Pháp Y Vương Phi 2


Tuy rằng ngoài miệng Nhiếp Cẩn Huyên mắng Ân Phượng Trạm, nhưng vẫn giúp đỡ đổi dược cho hắn! Rốt cuộc, trong lòng của Nhiếp Cẩn Huyên thật minh bạch, nếu không phải không muốn cho người khác biết hắn bị thương ở đùi, phỏng chừng thiết diện nam nhân này cũng sẽ không cố tình nhờ mình thay dược cho hắn.

Bất quá nói đến cùng, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn là mềm lòng.

Mà sau khi giúp Ân Phượng Trạm xử lý vết thương, Nhiếp Cẩn Huyên liền trừng mắt nhìn về người nào đó đang nằm trên giường một cái, sau đó không quay đầu nói một lời cứ thế bỏ đi!
Nhưng theo sau, chờ cho Nhiếp Cẩn Huyên vừa đi, Ân Phượng Trạm vốn dĩ đang nằm nghỉ ngơi trên giường lại đột nhiên mở mắt.

"Cố Hồng!"
"Có lão nô!"
Một tiếng gọi nhẹ, theo sau chỉ thấy Cố Hồng tổng quản từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Mà chờ Cố Hồng đến gần, Ân Phượng Trạm lập tức thấp giọng phân phó.

"Thông tri cho Mạnh Hiển, não của người chết khi bị thiêu hủy sẽ xuất hiện rạn nứt, trừ phi người chết tử vong vào thời điểm trước khi xảy ra hỏa hoạn, phần đầu bị tổn hại, mới không xảy ra hiện tượng đó."
Mệnh lệnh của Ân Phượng Trạm phi thường không thể hiểu được.

Ngay cả một người từng trải như Cố Hồng khi nghe lời này cũng phải sửng sốt không thôi.

Nhưng rốt cuộc, Cố Hồng cũng không phải chỉ mới hầu hạ bên cạnh Ân Phượng Trạm một ngày hay hai ngày, cho nên tuy trong lòng còn thắc mắc, nhưng vẫn đem những lời Ân Phượng Trạm dặn dò để ở trong lòng.

"Dạ, lão nô lập tức cho người đi làm!"
Cung kính trả lời, theo sau Cố Hồng liền trực tiếp xoay người rời đi.

Nhưng bên này Cố Hồng vừa mới đi được hai bước lại bị Ân Phượng Trạm gọi lại.

"Từ từ, đồng thời nói với Mạnh Hiển, nếu như có người hỏi, liền nói Vương Phi đã từng lén lút theo hắn học cách nghiệm thi, chỉ là chuyện này rất ít người biết, cho nên bên ngoài cũng không có nhắc đến."
"Dạ, lão nô minh bạch."
...!
Bên này, Ân Phượng Trạm âm thầm giúp đỡ Nhiếp Cẩn Huyên che dấu bí mật.

Mà về phương diện khác, sau khi rời khỏi Nhiếp Nguyệt Cư, cả người Nhiếp Cẩn Huyên đều tràn đầy tức giận, nàng liền trực tiếp trở về Tuyết Đan Uyển của bản thân.

Rốt cuộc, từ đêm qua đến bây giờ, mọi chuyện liên tục xảy ra, làm Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng mệt mỏi.

Nhưng nguyên bản, nàng tính toán sau khi trở về phòng phải hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, mà làm nàng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, nàng vừa mới tiến vào Tuyết Đan Uyển, liền bắt gặp ba người Hàn Lạc Tuyết, Tần Ngọc Hà cùng với Bạch Mỹ Lan đang ngồi trong sân chờ nàng.

Tức khắc, nhìn ba người kia ngồi yên yên ổn ổn ở trong sân viện của bản thân, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sửng sốt, hai bên thái dương cũng giật giật, đầu bắt đầu nổi lên cơn đau nhè nhẹ.

Mà lúc này, có lẽ nghe được tiếng bước chân, cho nên Hàn Lạc Tuyết là người đầu tiên quay đầu, tiếp theo liền trực tiếp đứng lên bước lại đón nàng.

"Ha hả ~ Vương Phi tỷ tỷ, ngài đã trở lại, thật vất vả a~!"
Hàn Lạc Tuyết vẫn nở nụ cười nhu hòa như cũ, nét ôn hòa trên khuôn mặt nàng được ánh nắng ngày xuân chiếu lên, càng lộ thêm vẻ hiền hòa khó tả.

Mà chờ bên này Hàn Lạc Tuyết vừa nói xong, hai người Tần Ngọc Hà cùng Bạch Mỹ Lan cũng không khỏi quay đầu lại, bước tới.

"Vương Phi tỷ tỷ, ngài đã trở lại a~, thiếp ở chỗ này chờ ngài đã lâu đâu."
"Vương Phi tỷ tỷ vất vả."
Tần Ngọc Hà cùng Bạch Mỹ Lan tiến lên hành lễ, mà hiển nhiên trái với ngữ khí mang theo tia nịnh hót của Tần Ngọc Hà, câu nói của Bạch Mỹ Lan tự nhiên hơn nhiều.

Nhưng lúc này, nhìn ba nữ nhân trước mắt mình, Nhiếp Cẩn Huyên vốn dĩ đã mệt đến gần như không thở nổi, hai mắt đột nhiên co giật không thôi.

"Mọi người ở chỗ này chờ ta sao? Không biết là vì chuyện gì?"
Nhiếp Cẩn Huyên trực tiếp hỏi, bởi vì giờ này khắc này, nàng thật sự không muốn cùng ba nữ nhân này đấu trí.

Mà vừa nghe lời này, Hàn Lạc Tuyết cũng nhìn ra Nhiếp Cẩn Huyên không có kiên nhẫn, cùng các nàng diễn trò, ngay sau đó liền ôn hòa cười.

"Ha hả ~, Vương Phi tỷ tỷ quá lo rồi, chúng ta cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn đến thăm Vương Phi tỷ tỷ.

Rốt cuộc, ngày hôm qua Vương Phi tỷ tỷ tiến cung cùng Vương gia, cả một buổi tối đều không trở về, bọn muội lại không biết có chuyện gì xảy ra không, cho nên mới tới đây..."
Hàn Lạc Tuyết tinh tế trả lời, nhưng nói tới đây, lại đổi sang chuyện khác.

"Bất quá, nhìn bộ dáng của Vương Phi tỷ tỷ, nghĩ đến chắc trong người vẫn còn mệt mỏi.

Ai, cuối cùng, trong cung cũng không thể so sánh với trong phủ chúng ta, nhiều quy củ, nghĩ đến Vương Phi tỷ tỷ ở trong cung cả đêm cũng không nghỉ ngơi tốt.

Cho nên chúng ta cũng không quấy rầy thêm, Vương Phi tỷ tỷ nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

Chờ khi có thời gian rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp...!Đúng rồi, đêm nay trong sân của muội có chuẩn bị một chút rượu và thức ăn, đến lúc đó Vương Phi tỷ tỷ phải đến nha~!"
Không thể không nói, Hàn Lạc Tuyết quả là một người có mắt nhìn, bên này nàng vừa nói xong, sau đó lập tức hành lễ rời đi.

Mà nhìn Hàn Lạc Tuyết đi rồi, còn lại hai người Tần Ngọc Hà cùng Bạch Mỹ Lan, tự nhiên họ cũng không ở quá lâu, tiếp theo cũng từng người từng người cúi người hành lễ, chậm rãi rời đi.

Chỉ trong chốc lát, ba nữ nhân đều rời đi, điều này cũng làm cả người Nhiếp Cẩn Huyên thoải mái hơn.

Nhưng một lát sau, Nhiếp Cẩn Huyên lại hơi nhíu mày, sau đó xoay người nhìn về phía bóng dáng ba nữ nhân kia rời đi, tiếp theo không khỏi nhấp môi dưới.

...!
Ba nữ nhân kia đến tột cùng muốn cái gì, Nhiếp Cẩn Huyên không biết.

Nhưng tóm lại sẽ không chỉ đơn thuần là lại đây thỉnh an nàng.

Nhưng dù vậy, vào ban tối, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn đúng giờ đi tới Súc Ngọc Hiên.

Nghỉ ngơi cả buổi chiều, Nhiếp Cẩn Huyên cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, mà vào thời điểm nàng tới Súc Ngọc Hiên, Hàn Lạc Tuyết, Tần Ngọc Hà cùng Bạch Mỹ Lan đã ngồi ở trong phòng nói chuyện.

Thấy tình hình như vậy, đôi môi Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi cong lên, hơi hơi cười một cái, sau đó cất bước đi vào.

"Để ba người đợi lâu!"
"Nha, Vương Phi tỷ tỷ tới rồi, nhanh ngồi đi!"
"Không có đợi lâu, chúng ta cũng vừa mới đến thôi, Vương phi tỷ tỷ quá lời."
"Đúng vậy!"
Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nói gì thêm, nhưng ba người Hàn Lạc Tuyết lại hết sức nhiệt tình.

Theo sau Nhiếp Cẩn Huyên cũng không khách khí với các nàng, trực tiếp ngồi xuống.

Mà chờ cho Nhiếp Cẩn Huyên vừa ngồi xuống, cả ba người liền ngươi một câu ta một câu cùng trò chuyện với Nhiếp Cẩn Huyên.

Mà thời điểm vừa mới bắt đầu còn tốt, nhưng sau khi lời qua tiếng lại, rốt cuộc trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên cũng minh bạch, nguyên lai cả ba người này hôm nay đối với nàng khách khí như vậy, mục đích thật sự chính là muốn từ trong miệng nàng hỏi một chút sự tình xảy ra trong cung, đồng thời càng thêm quan tâm tới tình hình gần đây của Trương Quý Phi, Quý Phi nương nương thích cái gì, ghét cái gì, cùng một số chuyện vặt vẵn khác.

Đặc biệt là Tần Ngọc Hà, mỗi vấn đề đều trực tiếp thẳng thắn nói ra.

Ngược lại, Bạch Mỹ Lan từ đầu đến cuối cũng không mở miệng, chỉ ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, mà Hàn Lạc Tuyết tuy rằng cũng không mở miệng hỏi, nhưng trước sau đều chú ý đến từng câu nói của Nhiếp Cẩn Huyên, thỉnh thoảng hùa theo một chút.

Cho nên, nhìn ba người như thế này, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên cảm giác có chút buồn cười.

Nhưng vẫn đơn giản giải đáp một số vấn đề các nàng quan tâm, chỉ là nói sơ qua, không hề đề cập đến sự tình tối hôm qua Vinh Hinh Uyển bị cháy lớn, cũng như chuyện Lan Tài Tử chết thảm khiến cho Trương Quý Phi bị hãm hại, đương nhiên, càng không nói đến việc nửa đêm Ân Phượng Trạm xông vào Hậu Cung, còn bị thương ở đùi.

Ngay ở thời điểm ba nữ nhân trong phòng đem vấn đề cuối cùng hỏi Nhiếp Cẩn Huyên, lại thấy Ân Phượng Trạm từ bên ngoài bước vào.

...!
Ân Phượng Trạm xuất hiện, làm cho mấy vị phụ nhân ở đây ngẩn ra, nhưng sau đó lại vội vội vàng vàng đứng lên hành lễ.

"Gặp qua Vương gia."
Trên mặt ba nữ nhân đều mang theo tươi cười, nhìn ra được việc Ân Phượng Trạm bất ngờ xuất hiện lúc này, làm các nàng thật cao hứng.

Nhưng giờ khắc này, nhìn nam nhân bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được hơi nhíu mày, sau đó đem tầm mắt dời đi, dừng lại trên đùi của hắn.

Nhiếp Cẩn Huyên không nói gì.

Nhưng hiển nhiên, đối với ánh nhìn chăm chú của nàng, Ân Phượng Trạm cũng chú ý.

Cho nên ngay sau đó, liền giương mắt liếc nhìn nàng một cái, thấp giọng nói.

"Như thế nào đều ở đây?"
Lời này Ân Phượng Trạm là đang muốn hỏi Hàn Lạc Tuyết, nhưng đôi mắt vẫn trước sau như một dừng trên người Nhiếp Cẩn Huyên.

Mà nghe được lời này, Hàn Lạc Tuyết liền cười cười, đáp lời.

"Bẩm Vương gia, hôm nay Vương phi tỷ tỷ từ trong cung trở về, thiếp cùng mấy muội muội muốn hỏi một chút tình hình gần đây của Quý Phi nương nương, dù sao mấy người bọn thiếp cũng không thể giống Vương phi tỷ tỷ, thường xuyên tiến cung thỉnh an Quý Phi nương nương, cho nên cũng chỉ có thể đến hỏi thăm Vương Phi tỷ tỷ!"
Lời này của Hàn Lạc Tuyết nửa phần là thật, nửa phần là giả, tuy nhiên vẫn làm người nghe tìm không được khuyết điểm.

Cho nên, theo sau Ân Phượng Trạm liền chỉ hơi hơi nhấp môi.

" Quý Phi nương nương rất tốt!"
"Đúng không, vậy bọn thiếp liền an tâm rồi...!Nga đúng rồi, hôm nay thiếp còn vì Vương phi tỷ tỷ lại đây, cố ý chuẩn bị một ít rượu thịt, cùng thức ăn, nếu là ngày thường thiếp cũng không dám quấy rầy Vương gia, bất quá hôm nay Vương gia đã tới, liền lưu lại cùng mọi người dùng cơm đi."
Hàn Lạc Tuyết nói rất rõ ràng, tỉ mỉ, nghe vậy Ân Phượng Trạm hơi nhìn nàng, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên, tiếp theo liền yên lặng gật đầu.

...!
Ân Phượng Trạm đột nhiên đến, còn lưu lại cùng mọi người ăn cơm tối, làm Hàn Lạc Tuyết cùng Tần Ngọc Hà và Bạch Mỹ Lan vô cùng cao hứng.

Thời điểm nói chuyện, một khắc cũng không quên đem nụ cười treo trên mặt, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên ở bên cạnh thấy cảnh tượng này lại không nhịn được cau mày.

Mà theo sau, chờ một lúc nói thêm vài câu đơn giản, mọi người liền đến cách vách dùng cơm, nhưng vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy trước mắt bày đầy đủ món ngon, sắc hương vị đều đủ, thập phần đa dạng, nháy mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền không nhịn được nhíu chặt mày.

Nguyên lai chỉ thấy, thức ăn trước mắt tuy rằng nhìn rất ngon miệng, nhưng mười món ăn lại có đến năm món người nào đó không thể ăn, còn có tận tám món nàng không thể chạm đũa!
Nhưng chuyện này, chỉ có Nhiếp Cẩn Huyên biết, người khác không biết.

Cho nên, giờ khắc này, tuy rằng Nhiếp Cẩn Huyên rất muốn nói đem những món này đưa xuống, cũng không thể trực tiếp mở miệng.

Nếu không vạn nhất làm người khác phát giác Ân Phượng Trạm đang bị thương, ngược lại rất phiền toái! Còn nếu lấy danh nghĩa của nàng thì sẽ làm người khác nghĩ bản thân soi mói, kén ăn, hơn nữa chỉ có một mình nàng không ăn được mọi người đều có thể, Ân Phượng Trạm cũng không chủ động dặn dò, làm sao có thể như nàng mong muốn được.

Rốt cuộc, hôm nay Ân Phượng Trạm cố ý đến đây, mục đích chính là làm người khác không nghi ngờ.

Nhưng trước mắt, Nhiếp Cẩn Huyên không thể xác định Ân Phượng Trạm có biết bản thân hắn cái gì nên ăn hay không nên ăn hay không, nàng cũng vì chuyện này mà toát hết mồ hôi a~!
Nhưng theo sau Nhiếp Cẩn Huyên lại bình tĩnh trở lại, rốt cuộc Ân Phượng Trạm cũng không phải tiểu hài tử, về một chút thường thức cơ bản chắc hắn cũng nắm rõ đi.

Cho nên nàng liền an tâm hơn một chút.

Nhưng làm nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính là, sau khi mọi người đều cầm đũa tính toán ăn cơm, Ân Phượng Trạm ngồi bên cạnh nàng thế nhưng món đầu tiên muốn hướng đến chính là cá hầm cải chua!
Cá hầm cải chua, là một món ăn ngon có đầy đủ hương vị, nhưng cũng là món cấm kị với những người bị thương, bởi nói là món ăn vừa tanh vừa cay, lại vừa chua, nếu ăn xong thì....!Ngay cả nàng tuy muốn cũng không dám ăn, bởi nàng bị dị ứng nặng với cải chua a~, từ kiếp trước đã vậy, nàng nghĩ khi xuyên qua sẽ không còn bệnh kén ăn cùng dị ứng nặng, vậy mà không ngờ thân xác này vẫn bị....!
Tức khắc Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi cả kinh, ngay sau đó liền muốn mở miệng nhắc nhở, rồi lại nghẹn trở về, Nhưng theo sau nhìn Ân Phượng Trạm chuẩn bị đem một miếng cá hầm cải chua gắp tới trong chén, Nhiếp Cẩn Huyên liền nghĩ tới một cách, sau đó nháy mắt giương giọng nói.

"Tiểu Tú, đi lấy một cái đĩa không tới!"
Tiếng nói của Nhiếp Cẩn Huyên vang lên đột ngột, nghe vậy, mọi người đang ngồi vây quanh trên bàn cơm liền sửng sốt.

Mà ngồi ở bên trái Ân Phượng Trạm, Hàn Lạc Tuyết lại không khỏi khó hiểu hỏi.

"Vương Phi tỷ tỷ, ngài muốn đĩa không làm gì? Có phải muội muội chuẩn bị không chu toàn? Nãy giờ vẫn chưa thấy Vương phi tỷ tỷ động tới mấy món mặn, chỉ ăn rau a~?!"
"Ha hả, Hàn Trắc phi hiểu lầm, ta từ trước đến giờ rất kén ăn, lại bị dị ứng, nên chỉ có thể ăn thanh đạm một chút, không phải Hàn Trắc phi chuẩn bị không chu toàn, cả bàn cơm đều đủ sắc hương vị, chỉ là ta muốn giúp Vương gia chia thức ăn."
...!
* Cá hầm cải chua: (nhìn thật ngon nhưng mình cũng bị dị ứng hichic)
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui