Pháp Y Tiểu Thư Thân Ái Của Tôi


Ba tháng sau.
Buổi sớm sáng thứ hai.
Tại thành phố Giang thành.
Là một thành phố cấp tỉnh, Giang Thành vẫn chưa có chính sách giới hạn xe cộ theo biển số, dòng xe khổng lồ hối hả chen chúc nhau trên đường cái.
Đèn xanh đèn đỏ chớp nháy.
Một đoàn xe máy lẫn xe đạp tựa như thiêu thân mà lao vào.
Tiếng kèn inh ỏi xen lẫn với tiếng còi sắc bén của cảnh sát giao thông, rất giống với chảo nước sôi loạn xị bát nháo..
Người đi bộ chưa kịp đợi đèn giao thông chuyển xanh đã như ong vỡ tổ tụ tập băng qua đường, trong lúc chen lấn không biết là ai làm rớt cái bánh bao nhân thịt, nằm lăn lóc bên vệ đường, bị con chó hoang đang kiếm ăn gần thùng rác ngoạm chạy đi mất.
Tài xế nhấn kèn liên tiếp, phía trước người đi bộ vẫn nối đuôi nhau qua đường tấp nập, mắt thấy đèn đỏ lại sắp chuyển xanh, tiếng lật báo từ ghế sau truyền đến càng ngày càng tỏ ra không kiên nhẫn.
Hắn tìm kẽ hở, đạp mạnh lên chân ga.
Lâm Yến cầm ly cà phê rang xay trên tay, còn chưa kịp nhấm nháp thì đã nghe thấy một tiếng vang lớn, thân xe đột nhiên xóc nảy, toàn bộ chất lỏng trong ly đã nằm trọn trên bộ tây trang phiên bản giới hạn đắt tiền của cô.
Đại tiểu thư đầu nổi đầy gân xanh.
Tài xế quay đầu lắp bắp nói: "Tiểu thư, tôi đang yên ổn lái xe thì đột nhiên có chiếc xe ba bánh từ đâu lao tới ngay trước mặt......"
"Mẹ kiếp, muốn chết à?"
Không ít người túm tụm tại ngã tư đường vây xem, Giang Thành không lớn mà người đi siêu xe lại càng hiếm có, dân chúng đứng ngoài cửa sổ chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn luận sôi nổi.
Quản gia quay lại đưa khăn giấy cho cô, rồi mở cửa xuống xe đi xử lý.
Tống Dư Hàng đỡ bà lão ngồi dậy, xe ba bánh nằm ngả nghiêng trên mặt đất, một rổ rau dưa củ quả lăn lóc đầy đường, đã không thể ăn được nữa.
May mà vừa nhìn thấy tình hình nguy hiểm cô đã kịp thời ôm bà lão nhảy ra khỏi chiếc xe ba bánh, tuy chiếc xe máy điện của cô bị đâm trúng nhưng bà lão cũng chỉ bị thương nhẹ ngoài da.
"Bà có bị thương ở đâu không?"
Bà lão ngồi dưới đất, chỉ là hơi kinh hách, thấy rau quả lăn lóc trên đường lại đỏ hốc mắt, há miệng nửa ngày khóc không thành tiếng.
"Tài xế đâu, đâm người ta rồi kìa? Còn không mau ra khỏi xe mà nói chuyện"
"Chính là a, người ta chạy Mercedes-Benz cơ mà"
"Xuống xe, mau xuống xe!"
"Mọi người nghe tôi nói, xe chúng tôi đang chạy bình thường, là do người này đột nhiên lao tới, nếu không phải là chúng tôi kịp thời phanh lại, chỉ sợ rằng......" Quản gia mặt tươi cười, không chút hoang mang nói.
"Bình thường chạy thì sao? Bình thường chạy cũng tông trúng người rồi đấy?"
"Chạy xe sang mà không biết thông cảm cho người khác à?"
"Bà lão thật là đáng thương, mới sáng sớm đạp xe đi bán đồ ăn, hiện tại bán không được nữa rồi, các người không định đền tiền sao?"
"Ý mấy người là tôi nên đưa tiền mua thuốc, đưa bà lão đi kiểm tra thân thể rồi còn phải bồi thường tổn thất cho bà ấy à?"
Một giọng nói khàn khàn trầm thấp bỗng xen ngang.
Nữ nhân thanh âm không tính quá mức dễ nghe, có cảm giác như là hút thuốc lâu năm ma sát mà tạo thành khuynh hướng.
Tống Dư Hàng ngẩng đầu, đập vào mắt đầu tiên là một đôi giày cao gót nhọn hoắt, quần ống rộng màu đen, sau đó mới là gương mặt đủ để người khác gặp một lần là không thể quên.
Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy giống như đã gặp qua ở đâu, rồi lại đột nhiên nghĩ không ra.
Lâm Yến chuyển tầm nhìn, âm thầm quét bà lão một lượt từ trên xuống dưới, giám định thương tật là kỹ năng căn bản của dân pháp y, chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã nhìn thấu.
"Chà, cuối cùng cũng có một người hiểu lý lẽ, cô là chủ xe à?"
Vẫn là ông chú kia lên tiếng, mỹ nữ chạy Mercedes-Benz quả là thu hút ánh nhìn.

"Anh là cảnh sát giao thông à?" Lâm Yến khoác áo vest lên cánh tay, quản gia giúp cô che ô, trên mặt viết rõ ràng bốn chữ: Người sống chớ gần.
"Không......!không phải......" Gã bị khí thế của cô áp đảo, ngơ ngác đáp.
"Thế sao tôi phải nghe lời anh?" Trên khóe môi treo một nụ cười châm chọc, cô cúi đầu nhìn đồng hồ.
"Đèn xanh đèn đỏ cứ cách 60 giây đổi một lần, ba phút trước là đèn đỏ, người tuân thủ giao thông chính là tôi, vượt đèn đỏ mới là cụ bà kia"
Bà lão ngồi trong lòng Tống Dư Hàng căng thẳng sống lưng, trên người mang bộ quần áo cũ nát, đôi giày dính đầy bùn đất, tóc bà đã bạc phơ, run rẩy nói: "Xin lỗi......!Cháu gái......!Bà......!bà vội vàng đi bán đồ ăn......!bán không xong......!là coi như công sức của tháng nay sẽ đổ sông đổ bể......"
Mắt thấy bà lão nghẹn ngào sắp khóc, Lâm Yến lần này đã đóng vai ác lại còn già mồm trước, quần chúng xung quanh đứng ngồi không yên, nhao nhao chỉ trỏ vào người cô.
"Chính là a, cô chạy Mercedes-Benz mà còn đi so đo với một bà lão bán hàng rong a!"
"Người ta thức khuya dậy sớm kiếm chút tiền, có dễ dàng gì đâu cơ chứ?"
"Hiện tại người trẻ tuổi a, không có một chút gì gọi là thông cảm"
......
Lâm Yến mắt trợn trắng, thế tiền của tôi là do gió tự thổi tới trước nhà à?
"OK, muốn bồi thường đúng không?" Lâm Yến chỉ ngón tay, thanh chắn trước ô tô bị đâm lõm một miếng, đầu xe cũng có vết rạch.
"Chiếc xe này cũng không đắt, chắc cũng 200 vạn thôi (gần 7 tỷ đồng), cứ theo giá thị trường mà tính, miễn phí luôn tiền sơn lại xe, tối đa là một vạn (tầm 33 triệu đồng), giờ ai đền cho tôi, cụ bà này đền hay mấy người đền đây?"
Ánh mắt cô đảo qua mấy người hung hăng ầm ĩ nhất, khóe môi cười châm chọc, quả nhiên là dáng vẻ cao cao tại thượng, cậy quyền cậy thế.
"Còn có âu phục của tôi, giờ không đổi, không trả, không giặt được nữa, lúc nãy vì xe phanh gấp mà toàn bộ cà phê đều đổ lên, mười vạn tiền (333 triệu) coi như trôi theo dòng nước, có phải cũng nên đền cho tôi không?"
Bà lão sợ tới mức mặt mày tái xám, suýt nữa từ trong lòng Tống Dư Hàng chui ra dập đầu tạ tội.
"Xin lỗi cháu gái......!Xin lỗi......!Thật sự là do bà sai......!Tuổi cao nên mắt không nhìn rõ......!Trong nhà chỉ có bà và cháu trai sống nương tựa lẫn nhau......!Cháu gái à......!Bà không đòi tiền...!Là do bà già này sai......"
Có người thấy bà cụ khóc đáng thương, lại nháo nhào chỉ mũi dùi về phía cô.
Nói qua nói lại vẫn là chửi cô "người giàu bất nhân", tóm lại là do tôi giàu nên tôi phải làm từ thiện?
Lâm Yến nghe đến không kiên nhẫn được nữa: "Các người câm mẹ mồm hết đi, tôi đụng trúng mấy người chắc? Lo chuyện bao đồng, quản việc thiên hạ!"
Ông chú lúc nãy thấy cô ăn nói lỗ mãng thì nổi điên vung nắm đấm đi tới.
"Mẹ mày, lão tử hôm nay nhất định phải nhúng mũi vào chuyện của người khác!"
Tài xế của Lâm Yến tiến lên một bước bảo vệ nàng.
Nắm đấm chưa kịp vung tới đã bị người khác ngăn cản, đó là một nữ nhân khác, hơn 30 tuổi, dáng người cao nhưng nhìn sức lực không lớn, thế mà lại hóa giải đòn đánh của hắn dễ dàng như trở bàn tay, tựa như bốn lạng đẩy ngàn cân, nhẹ nhàng mà ngăn cản.
Lâm Yến khẽ nhướng mày: "Lại là một người thích nhúng mũi vào chuyện của người khác?"
Tống Dư Hàng lắc đầu: "Không phải, cô chạy vượt quá tốc độ, hai bên đều chịu một nửa trách nhiệm, cô cũng phải đền, nhưng ngoài cái lý ra vẫn còn cái nghĩa, cô nên đền nhiều hơn một chút"
Lâm Yến thiếu chút nữa mà bị nghẹn chết: "Không......"
Tống Dư Hàng chỉ đầu ngón tay vào biển báo: "Nội thành, tốc độ giới hạn 30"
Bên cạnh biển quảng cáo to bự đứng lẻ loi một cái sào tre, nhìn kỹ mới thấy trên đó treo tấm biển cảnh báo, hai chữ số "30" vẽ bằng màu đỏ được khoanh tròn chính giữa.
Đại tiểu thư khóe miệng run rẩy, giông bão sắp nổi lại chần chừ thu về.
Tống Dư Hàng bồi thêm một câu: "Căn cứ thời gian xe đi qua giao lộ cùng với lộ trình, có thể tính ra được cô vượt quá tốc độ"
Giọng nói của cô sóng yên biển lặng không một chút dao động, thấy vẻ mặt đối phương dường như vẫn chưa nhận thức được, lại trình bày công thức tính toán một lần nữa.
Lâm Yến nghe mà đau đầu: "Dừng, dừng lại, thế cô bảo tôi đền là tôi đền à? Đúng là......"
Tống Dư Hàng dừng lại một chút, anh em trong đội cảnh sát giao thông còn chưa tới, cô theo bản năng mà tìm phù hiệu cảnh sát trong túi áo, lại kiếm không thấy.
"Tôi là......" Cô không xác nhận mà vẫn lục lọi bên trong túi áo khoác.

"Là cái gì? Lừa đảo? Tống tiền? Hay ăn vạ?" Lâm đại tiểu thư nhìn cô bằng nửa con mắt, ra hiệu bảo quản gia đem tiền tới, đầu ngón tay tùy ý rút ra một cọc rồi chẳng để tâm là nhiều hay ít mà ném vào hai người bọn họ, giống như bố thí cho ăn mày.
"Mới đầu năm đã đụng phải dân ăn vạ chuyên nghiệp, có tinh thần này thì còn sợ chuyện gì mà không làm được nữa a, số tiền này, coi như tôi làm phước cho mấy người, cầm lấy mà đi mua quan tài, lãng phí thời gian của lão nương, mau cút đi"
Đứng dưới ánh nắng mặt trời lâu như vậy, make-up của Lâm đại tiểu thư đều phải trôi hết, khô miệng khô lưỡi, lại chui trở về trong xe.
Đám người dần dần tản bớt, Tống Dư Hàng cầm lấy tiền, cùng với vài người qua đường nâng bà lão đứng dậy đỡ tới lề đường, sau đó đi ra giữa xa lộ dựng chiếc xe điện của mình dậy.

Cô vừa mới quay lại, đã thấy lão quản gia kia tiến đến bên cạnh bà cụ.
"Có vấn đề gì cứ liên hệ tới số điện thoại này để chúng tôi giải quyết"
Ông ta cũng đưa một cái danh thϊếp cho cô.
Tấm card mỏng in mạ vàng mấy chữ to: Công ty cổ phần tập đoàn Cảnh Thái
Mặt trái là số điện thoại của bộ phận pháp lý.
"Ơ ——" Tống Dư Hàng còn đang muốn trả lại tiền cho bọn họ: "Tôi thật sự không phải......"
Quản gia chớp một cái đã đi rồi, chiếc Mercedes khởi động, cũng hòa vào dòng xe cộ.
"Bà còn đau chỗ nào không? Cháu đỡ bà đi bệnh viện kiểm tra nhé?"
"Không, không, cảm ơn cháu gái, cháu đúng là người tốt".

Lão nhân cầm lấy tay cô, ánh mắt rưng rưng mà nói lời cảm tạ.
Ông chú vừa nãy bị nàng ngăn cản mua cho bà cụ chai nước, cũng thuận tay đưa cho nàng một chai: "Trời ơi, ta nói này cô gái, sức cô mạnh thiệt a, ngày thường tôi đánh nhau còn chưa từng sợ ai, cô vậy mà nhẹ nhàng đẩy cứ như chân tôi đứng không vững.

Mà nói này, cô đáng lẽ không cần cản tôi làm gì, loại đàn bà ngang ngược vô lý như ả ta cần phải đánh cho một trận mới hả giận!"
Tống Dư Hàng hơi mỉm cười, uyển chuyển từ chối chai nước: "May mà anh còn chưa có động thủ."
Gã tài xế của người phụ nữ kia, vóc tuy không cao, khổ người trung bình, nhưng hai bả vai rộng lớn cơ bắp cứng cáp, trên lưng ngón tay còn có vết chai là dấu hiệu của việc thường xuyên luyện quyền, mũi dẹt, từng bị thương qua, chứng tỏ là người có kinh nghiệm thực chiến, quan trọng nhất chính là tai hình bánh chẻo, người không trải qua nhiều cuộc chiến sẽ không như vậy.
Chỉ là tài xế thôi đã đạt tới tiêu chuẩn vô địch quyền anh, người phụ nữa kia, đến tột cùng là có địa vị như thế nào?
"Tiểu thư, chỉ giải quyết như vậy thôi sao?" Xe đi được một nửa đoạn đường, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn cô.
Lâm Yến lông mày cũng chưa nhíu một chút, tiếp tục lật tờ báo trong tay.
"Bằng không thì sao, nữ nhân kia anh đánh lại không?"
Tài xế tựa hồ nghẹn họng, còn có hơi không phục: "Tôi......"
"Đi Cục Công An thành phố Giang Thành, buổi sáng hôm nay mệt mỏi quá rồi".

Cô nói rồi che miệng khẽ ngáp.
Tài xế không dám chậm trễ, tăng tốc độ lái về phía thị Cục Công An.
Lúc này đã quá 9 giờ sáng, là giờ mà thị cục bận rộn nhất, xe ô tô của Lâm Yến kít một phát vừa lúc ngừng ở cổng lớn.
Đại tiểu thư đóng sầm cửa xe, mang kính râm, giày cao gót yểu điệu, bộ bộ sinh phong, rêu rao khắp nơi.
Có vị cảnh sát đi qua xì xào: "Trời, không phải là vị đại tiểu thư, phu nhân nào lại tới bới móc nữa đó chứ?"

Vị cảnh sát bị hỏi vẫn đang nhai dở thanh lạp xưởng, trên tay hắn còn xách theo bịch sữa đậu nành, bánh quẩy bánh bao, cảnh phục mặc ở trên người căng phồng, dáng dấp thấp lùn, đeo cặp kính đen, làn da tối màu, cánh tay so với đùi Lâm Yếm còn thô thiển hơn.
Mùi bánh bao nhân thịt heo và cải trắng thổi đến bên người Lâm Yếm.
Gã mập quay đầu nhìn cô, mồm vẫn còn nhai lá cải: "Không biết......!Có điều là rất xinh đẹp......!He he he......"
Lâm đại tiểu thư nhíu mày, nôn khan hai tiếng, cũng không biết là do vị bánh bao ghê tởm, hay là bị diện mạo của hắn ghê tởm.
"Được rồi, mau đi nhanh, tí nữa Tống đội trở về nhìn thấy lại mắng chúng ta".

Vị đồng nghiệp lôi kéo hắn bước nhanh rời đi.
"Mẹ kiếp, toàn là thứ yêu ma quỷ quái gì đâu......" Nơi này đối với Lâm Yến đúng ra mà nói thì không tính xa lạ, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua quốc huy treo trên cao của đại sảnh, không chần chờ mà đi vào.
"Ê, có nghe tin gì chưa? Hôm nay Phòng kỹ thuật hình sự của chúng sẽ có pháp y mới, chính là vị pháp y danh tiếng lẫy lừng tên Lâm......!Lâm gì nhỉ?"
"Lâm Yến."
Quyển sách có tên《 Tuyển tập đề thi công chức tỉnh Tân Hải kèm lời giải chi tiết 》từ trên mặt của người vừa mới phát biểu trượt xuống dưới, lộ ra gương mặt của một nam sinh mà đặt tại chốn toàn là "yêu ma quỷ quái" như nơi này thì có thể cho là khá ổn.
Chỉ là từ bên trong cuốn sách kia lọt ra đâu một bức hình vẽ nhân vật manga Nhật không thể coi là đứng đắn.
Nam sinh nhanh nhẹn nhặt lên, hôn chụt chụt mấy cái rồi rồi nhét vào trong ngực áo.
Nuốt xong miếng lạp xưởng đầy dầu mỡ, gã béo đưa bàn tay chẳng khác gì cái móng heo gõ lên bàn phím hai chữ "Lâm Yến".
Xuất hiện trên giao diện là một đống lớn kết quả.
"Trời trời trời, mau đến xem"
Mấy cái đầu chụm vào cùng nhau.
"Lâm Yến, 32 tuổi, tốt nghiệp đại học chính quy ở Viện Y học Phục Đán - một trong "Lục Viện" trứ danh, lấy bằng thạc sĩ hệ pháp y ở đại học Boston, đến nay vừa mới hành nghề mười năm đã giải phẫu trên 5000 thi thể, mở ra kỷ lục mới cho học giả trẻ tuổi nhất......"
Trên ảnh chụp nữ nhân mặc áo blouse trắng, tóc xoăn búi lên cao, hai bên má là một vài lọn tóc con để tự nhiên, lông mày hình cánh cung, mắt đuôi phượng dài, da trắng môi đỏ, nhìn qua cứ như là một người mẫu trang điểm xinh đẹp, ngũ quan đậm nét phương Tây nào đó trên bìa tạp chí thời trang chứ không phải là bác sĩ hoặc là pháp y.
"Đây đã là tin tức của năm trước, năm nay khả năng con số đã vượt quá 6000"
Mọi người đều hướng về phía phát ra giọng nói, nữ nhân bắt chéo chân ngồi ở trên sô pha ngắm nghía bộ nail tinh xảo của mình.
Vài người chết lặng mà đem mặt quay trở về, gã mập lại tiếp tục thì thầm: "Nhưng điều mà khiến cho người ta khó hiểu chính là, Lâm tiểu thư rõ ràng có gia thế cực kỳ khủng, đương người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cảnh Thái (Lâm thị), giá trị con người đã vượt quá con số trăm triệu (mấy trăm tỷ tiền Việt), chẳng cần công tác cũng có thể sống sung túc cả đời, thế mà nghe nói, Lâm tiểu thư đã từ bỏ quyền kế thừa, cùng cha là Lâm Hựu Nguyên cắt đứt quan hệ, bên tập đoàn Lâm thị tập còn chưa có chính thức thanh minh, không biết đây là sự thật hay là chỉ là chiêu trò lăng xê nữa?"
"Là sự thật, tôi còn đang mong lão già kia sớm chết đây này".

Lâm Yến cảm thấy ghế của thị cục cọt kẹt đến đáng sợ, uốn tới ẹo lui, ngồi kiểu gì cũng đều khó chịu, đành phải lại ngồi thẳng chút.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại.
Gã mập tháo mắt kính lấy vạt áo lau mấy cái: "Thường xuyên giúp nghi phạm kháng án, đến mức bị Sở công an tỉnh Tân Hải liệt vào hàng "Địch thủ số một" - Lâm Yến?"
Đối phương chống cằm hơi hơi gật đầu, liếc mắt một cái thôi cũng đủ vẻ phong tình vạn chủng.
Nam sinh ôm sách lúc nãy nuốt nước miếng, vuốt ve tấm hình trong bọc áo: "Nghe nói sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, bắt cá ba tay cùng một lúc, Lâm Yến đấy ư?"
"Sai rồi." Đại tiểu thư dùng mảnh khảnh ngón tay mà quơ qua quơ về: "Là bốn tay"
Nữ cảnh sát duy nhất của phòng Kỹ thuật hình sự, tóc để mái ngang, mang cặp đít chai dày nặng, tự dùng tay đỡ lấy cái cằm đang có xu hướng ngày càng rơi xuống vì quá kinh ngạc của chính mình.
"Giàu nứt khố đổ vách, tiêu tiền như nước......!Lâm Yến đó đó?"
Vấn đề này Lâm tiểu thư đều lười trả lời, khẽ ngáp một cái.
Đôi mắt nữ cảnh sát bỗng nhiên lấp lánh, giờ phút này trong mắt nàng Lâm Yến chính là cái máy in tiền trong truyền thuyết.
"Được rồi, hỏi cũng hỏi xong rồi, có ai dẫn tôi đến phòng thay quần áo không, toilet đâu?"
Ba người đồng thời nhào tới: "Tôi, em, em dẫn cho!"
"Em cái gì mà em! Cậu dám tiến vào phòng thay đồ nữ à?!"
"Lâm tỷ, để em cầm túi cho chị, cái bàn này còn trống, lát nữa để em lau cho"
Gã mập vẻ mặt ngượng ngùng: "Lâm......!Lâm pháp y, cô có đói bụng không......!Đây là bánh bao buổi sáng tôi còn chưa ăn xong......"
Lâm Yến quay đầu lại, trên mặt tràn ra ý cười, quả nhiên là hoa nhường nguyệt thẹn, thân rồng mà đến nhà tôm.
Gã mập còn chưa kịp đắm chìm trong vẻ dịu dàng đó, đôi môi cô bỗng khẽ mở, lạnh lùng phun ra một chữ:"Cút."

Trái tim gã mập tan thành trăm mảnh, nam sinh đồng cảm mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, vội vàng giúp Lâm Yến thu dọn đồ đạc.
"Trời ơi Tống đội, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Dư Hàng thay xong bộ quần áo khác đi ra, còn chưa kịp mở máy điều hòa, trong phòng có hơi nóng nảy, cô chỉ mặc bộ cảnh phục màu xanh lam áo ngắn tay, trên da xuất hiện một mảng trầy lớn.
Vết máu đã khô chảy dài từ khuỷu tay đến cánh tay, còn có đất cát gì đó dính trên miệng vết thương chưa lấy ra được, thoạt nhìn có chút gai người.
Là lúc nãy vì cứu bà cụ kia mà bị thương.
Cô tùy tiện lấy khăn giấy lau vết thương, chân mày cũng không nhíu một cái: "Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi."
Có đồng sự quan tâm đưa khăn ướt cho cô: "Đầu năm lại còn có người dám tập kích cảnh sát a?"
Tập kích?
Tống Dư Hàng nhớ tới nữ nhân kiêu ngạo ngang ngược kia, khẽ cong môi đáp: "Cũng không phải là tập kích gì, chính là gặp phải người điên, tông trúng người khác còn ——"
"Thôi, đừng nói nữa, thành phố Giang Thành của mấy người cũng thật là, mới sáng sớm đi ngoài đường đã gặp phải hai kẻ điên không biết sợ chết nhảy vào xe của tôi ——"
Ngoài cửa truyền tới thanh âm có chút quen tai.
Mọi người vội vã quay đầu, nhìn thoáng qua Tống Dư Hàng rồi lại chuyển hướng về phía cửa.
Làm cảnh sát có nhiều cái khá mẫn cảm, Giang thành cũng chẳng phải thành phố lớn gì, nhất thời mọi người đều nóng lòng muốn biết.
Chỉ thấy người điên mà Tống đội vừa nhắc tới đang dẫm đôi giày cao 7 tấc mà bước vào, cảnh phục hơi rộng mà khuy áo trên cùng cũng không gài, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh cùng da dẻ trắng ngần, trên vành tai đeo một chiếc khuyên tai xinh đẹp nho nhỏ.
Đội trưởng đội trinh sát hình sự đi đằng sau cô: "Các đồng chí, tôi xin giới thiệu với các vị đây là đồng chí Lâm, Lâm pháp y, tên tuổi của cô ấy chắc mọi người ai cũng đều biết rồi nhỉ"
Có người thiếu chút nữa từ trên ghế mà ngả lăn quay ra sàn nhà.
Nhất thời, biểu tình của Tống Dư Hàng có chút mất tự nhiên, sờ sờ lên mũi, có người chọc lấy cánh tay cô: "Trời, Tống đội, đừng nói người điên mà cô gặp chính là cô ta nhé?"
Lâm Yến khóe môi hàm chứa ý cười, khẽ nhấc lông mày nhìn qua: "Trùng hợp nha, tên ăn vạ."
Bị đối tượng nói xấu sau lưng bắt tại trận, Tống Dư Hàng vẫn không biểu lộ nhiều cảm xúc, xấu hổ tới lại nhanh đi, thậm chí cô còn chủ động tiến lên bắt tay.
"Không phải ăn vạ, do cô lái xe quá tốc độ mà thôi, chào Lâm pháp y, tôi là Đội phó đội trinh sát hình sự, Tống Dư Hàng"
Chủ động lên tiếng giới thiệu chính là tỏ ý giảng hòa.
Lâm Yến lại không tính toán cùng cô bắt tay giảng hòa, hơi hơi gật đầu coi như là có chào hỏi.
Không khí lại khôi phục tĩnh lặng, Tống Dư Hàng thu tay, dường như đã quen thuộc với chuyện này, cô về chỗ ngồi tiếp tục xử lý công chuyện của mình.
Đội trưởng đội trinh sát hình sự là một nam nhân tuổi ngoài 40, hơi béo, tóc đã có dấu hiệu hơi hói, mới nhìn qua còn tưởng đâu là dân kinh doanh miệng lưỡi ngon ngọt chứ không phải cảnh sát.
Hắn ho khan một tiếng, giảm bớt bầu không khí: "Vậy mọi người đứng dậy tự giới thiệu đi"
Gã mập xung phong đi lên bắt tay: "Lâm pháp y, tôi tên là Trịnh Thành Duệ......!tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin, đang giữ vị trí cảnh sát an ninh mạng thuộc phòng Kỹ thuật hình sự của thị cục Giang Thành"
Vốn dĩ kỹ thuật hình sự và an ninh mạng là hai phòng cái khác nhau, nhưng vì bên an ninh mạng ít người, cũng chẳng tuyển được thêm ai, liền đơn giản nhập lại thành một, đỡ tốn ngân sách.
Lâm Yến đều lười phản ứng hắn.
Gã mập biết điều, ủ rũ cụp đuôi tránh ra.
Vẫn là nam sinh lúc nãy, tinh thần phấn chấn đi lên vừa bắt tay vừa làm động tác chào: "Em là Đoạn Thành, là pháp y thực tập thuộc phòng Kỹ thuật, đội trinh sát hình sự, cục công an thành phố Giang Thành ạ!"
Hắn nói lưu loát một tràng dài, Lâm Yến bắt đầu búng móng tay của chính mình.
Cuối cùng là một nữ cảnh sát ngượng ngùng đi lên, cũng làm động tác chào: "Cảnh sát khám nghiệm hiện trường Phương Tân xin báo cáo sếp."
Xét đến chức vụ mà nói, Lâm Yến là Pháp y chủ nhiệm, cô kia xưng như vậy cũng không sai, nhưng đại tiểu thư từ trước đến nay đối với ai cũng lạnh nhạt, lười biếng nhấc lông mày coi như trả lời.
Những người khác cũng lục đục tự giới thiệu, phòng đông người, Lâm Yến chẳng nhớ nổi ai.
Nhưng thật ra nữ nhân gọi là đội phó kia, ngồi an tĩnh ở một góc giản dị, mà người cũng như tên, giống như trời xanh mây trắng đang lững lờ trôi ngoài cửa sổ.
Nếu như không phải đã biết cô ta thì.
"Chờ đã, Phòng kỹ thuật hình sự chỉ có mình tôi là pháp y thôi à?" Lâm Yến đánh mắt, nhìn mấy kẻ gàn dở đang ngồi xung quanh.
Trương Kim Hải ho nhẹ một tiếng: "Còn có một vị pháp y chủ nhiệm nữa nhưng vừa mới lâm bệnh nặng qua đời, thời gian gấp rút nên là......"
"......"
Ngẫm lại một chút, cô vẫn là không nên hỏi, chưa thấy qua Cục công an cấp thành phố nào keo kiệt đến như vậy, giống như gánh hát rong dưới quê..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận