Tào Nghiên nhìn cô một cái, ánh mắt cũng không thân thiện, sau đó đi tới cái bàn bên cạnh đám Chu Trì.
Lúc tới sau lưng bọn họ, Tào Nghiên lấy ví tiền ra, khóa chữ H lóe sáng dưới ánh đèn, sau đó hắn đem ví quăng xuống ngay giữa bàn, nói câu: "Nếu yêu Bối Hề Khê, Tào Nghiên tôi sẽ cạo trọc cầm biểu ngữ chạy khắp Tùng thành."
Theo sau những lời này của Tào Nghiên là ví tiền nện xuống bàn vang lên một tiếng "Bang", khiến cho tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Phan Đông Văn lắp bắp mở miệng: "Lão..
Lão đại, có phải cậu chơi hơi lớn không?"
Ai chơi thân với Tào Nghiên đều biết, thiếu gia đặc biệt coi trọng kiểu tóc, là loại người đầu có thể đoạn rớt kiểu tóc không thể loạn.
Lại nói, cầm biểu ngữ chạy khắp Tùng thành, cũng là thật sự tàn nhẫn.
Tào Nghiên ngồi xuống sô pha bên cạnh, đôi tay khoanh trước ngực: "Tôi sẽ không thua, mấy ngươi chờ bỏ tiền ra đi.."
Ánh mắt trào phúng mà xem Hề Khê đang ngồi trong một góc: "Khi tôi và cô ta ly hôn."
Hề Khê cầm di động: "..."
Toàn bộ quá trình đánh cuộc đều đã được Tạ Nhất Minh lấy di động quay lại.
Vốn là không tính toán để Tào Nghiên trộn lẫn chuyện này, bọn họ mấy cái nhàm chán, trong lén lút chơi chơi, ai biết bị chính chủ nghe được, còn tự mình đặt cược.
Cái này liền kích thích, cho nên sau khi kết thúc cá cược, bọn họ đều đi qua cổ vũ Hề Khê, nói cô nhất định phải bắt lấy Tào Nghiên.
Chỉ có Chu Trì cùng cô nói: "Bọn họ chính là nhàm chán, cô không cần bận tâm."
Ai cũng biết Bối Hề Khê không được Tào Nghiên thích, anh ta luôn tìm đủ mọi cách không cho cô sống quá tốt, mang Hề Khê tới vũ trường tìm công chúa chỉ là mới bắt đầu, thiếu gia còn giữ lại rất nhiều chiêu để sau này ghê tởm cô nữa đâu.
Tuy rằng bọn họ đúng là chơi hơi lớn, nhưng trò đánh cuộc này xác thật cũng là nhằm vào Hề Khê, châm chọc đến lòng tự trọng của cô.
Chu Trì nghĩ sâu xa hơn, hắn nghĩ tới chuyện này.
Hề Khê cảm tạ sự tri kỷ của anh ta, nhưng lời nói lại là: "Tôi khả năng muốn cho mọi người thất vọng rồi."
Bởi vì Tào Nghiên ra mặt tham dự đánh cuộc, những người còn lại đều cược Tào Nghiên sẽ yêu Hề Khê, chỉ vì để cho trận này càng kích thích hơn.
Ngữ khí và biểu tình của Chu Trì còn đang mang theo chút áy náy, nghe được lời cô nói, hắn cũng không tự giác nở nụ cười: "Cô đừng có đáng yêu như vậy chứ."
Dứt lời lại cảm thấy mình nói lỡ miệng, vội vàng thay đổi đề tài: "Nếu không muốn chơi mấy trò này, vậy cô có muốn hát không? Tôi chọn bài giúp cho."
Hề Khê lắc đầu: "Rất mệt, tôi muốn đi về ngủ."
Đại não đã hoạt động lâu như vậy, lại phải thích ứng hoàn cảnh mới, là thật sự mệt.
Chu Trì nhìn cô một cái: "Vậy tôi đi nói một tiếng với thiếu gia, đưa cô về."
Hề Khê rất muốn về, vội vàng gật đầu: "Ừ, được, tốt, cám ơn anh ha."
Chu Trì từ trong góc sô pha đứng lên, đi đến chỗ Tào Nghiên, thuận miệng đề nghị: "Nghiên ca, khuya rồi, để đại minh tinh trở về đi."
Tào Nghiên cảm thấy trò đánh đố vừa rồi khẳng định là đã kích thích đến Hề Khê, cảm thấy vừa lòng, cũng không nhìn Chu Trì, ứng câu: "Sao cũng được."
