Âm Tế Thiên đứng dưới cây đại thụ, nhìn người dính chặt trên thân cây vừa cười vừa nói: “Không phải ngươi muốn giết ta à? Cớ gì lại vội vã bỏ trốn như vậy? Làm thế khi trở về biết giao phó làm sao với trưởng lão cuả ngươi đây?”
Tên đầu lĩnh khinh bỉ hướng hắn ‘phi’ một tiếng, một búng máu liền văng về phía Âm Tế Thiên, Âm Tế Thiên lách người né tránh, rồi không dài dòng với gã nữa, trực tiếp làm như lúc ở chỗ bọn tà tu, sử dụng linh lực tiến vào Thức Hải của tên đầu lĩnh. Dường như tên đầu lĩnh cảm ứng được, hai mắt chỉ biết trợn to hai mắt sợ hãi nhìn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên chậc chậc hai tiếng: “Thức Hải của ngươi so với bọn tà tu sáng sủa hơn nhiều, của bọn họ cứ âm u như mực ý, ngươi quả không hổ là nhân sĩ chính phái!”
Tên đầu lĩnh kinh hãi nói không nên lời: “Ngươi…”
Khóe môi Âm Tế Thiên cong lên ý cười tà ác: “Ngươi muốn tự mình nói ai phái ngươi tới giết ta, hay là đợi ta bức cung?” Không để tên tu sĩ trả lời, hắn đã nói tiếp: “Ngươi không tự mình nói cũng được thôi vì ta tương đối yêu thích nghiêm hình bức cung”.
Hắn vừa nói xong thì tên đầu lĩnh cảm thấy não mình đau đớn, giống như bị người ta đánh cho mấy quyền. Âm Tế Thiên dừng công kích lại, thử xâm chiếm Thức Hải gã. Nhìn vẻ mặt tên đầu lĩnh từ hoảng sợ trở nên mê mang, khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên nụ cười, liền sau đó âm thầm tăng lớn lực độ. Dù sao đây cũng là lần đầu hắn khống chế người khác, không thể nào thuần thục được, làm tên đầu lĩnh lúc thì mê mang lúc thì thanh tỉnh. Trải qua mấy lần như vậy, tên đầu lĩnh cũng phát hiện ra Âm Tế Thiên đang muốn thử khống chế mình, sắc mặt lập tức biến đổi, cố tập trung *** thần xua đuổi lực lượng quái dị trong Thức Hải mình, không cho Âm Tế Thiên làm càn.
Tức khắc, lực lượng *** thần của Âm Tế Thiên bị đánh bật lại, cả người bị hất về sau vài bước. Cùng lúc đó, tên đầu lĩnh bắn ra một đạo Băng Kiển phù, lập tức Âm Tế Thiên bị phong ấn trong một khối băng không thể động đậy. Trên mặt tên đầu lĩnh rốt cục cũng lộ ra ý cười, sau đó lôi hai cánh tay từ trong thân cây ra, vun vẩy hoạt động gân cốt.
Đến khi toàn thân dễ chịu hơn mới rút hai cái chân ra rồi nhảy xuống dưới, lại hoạt động thêm một chút mới đi đến trước mặt Âm Tế Thiên, phun một đống máu loãng lên khối băng: “Tiểu tử chưa mọc đủ lông, ngươi mà cũng muốn không chế ta?”
Tên đầu lĩnh lấy ống tay áo lau đi vết máu trên khóe miệng, tiếp đó nâng hai ngón tay lên bắn ra hai luồng kiếm khí về phía trái tim Âm Tế Thiên, gã âm hiểm cười: “Hòa thượng thối, ngươi cũng nên thử cảm giác bị đâm vào tim một chút. Bất quá, ta thật không biết ngươi có giống như ta có bản lĩnh sống sót hay không”.
Nói xong, ánh mắt gã lạnh xuống, đưa tay tống kiếm khí xuyên qua khối băng thật dày. Ngay lúc kiếm khí sắp đâm tới trái tim Âm Tế Thiên thì đột nhiên tên đầu lĩnh cảm thấy sau lưng có một cỗ uy áp cường đại đánh tới. Cả người gã run lên, uy áp nhất thời khiến gã đầu váng mắt hoa!
“Chậc chậc!” Từ phía sau bỗng vang lên một giọng nói trêu tức: “Xem ta nhìn thấy cái gì kìa? Một tên tu sĩ Luyện Hư kỳ lại đang khi dễ một tên… Ờm…. Một tên phế vật không có linh căn? Thế mà còn dụng Băng Kiển phù cao cấp để trói hắn. Thật sự quá lãng phí, quá lãng phí! Không khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà, đại tài tiểu dụng()!”
Tên đầu lĩnh cố sức xoay người liền nhìn thấy một tên nam tử mặc áo choàng mau đen đeo mặt nạ trắng đang thảnh thơi ngồi trên cây ăn linh quả. Gã nói lớn: “Không biết các hạ là…”
“Ta và tên phế vật sau ngươi đã từng được xưng là đôi thiên tài, ngươi nói xem ta là ai?”
Tên đầu lĩnh khiếp sợ nhìn đối phương: “Đồ đệ Thôn Phách của Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ?”
Làm sao có thể chứ? Mười năm trước khi gã mới tấn chức Luyện Hư kỳ đã nghe tin Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ cùng thu nhận một đệ tử thiên tài. Lúc ấy người đó cùng lắm chỉ Trúc Cơ kỳ. Thế nhưng hôm nay không chỉ trên cả Luyện Hư kỳ, mà thậm chí còn hơn gã vài tầng! Thôn Phách ăn xong thì ném hạt vào mặt tên đầu lĩnh. Sau đó đi đến trước mặt Âm Tế Thiên, cách một khối băng đưa tay mơn trớn hai má Âm Tế Thiên, nỉ non: “Thật đẹp! Thật cứ muốn đóng băng ngươi cả đời!”
Tên đầu lĩnh vừa nghe thì buồn cười nói: “Các hạ nếu thích thì có thể đem hắn đi!” Tu vi của đối phương cao hơn so với gã, nếu khiến y tức giận chỉ sợ sẽ bị hút mất hồn phách, khiến gã từ nay về sau hoàn toàn biến mất trên cõi đời. Thôn Phách tà mị mỉm cười: “Ngươi thật thức thời!”
Lập tức, tên đầu lĩnh lạnh đến rùng mình, ngay sau đó từ hai bên trái phải của cánh rừng xuất hiện hai bóng người. Vừa thấy được tên đầu lĩnh thì tên tu sĩ ở bên phải đã lo lắng hỏi: “Lão đại, ta vừa mới nghe được tiếng nổ liền vội vàng trở về, ngươi không sao chứ?”
Tên tu sĩ bên trái nhìn Âm Tế Thiên bị giữ ở trong băng, lên tiếng mỉm cười: “Lão đại, ngươi bắt được tên hòa thượng thối rồi? Hắn chắc chắn không thể thoát được!”
Hai người nói xong mới chú ý tới sự tồn tại của Thôn Phách. Tên tu sĩ bên trái nghi hoặc hỏi: “Lão đại, y là ai? Quần áo rất giống chúng ta, chẳng nhẽ cũng là người trưởng lão phái tới?”
Tên đầu lĩnh nghe thế thì trợn trắng mắt! Thật sự là đồ ngu, thế nhưng không chú ý tới tà khí xung quanh đối phương!
“Lão ngũ!”
Tên tu sĩ bên phải đột nhiên hét lớn một tiếng ngăn lại bước chân của tên kia, đồng thời thi triển Sa Bạo thuật, khiến khu rừng vù vù nổi lên bão cát. Lúc này cát bay đầy trời khiến mọi người không ai có thể mở mắt. Tên đầu lĩnh nhân cơ hội trốn khỏi khống chế của Thôn Phách, nhanh chóng báo tin cho Lão Tam Lão Tứ. Lúc bão cát dừng lại, Lão Tam và Lão Tứ liền đuổi tới. Năm người nhanh chóng thả ra yêu thú cấp bảy đánh về phía Thôn Phách. Thôn Phách cũng mở túi thú phóng ra một con yêu thú cấp bảy và một con yêu thú cấp tám, cho chúng nó đánh trả. Nhất thời trong rừng khi thì vang lên tiếng rống của yêu thú, khi thì tiếng linh lực va đập vào nhau, hoặc là tiếng nổ do công kích tạo ra. Trong rừng một mảnh đánh đánh chém chém hỗn độn, càng nhiều thêm là đủ loại màu sắc của các loại pháp thuật.
Bên phía tu sĩ Luyện Hư kỳ, tuy rằng người đông thế mạnh nhưng không hề chiếm được ưu thế, thậm chí còn bị ảnh hưởng bởi Phệ hồn thuật của Thôn Phách, nếu không cẩn thận liền bị y nuốt mất hồn phách. Tên đầu lĩnh thấy phe mình không giết được Thôn Phách mà cũng không đánh lại Thôn Phách, đành phải dùng mật ngữ với bốn người kia để thương lượng, để bọn họ làm phân tán sự chú ý của Thôn Phách, còn y thì giết Âm Tế Thiên.
Sau khi thương lượng rồi thì bắt đầu phân công hành động. Nhưng Thôn Phách sao mà không đoán được dụng ý của bọn họ, liền tử thủ ngay bên cạnh khối băng. Y không chỉ ngăn trở tấn công của bốn người kia còn phải chú ý hành động của tên đầu lĩnh, nhất thời bị phân tán không ít lực chú ý.
Ngay khi bọn họ đánh nhau đến khó phân biệt thì Âm Tế Thiên bị phong ấn trong khối băng đột nhiên run run mi mắt tỉnh lại, sau đó nhìn thấy bên ngoài khối băng có một đám người và yêu thú đang hỗn chiến, hắn liền hừng hực lệ khí. Nếu không phải bị tên đầu lĩnh đánh ngược lực lượng *** thần lại thì hắn cũng chẳng đến nỗi trở tay không kịp, còn bị gã dùng Băng Kiển phù giam giữ. Lúc bị đóng băng, hắn tuy không thể động đậy nhưng có thể nhìn được bên ngoài cũng nghe được tiếng động bên ngoài. Dù hắn muốn thoát ra nhưng nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên giao đấu thật sự với tu sĩ, đối với phép thuật trong Tu Chân giới vẫn không có nhiều hiểu biết. Lại nói, là hắn quá mức sơ xuất, tự cho rằng hắn có được năng lực hơn người nên có phần vênh váo. Vốn định dùng thuấn di đển thoát thế nhưng Thôn Phách lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn giúp hắn đối phó với tên đầu lĩnh. Hiện giờ, y còn vì ngăn không cho tên đầu lĩnh đánh chết hắn mà một đấu năm, thật sự khiến hắn cảm thấy khó hiểu, hắn và y không thân thiết cho lắm, vì sao y lại giúp mình? Âm Tế Thiên nhìn tên đầu lĩnh muốn nhân cơ hội Thôn Phách không chú ý để giết mình, khóe miệng chậm rãi hiện lên vẻ ngoan lệ, mà khối băng dày cũng theo đó phát ra tiếng răng rắc.