Bây giờ, những gì Hồng Tiểu Đồng đã làm đang bị công khai chất vấn, vẫn là Hứa Hàm dẫn đầu, tất cả mọi người đều không tự chủ nhìn về phía Hồng Tiểu Đồng
Hồng Tiểu Đồng sợ hãi nấp sau lưng Hạ Tinh, vừa nãy cô ta chẳng qua là…
Chỉ là muốn báo thù cho Hạ Tinh mà thôi.
Nữ nhân kia luôn cùng Hạ Tinh đối nghịch.
Nếu không có Liễu Mạn Vân, có lẽ Hạ Tinh đã sớm lên được đội cổ động chính, lúc đó liền có thể cỗ vũ cho Hà Nhược Phàm.
Nhưng…
Tư tưởng lại khác biệt.
Với tư cách là nữ chính, quan điểm của Hạ Tinh vẫn đúng hơn.
Lần này bạn mình làm sai, đương nhiên Hạ Tinh cần phải dũng cảm gánh vác trách nghiệm.
Hạ Tinh lôi Hồng Tiểu Đồng đến trước mắt Liễu Mạn Vân nói xin lỗi.
Mà lúc này, Liễu Mạn Vân vừa chân đau, vừa tâm trạng xấu, thấy hai người đến liền trực tiếp phát giận “Ác độc, cậu muốn mưu sát tôi.”
“Tiểu Đồng không có ý đó.” Hạ Tinh cuối cùng vẫn là muốn thay bạn mình nói chuyện hơn, quay đầu nói với Hồng Tiểu Đồng “Lần này mặc kệ cậu có ý gì hay không, đã làm Mạn Vân bị thương thì cậu nhất định phải xin lỗi một tiếng.”
Hồng Tiểu Đồng nghe lời Hạ Tinh nói xin lỗi với Liễu Mạn Vân, nhưng Liễu Mạn Vân mà chấp nhận mới là lạ.
Mọi người xung quanh ai nấy đều khuyên Liễu Mạn Vân bỏ qua, dù sao thì người ta cũng đã xin lỗi rồi.
Hứa Hàm vẫn đứng bên cạnh nhìn xem.
Thật lòng mà nói, nếu không phải kiếp trước Liễu Mạn Vẫn cứ bên tai cô không ngừng nói tha thứ, thì xem chừng là lúc này cô thực sự đã giúp Liễu Mạn Vân rồi.
Nhưng mà nha, Hứa Hàm cũng chẳng rảnh đóng vai người tốt, cứ ở bên nhìn Hạ Tinh làm thánh mẫu là được.
Bất quá chuyện này cũng không kéo dài được lâu, Liễu Mạn Vân bị thương nặng, phải đưa vào bệnh viện bó bột ở chân.
Sau cùng đám Hạ Tinh giải quyết thế nào, Hứa Hàm cũng không biết.
Mà cái Hứa Hàm biết, là chuyện cô không bị đau đầu ~~~
Cô hiện vui mừng vui mừng lắm nha *:.。.o(≧▽≦)o.。.:*
Hứa Hàm nhớ lại nhiệm vụ của mình trong nội dung cốt truyện mấy ngày qua, phát hiện ra một quy luật.
Chỉ cần tình tiết câu chuyện giữa nam nữ chủ không đổi, tình cảm không loạn, vậy là nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành.
Về phần cô có phải đi theo kiếp trước hay không đều không quan trọng.
Nghĩ như vậy, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, kì thật cũng không khó, chỉ cần động não một chút, là có thể dễ dàng vượt qua không phải sao?
Há há, Hứa Hàm-cái người đang tự cho mình láu cá thông minh mừng thầm.
Hoàn thành xong nhiệm vụ huấn luyện viên, về sau khi các cô tham gia thi đấu nếu có phát sinh thêm chuyện gì nữa đều sẽ không liên quan đến Hứa Hàm.
Hiện tại Hứa Hàm chỉ muốn bắt cóc một đầu bếp nhà ăn, sau đó tự mở tiệm của chính mình.
Đời trước, vì để chứng minh cho Hà Nhược Phàm thấy cô rời khỏi gia tộc cũng có thể trở thành một người xuất sắc, nên kiên quyết trở mặt với gia tộc, sau đó ra đi tự gây dựng sự nghiệp.
Trong thời gian đó, tác giả chắc chắn sẽ không viết Hứa Hàm gây dựng sự nghiệp có bao nhiêu vất vả khổ cực.
