ở bên giường vỗ vỗ cái mông nhỏ của Tiểu Dịch: "Con đi qua…"

"Ba ba, đây là bà xã của ba, ba nói là không thể bá chiếm mẹ sao, đây là cơ hội tốt mà con để cho ba nha!" Tiểu Dịch nói nhỏ bên tai của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn thật sự dở khóc dở cười, tiểu tử này là đùn đẩy a, Tiêu Hàn một tay kéo Tiểu Dịch vào ngực.

"Không phải là con nói mẹ con thích nhất là con sao, sao con không đi!" Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch hai người cứ như vậy nhìn nhau, sau đó hừ lạnh một tiếng, một hành động là một lớn một nhỏ đồng thời làm, chỉ là bọn họ không biết hình ảnh của bọn họ đều phản chiếu lên cửa sổ.

Đông Thu Luyện nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hai cha con giật mình, "Cái kia… Tiểu Luyện, em có đói không… Có muốn ăn một chút gì đó không!"Tiêu Hàn kiên trì đi qua, Đông Thu Luyện chỉ cười, chính cô làm sao biết được tâm trạng của cô bị ảnh hưởng bởi bọn họ, nhưng là không nghĩ đến sẽ đột nhiên gặp mặt như vậy, làm cho tâm trạng của cô không xong, nguyên lai hai vợ chồng bọn họ chung đụng như vậy a, làm cho cô được mở rộng tầm mắt.

"Được, hai người cũng chưa ăn cái gì, cùng nhau xuống đi!" Đông Thu Luyện vẫn giữ bộ mặt băng sơn như cũ, đi ngang qua Tiêu Hàn, không mang theo chút gợn sóng nào, Tiêu Hàn ảo não, thừa dịp hai mẹ con xuống lầu anh chạy đến thư phòng, từ một chồng sách lấy là một quyển sách "Làm sao thể làm một người đàn ông ấm áp"


"Mỉm cười ấm áp?" Tiêu Hàn xoay người nhìn nhìn cửa sổ sát đất, ok, bộ dáng cười đủ điểm, "Hành động ấm áp?" Đây là muốn làm cho anh cùng cô có tiếp xúc thân mật? Nhưng mà Tiểu Luyện rất hay xấu hổ, nhưng mà có thể làm thử, "Kế đến có thể chữa khỏi tâm hồn… Cần một người lắng nghe, khi cô vui vẻ liền vui vẻ cùng cô, khi cô buồn thì an ủi cô, cho cô khích lệ cùng sự an ủi phù hợp, sau khi bị những người phụ nữ lần lượt hảm hại thì cần có người chữa khỏi cảm giác, tuyệt đối có thể làm tan chảy tâm địa băng lạnh, băng sơn kiêu ngạo, thì cần một người đàn ông ấm áp nha…"

Tiêu Hàn gật đầu nhẹ, cái này không sai, rất tốt, hết sức phù hợp với tình huống hiện tại, sau đó đổi một quyển sách " Lắng nghe lòng phụ nữ". "Khụ khụ…." Không cần hoài nghi Tiêu Hàn bị quyển sách này lôi cuốn, nhưng vẫn bình tĩnh lấy bút, khoanh tròn lên những điều trong sách, thỉnh thoảng gật đầu, dường như hết sức có đạo lý.

Đến khi Tiêu Hàn đi xuống nhà, Đông Thu Luyện đang trong phòng bếp nấu cơm, Tiểu Dịch ở một bên cạnh phô trương, Đông Thu Luyện thỉnh thoảng cúi đầu phụ hoạ vài câu, vẻ nhu hoà được tỏ ra hết sức xinh đẹp, bác An đứng một bên, thấy Tiêu Hàn đến: "Thiếu gia, thiếu phu nhân đang nấu cháo hải sản, một lát nữa là được rồi…" Tựa hồ cũng có thể nghe được hương vị ngon lành kia.

Tiêu Hàn đi tới, đưa tay nắm lấy tay đang cầm cái muỗng của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện sững sờ, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Hàn đang cười với nụ cười chết người, Đông Thu Luyện dừng một lát, bởi vì Tiêu Hàn đang mặc một cái áo lông mỏng màu vàng nhạt, phối cùng chiếc quần màu café, làn da trắng nõn càng thêm sáng, con ngươi màu lam tĩnh mịch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đông Thu Luyện, nhường như muốn Đông Thu Luyện chìm đắm vào đó, mà khoé miệng giương cao lên làm cho Đông Thu Luyện thất thần một lát.