Chu Trì lại hỏi hắn một câu: "Làm cô ấy tự đi gọi xe hay là khác?"
Tào Nghiên không quan tâm: "Các cậu ai có rảnh đưa cô ta về?"
"Vậy để tôi." Chu Trì sờ lấy chìa khóa xe trên người, nhìn về phía Hề Khê, vẫy vẫy tay.
Hề Khê xem Chu Trì đã nói ổn thỏa, mắt sáng lên, nhanh chóng mặc áo khoác cầm túi xách, cùng anh ta đi ra ngoài.
Chờ đến khi cửa phòng khép lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, biểu tình như là rốt cuộc đã giải thoát.
Tuy rằng Hề Khê không uống rượu, cũng có chút đầu óc quay cuồng.
Cô đi bên cạnh Chu Trì, nói với anh ta: "Cảm ơn anh."
"Không có chi." Chu Trì đơn giản đáp lại, liếc nhìn cô một cái.
Kỳ thật hiện tại trong lòng hắn đang rất nghi hoặc, nhìn đại minh tinh giống như là thật sự không thèm để ý đến Tào Nghiên một chút nào, cũng không giống là đang giả vờ diễn kịch.
Nếu vậy cô ấy bày trò tính kế ép Tào Nghiên kết hôn với mình để làm gì?
Vì chứng thực phỏng đoán của mình, Chu Trì vừa đi vừa hỏi Hề Khê: "Khi nãy đánh cuộc, thiếu gia nói như vậy, cô không cảm thấy khổ sở sao?"
Hề Khê nhìn Chu Trì một cái, trong đầu suy nghĩ bay nhanh, tựa hồ hiểu được anh ta hỏi chuyện này là có ý gì.
Tuy rằng cô đã quyết định phải làm tốt một cái tiểu pháo hôi Phật hệ, nhưng cũng không thể quá OOC (*).
Nếu như thái độ quá khác lạ, khẳng định sẽ ra vấn đề.
Cho nên cô phản ứng thực mau, thở dài, trả lời Chu Trì: "Khổ sở thì có thể làm gì? Anh ấy vẫn là không thích tôi, ai cũng không có cách nào thay đổi.
Tôi cũng đã nghĩ thông suốt hơn rồi, dưa hái xanh không ngọt."
Lời này vào tai Chu Trì, chính là cô vẫn còn rất để ý Tào Nghiên, hơn nữa vì quá để ý, tối nay có thể đã bị châm chọc vô cùng đau khổ, mới có dáng vẻ hiện tại.
Hoặc là nói, Tào Nghiên khiến cho cô ấy trái tim băng giá.
Chu Trì an ủi cô: "Trở về ngủ một giấc tâm trạng sẽ tốt hơn rồi."
"Ừ." Hề Khê gật đầu, giả vờ buồn bã.
Chu Trì lái xe đưa cô trở về, nơi đến chính là biệt thự riêng của Tào Nghiên, không phải Tào gia nhà lớn.
Bọn họ mới lãnh chứng mấy ngày trước, ngày hôm qua Tào lão gia phái bảo tiêu giúp Bối Hề Khê dọn tiến vào biệt thự của Tào Nghiên.
Biệt thự không có ai, chỉ có một người bảo mẫu gọi là dì Ngô.
Tào Nghiên cũng không phải mỗi ngày đều trở về, có đôi khi ở chỗ khác, có đôi khi trở về Tào gia nhà lớn.
Mỗi lần ở lại biệt thự, cũng khẳng định không phải ở một mình, Mỗi lần đều là gọi anh em tới phòng game, ầm ĩ ngất trời.
Hề Khê rất mệt, dọc đường ngồi trên xe đều là gật gà gật gù, hai mắt liên tục híp lại.
Chờ đến khi tới nơi Hề Khê mới tỉnh táo lại chút, cô tháo đai an toàn ra, cám ơn Chu Trì sau đó mở cửa xuống xe.
Chu Trì cũng đi xuống theo, khuỷu tay gác lên cửa xe, nhìn cô hỏi: "Lưu số của tôi không?"
"Hử?" Hề Khê mang theo một chút buồn ngủ nhìn hắn.
Hắn nói: "Rãnh rỗi rủ cô chơi game."
Hề Khê cảm thấy chuyện này có thể, lấy di động từ trong túi áo khoác ra, cho anh ta quét mã QR.
(*OOC: Out of character, hành động hoặc cảm xúc không đúng với tính cách của nhân vật).