Tư vị của nó, cũng chỉ mình cô biết.
Bây giờ Hứa Hàm đã biết, nhân vật của mình có thể do mình điều khiển, chỉ cần không quấy rầy đến cốt truyện của nam nữ chủ, thì cô cần gì phải đau khổ đâm đầu theo họ?
Mở một quán ăn nhỏ chính là mục tiêu đầu tiên của cô.
Và tất nhiên Hứa Hàm sẽ không thừa nhận mình mở quán ăn chỉ đơn giản vì thèm ăn đâu.
Có chết cũng không!
Hứa Hàm không thiếu vốn để lập nghiệp, cũng không thiếu sự nhạy bén của người quản lí.
Nhưng thứ cô cần, chính là một người nấu ngon.
Vì vậy, hằng ngày Hứa Hàm đều theo dõi hai đầu bếp ở căng tin, hể có cơ hội liền tới ăn thịt gà trắng và thịt thăn hầm khoai tây.
Nếu không phải quản lý căng tin cứ sống chết không cho Hứa Hàm vào phòng bếp thì có lẽ cô đã thật sự đi vào mà cướp luôn hai vị đầu bếp kia rồi.
Vào ngày thứ 5, khi Hứa Hàm còn đang rình mò hai vị đầu bếp thì cái người đã lâu không nhận được tin gì từ Hứa Hàm-Hạ Diệu rốt cuộc nhịn không được, tức tối cầm một khay rau xanh ngồi xuống đối diện cô.
Hứa Hàm đang uống canh, cắn thìa ngẩng đầu nhìn Hạ Diệu một chút, sửng sốt vài giây mới phản ứng được đây là ai.
“Hạ Diệu, hôm nay cậu cũng đi căng tin?”
Lại nhìn đến khay đồ ăn của hắn, toàn rau xanh!?
“Nhà cậu… phá sản thật à?” Hứa Hàm nhịn không nổi nữa, cất tiếng lời trong lòng, nói xong mới cảm giác không ổn, rối rít che miệng lại.
Hạ Diệu lặng lẽ nhìn cô vài giây, sau đó vờ buồn bã ũ rũ nói “Mỗi ngày cậu đều mong nhà tôi phá sản?”
Hứa Hàm che miệng lắc đầu, thật sự không phải như vậy.
Chủ yếu là tại hành vi của Hạ Diệu thật sự là làm cho người ta hiểu lầm.
Thử so sánh xem, từ một người chưa từng tới quán ăn xoàng lại bỗng xuất hiện ở căng tin với một đĩa rau xanh rẻ tiền nhất.
Đến như vậy rồi còn không cho cô nghĩ nhà Hạ Diệu phá sản à?
Hạ Diệu nhìn bộ dáng này của Hứa Hàm, thực sự có chút chọc cười hắn.
Hạ Diệu cong môi nở nụ cười nhẹ, nói với Hứa Hàm “Nhà tôi không phá sản, Ngược lại là cậu có phải gặp khó khăn gì không mà mỗi ngày đều chỉ ăn hai thứ này?”
Hứa Hàm không để ý ẩn ý trong lời Hạ Diệu, cô thở dài, nhỏ giọng bảo “Tôi muốn đào góc tường.”
Ước chừng là không nghĩ đến Hứa Hàm lại trả lời như vậy, cũng không đoán được logic của nó, Hạ Diệu nghi ngờ hỏi lại “Cái gì?”
Hứa Hàm chỉ vào phần gà luộc cùng thịt bò hầm khoai tây trước mặt, sau đó lặng lẽ nhìn xung quanh, thấy người quản lí hành tung bí ẩn không ở đó, liền cúi người về phía trước.
Hạ Diệu hợp tác với cô, nghiêng người lên, Hứa Hàm ghé sát tai Hạ Diệu nói thầm “Tôi muốn đào hai đầu bếp món này về nấu cho quán ăn của tôi.”
“…” Hạ Diệu chạm vào vành tai đỏ bừng của mình, giả vờ trấn định trả lời “Vậy nên mỗi ngày cậu đều ăn hai món này?”
“Quản lý nhà ăn không để tôi gặp đầu bếp, tạm thời còn chưa nghĩ đến biện pháp khác.” Hứa Hàm nhìn Hạ Diệu, lại nói tiếp “Không phải tôi còn thiếu cậu một bữa cơm sao? Để tôi đi mua một phần.”
“Khoan đã.” Hạ Diệu nhiệt tình kéo Hứa Hàm lại, từ tốn bảo “Tôi có cách giúp cậu.”
“Cậu giúp như thế nào?”
Cơ hội lấy lòng Hứa Hàm đã tới, ngu gì không bắt lấy.
Căn tin trường học là hệ thống hợp đồng, tuy có quản lý phụ trách, nhưng ông chủ của mỗi cửa đều không giống nhau.
Hai cửa làm gà luộc và thịt bò hầm khoai tây là 2 ông chủ khác nhau, và các cửa làm sẵn bữa ăn có một ông chủ khác.
Do đó, muốn bắt được đầu bếp, phải thu được cửa nhà ăn.
Tuy nhiên, việc đào góc tường trước mặt ông chủ vẫn là trái đạo đức, nên hành động đào tường này nên được thực hiện một cách bí mật.
Hạ Diệu và Hứa Hàm đã đợi trong nhà ăn, khi nhà ăn đã vắng bóng người, người nấu ăn sau bếp cũng đã đi ra ăn cơm.
Vậy là không còn người ở trong..
Hứa Hàm nhịn không được vỗ vỗ trán mình, muốn xỉu thiệt mà.
Đúng là sau bếp vẫn có người, nhưng làm gì đến mức ở trong mãi không chịu đi ra.
Thế mà cô còn ngây ngốc ở đây mua đồ chờ, thực sự có lỗi với IQ của mình.
Hai người vẫn ngồi ở nhà ăn chờ, thẳng đến khi mục tiêu trở lại, Hứa Hàm vội vàng chạy tới, để lại thông tin liên lạc với đầu bếp, sau đó nói rõ nguyên nhân, muốn ông sang làm quán của cô.
Nhưng quá cô còn chưa mở, có lẽ ông phải suy nghĩ một chút.
Đầu bếp đơ người, bọn trẻ bây giờ, tráo trở đến mức bắt đầu đào tìm người nấu ngay khi còn chưa mở quán.
“Cậu muốn mở quán ăn, vậy địa điểm có chưa?”
“Có vài nơi đang xem xét, nhưng vẫn chưa quyết định.
Chủ yếu suy xét tới chuyện nếu đầu bếp này mà không tới, quán ăn sẽ không thể mở.
Nên tôi còn đang do dự.”
Hứa Hàm có chút duy tâm trong công việc.
Quán sẽ không được mở trừ khi mời được đầu bếp.
Hạ Diệu nghe xong, cũng không cảm thấy lời nói có gì sai, rất phù hợp với phong cách của Hứa Hàm.
“Có cần tôi giúp không?” Hạ Diệu chủ động đưa ra lời giúp đỡ, phải nói là cực hiếm.
Dù sao hiện tại, địa vị của hắn ở Hạ gia cũng vô cùng quan trọng.
Có rất nhiều chuyện, chỉ cần Hạ Diệu mở miệng một câu liền có thể giải quyết dễ dàng hơn.
Nhưng Hứa Hàm không muốn mang ơn Hạ Diệu quá nhiều, huống chi đây chỉ là một quán ăn nhỏ, chủ yếu là thỏa mãn niềm vui của cô, nên không cần Hạ Diệu hỗ trợ.
“Nếu có tôi sẽ nhờ cậu, nhưng bây giờ cũng chưa phải lúc.
Nhưng mà hôm nay cậu cũng đã giúp tôi rồi…” Hứa Hàm cúi đầu đếm ngón tay mình rồi giơ 3 ngón ra, kinh ngạc nói “Tôi thiếu cậu ba bữa cơm.”
“Sao? Nghĩ toàn bộ đều dùng cơm để trả ơn?” Hạ Diệu thấy Hứa Hàm còn tự mình đếm số lần nợ hắn bữa cơm, mẹ nó quá đáng yêu, nhịn không được đùa Hứa Hàm.
Hứa Hàm lúc đầu quả thật là muốn dùng cơm để giải quyết tất cả, nhưng nghe được lời của Hạ Diệu, sao giống như làm vậy là có chút không tốt? Nhất là lúc này đây, Hạ Diệu đã giúp cô một vố lớn, chỉ nói mời ăn cơm, hình như hơi keo kiệt.
Khó có được hôm Hứa Hàm tâm tình tốt, cô cảm thấy cái nợ này coi như cũng đáng, thôi để Hạ Diệu muốn gì thì chiều, Hứa Hàm liền hỏi “Vậy cậu muốn tôi làm gì, trong khả năng tôi liền có thể đáp ứng.”