"Ba ba, mỗi lần ba đều dùng mĩ nam kế, ba không biết như vậy là hết sức vô sỉ sao?" Tiểu Dịch đưa tay kéo y phục của Đông Thu Luyện, bày tỏ sự kháng nghị, "Mẹ, mẹ không kiên định chút nào, con bày tỏ sự không vui!" Tiểu Dịch quệt mồm, không nhìn hai vợ chồng này, nhưng bàn tay nhỏ lại nắm sít sao y phục của Đông Thu Luyện.

"Được rồi, bảo bối, ý chí của mẹ hết sức kiên định a!" Đông Thu Luyện kéo Tiểu Dịch liền chuẩn bị ra ngoài, "Đúng rồi, cháo đã gần được, anh xem chừng, đừng làm cháy…" Tiêu Hàn ngạc nhiên, không phải vậy àm, dựa theo nội dung thì lúc này Đông Thu Luyện cũng nên đưa tay cầm tay anh, ánh mắt thâm tình nhìn nhau, sau đó ôm nhau rồi hôn nhau, sao lại không tiến triển như vậy…


Em gái nó, toàn bộ không được rồi, quyển sách đó quả nhiên không thể tin được, may mà chính anh đã suy nghĩ kĩ, thế nhưng không có sử dụng, Tiêu Hàn hung dữ cắn môi, nhận mệnh cầm muỗng quấy một cái, tựa hồ đột nhiên nghĩ đến gì đó, Đông Thu Luyện cùng Tiểu Dịch đang ở phòng khách xem tivi, đột nhiên nghe đến tiếng hét kinh hãi trong phòng bếp.

Đông Thu Luyện bị hù doạ, cái điều khiển từ xa thiếu chút nữa không cầm chắc, vội vàng chạy đến, mà Tiểu Dịch lại thảnh thơi đem khoai tây chiên ăn xong, thong thả ung dung cầm khăn ướt xoa tay, bác An cũng nhanh chóng đi qua, thấy bộ dáng của Tiểu Dịch như vậy không khỏi hiếu kì: "Tiểu thiếu gia, thiếu gia hẳn là đang bị thương, cháu không đi xem một chút sao?"

"Bổn thiểu gia không phải là đang đi xem sao, trên tivi nói quả nhiên đúng, cái gì xx chính là già mồm, chỉ vì muốn hấp dẫn ánh mắt mà không có giới hạn…" Tiểu Dịch nện bước chân ngắn đi qua.

Chao ôi má ơi, đây là màn trình diễn mà thiếu nhi không nên xem a, bác An đứng đằng sau đưa tay che mắt của Tiểu Dịch lại, Tiểu Dịch có cảm giác nói không nên lời: "Cái kia… bác An.. tay của bác…"

"Chuyện này không thích hợp chi trẻ con, bác cũng không nhìn…" Bác An đã lớn tuổi như vậy, thấy cảnh như thế cũng khó tránh khỏi xấu hổ, thiệt là, thiếu gia cùng thiếu phu nhân nếu muốn thân thiết, thì cũng không nên như vậy, khi về phòng đóng cửa lại rồi cứ việc thân thiết, sao lại chọn phòng bếp… Chẳng lẽ là như thế là tình thú sao?

Ta chỉ có thể nói bác An, ông cũng có chút thú vị! Tiêu Hàn người ta tuyệt đối chưa từng có tâm tư này, tuyệt đối là không có, anh ta đang phát si…


"Không phải vậy, bác An, tay bác che nhầm chỗ, chỉ che được một mắt của cháu!" Trong nháy mắt vẻ mặt già nua của bác An sung huyết đỏ bừng, ôm Tiểu Dịch nhanh chóng rời khỏi, "Cái kia… Tiểu Dịch a, cháu còn nhỏ, nhất định không được học ba con nha, những chuyện đó chỉ có người lớn mới có thể làm, cháu biết không?"

"Cháu không phải là đứa con nít ba tuổi, những đạo lí này cháu hiểu, ba không có mặt mũi nhưng cháu lại có, cháu không muốn giá trị con người cháu rớt xuống, chỉ vì muốn chiếm lấy mẹ mà không từ thủ đoạn, ba cũng thật sự quá liều mạng! Chao ôi…" Tiểu Dịch nói xong liền thở daufi, bác An ngây ngẩng cả người, này…

Vậy làm sao lại cảm thấy giống như một ông già nói con nít nói chuyện vậy, nhưng hai vị này vào bếp thời gian hơi dài a, Tiểu Dịch nhìn bác An thỉnh thoảng nhìn thời gian, đưa tay vỗ tay của bác An: "Yên tâm đi, chỉ mới 10 phút mà thôi, dựa theo tốc độ của ba ba thì ít nhất khoảng 20 phút!"

"A…" bác An há to miệng, ánh mắt nhìn phòng bếp trở nên nóng rực, chẳng lẽ Tiêu gia sắp có một tiểu công chúa, mấy đời ở Tiêu gia đều là đàn ông, đến Tiêu Hàn cũng vậy, toàn bộ Tiêu gia không có một bé gái nào, làm cho dương thịnh âm suy, đối với bé gái trở nên khát vọng đỉnh điểm.

"Cái kia…" Trong nháy mắt hai mắt của bác An trở nên toả sáng, Tiểu Dịch cảm thấy hẳn là trong đầu của bác An nhất định có cái gì đó không trong sáng, lập tức đưa tay quơ quơ trước mắt của ông, không có phản ứng, đưa tay quơ quơ, lại không có phản ứng, rất tốt, bàn tay nhỏ của Tiểu Dịch chọc vào eo của bác An, bác An lập tức nở nụ cười, "Khụ khụ… Sao vậy…"

"Bác An, bác cũng lớn tuổi như vậy rồi, cả ngày nếu không có việc gì làm thì có thể đánh cờ, uống trà, có thể chơi mạt chược, bác đừng lộ ra vẻ mặt như thế được chứ? Sẽ doạ sợ con nít là cháu nha!" Tiểu Dịch bày vẻ mặt ngây thơ.


Bác An lập tức đưa tay sờ sờ mặt của bản thân, chẳng lẽ vừa rồi ông lại bày ra vẻ mặt không chính chắn vậy sao, sau đó bác An đưa tay sửa sang lại quần áo, ho khan một tiếng, "Khụ khụ… Cái kia, vừa rồi là bác thất thần mà thôi!" Là một quản gia tiêu chuẩn, làm sao có thể chỉ định cho chủ nhà, thật sự là quá phận a, nhưng mà tiểu công chúa gì gì đó có thể có a.

"Bác An, bác thất thần nhưng lại cười hết sức bỉ ổi nha, cháu cảm thấy bác đang suy nghĩ những thứ không trong sáng nha, mặc dù bác cũng một bó tuổi, nhưng cháu cũng biết bác có chút lực bất tòng tâm, cháu có thể hiểu!" Tiểu Dịch đưa tay vỗ vỗ chân của bác An, vẻ mặt tựa hồ mang theo chút thương cảm, cái gì mà bất lực tòng tâm, ánh mắt này, vẻ mặt này lại là sao vậy, trời ạ, trong đầu đứa bé này đang suy nghĩ gì a…

"Tiểu Dịch, con sao vậy!" Đông Thu Luyện vừa mới ra đã nhìn thấy vẻ mặt ảo não của bác An mà Tiểu Dịch lại là khuôn mặt bất đắc dĩ.

Tiểu Dịch nện bước chân chạy đến, đi vòng quay Đông Thu Luyện một vòng, như có suy nghĩ cái gì liền gật đầu nhẹ, vẻ mặt của Đông Thu Luyện cùng bác An đồng dạng, vẻ mặt mờ mịt. "Mẹ, môi của mẹ sưng đỏ, bóng sáng, hẵn không phải là do muỗi đốt, sắc mặt đỏ thắm, tựa hồ là làm vận động kịch liệt, quần áo… Ân? Coi như chỉnh tề, nhưng mà có chút nếp gấp…"

"Ai nha…" Tiểu Dịch từ phía sau gõ một cái vào đầu nhỏ của Tiểu Dịch, "Tiểu tử thúi, trêu chọc mẹ của con, cái gì mà sắc mặt đỏ, con biết cái gì a!"

"Con biết là các người vừa ăn nước miếng của nhau, ăn hơn hai mươi phút nha!"

~HẾT CHƯƠNG 71~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui