Phật Môn Ác Thê

Âm Tế Thiên thấy bọn Bắc Duy đi về hướng này liền nhanh chóng thu hồi vẻ mặt kinh nghi, nhàn nhạt liếc khế ước thú của Thôn Phách một cái. Khế ước thú của Thôn Phách như hiểu ý, lập tức lột lấy Nhẫn không gian của năm cái xác bên dưới, ngậm đến dưới gốc đại thụ, cung kính hiến dâng cho Âm Tế Thiên. Thôn Phách câm nín nhìn mấy cái Nhẫn không gian nằm trong tay Âm Tế Thiên. Yêu thú của y cứ thế mà đưa hết cả năm cái Nhẫn không gian cho Âm Tế Thiên, một cái cũng chẳng thèm chừa cho chủ nhân nhà nó. Quả đúng là ăn cây táo rào cây sung.

Âm Tế Thiên thả mấy cái Nhẫn không gian vào trong túi Càn Khôn, sau đó xoa xoa đầu Hàn Phong Lang tán dương. Hàn Phong Lang liền hưng phấn cọ cọ lòng bàn tay Âm Tế Thiên! Thôn Phách rốt cục không thể chịu đựng được con yêu thú thường ngày bá khí trắc lậu của mình nay lại trở nên ngoãn ngoãn như chú thỏ con, mà lại còn trước một người không phải là chủ nhân của nó, bèn hậm hực bắt nó thu vào trong túi thú. Âm Tế Thiên thấy Hàn Phong Lang đột nhiên biến mất, không khỏi nhướng nhướng mày. Thôn Phách nhận ra có ai đó đang bay về phía này, ánh mắt tà mị xẹt qua ý cười, nói: “Ta phải đi rồi! Về sau ta sẽ còn đến tìm ngươi!”

Nói xong thì vụt ôm lấy eo Âm Tế Thiên, cúi đầu hôn lên đôi môi người nọ, sau đó thừa dịp hắn chưa kịp phản ứng liền biến mất không còn bóng dáng. Âm Tế Thiên đột nhiên đụng tới mặt nạ lạnh băng của Thôn Phách, không khỏi sững người một phen. Hắn chưa bao giờ nghĩ Thôn Phách sẽ hôn mình. Âm Tế Thiên bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, hơn nữa cứ nghĩ đến khuôn mặt quỷ dị của y thì da gà da vịt đồng loạt nổi hết lên! Dĩ nhiên, đây không phải là hắn trông mặt mà bắt hình dong, bởi vì, ngay cả cọng lông mặt của đối phương hắn còn chưa có thấy!!!

“Thiếu phu nhân?”

Một tiếng hô rất nhỏ truyền vào tai Âm Tế Thiên, hắn nhanh chóng lấy lại *** thần, kế tiếp liền biến mất, rồi vụt xuất hiện cách đó khoảng mười trượng. Chờ khoảng một chung trà nhỏ, bọn Bắc Sinh mới tìm tới nơi. Bắc Sinh từ xa xa đã nhìn thấy Âm Tế Thiên đang hớt ha hớt hải chạy trốn, không khỏi thở phào một hơi, sau đó bay nhanh đến bên người Âm Tế Thiên, tươi cười nói: “Thiếu phu nhân! Thật tốt quá, rốt cục chúng ta cũng tìm được ngài!”

Âm Tế Thiên cũng giả vờ thở hắt ra: “Hóa ra là các ngươi, ta còn tưởng đám người đeo mặt nạ kia đuổi theo!”

“Vừa rồi chúng ta có nhìn thấy năm thi thể đeo mặt nạ, còn tưởng là ngài…”

Bắc Duy vội vàng cắt ngang lời Bắc Sinh, nói lớn: “Có gì cứ để về đến nhà rồi hãng nói, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn!”

“Đúng! Đúng!” Bắc Sinh nhanh tay kéo Âm Tế Thiên lên pháp khí của mình, rồi khống chế nó bay nhanh ra khỏi cánh rừng, hướng về phía Bắc gia. Âm Tế Thiên lên tiếng hỏi: “Thức ăn cho yêu thú các ngươi đã mua chưa?”

Bắc Duy đáp: “Thưa, chưa! Chúng ta vừa đến cửa kho hàng, trên trời bỗng nổ tung một đóa hoa màu đỏ thật lớn, sau đó toàn bộ người dân trong Đậu Họa thôn đều chạy tán loạn. Nếu không nhờ đạo hữu đưa chúng ta tới kho hàng nói đóa hoa đỏ kia hàm ý là có người đang tập kích thôn trang, chắc chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra!”

“Ngay lập tức, chúng ta chạy nhanh trở về viện tử của Thôn trưởng, tuy nhiên đến nơi lại chẳng thấy bóng dáng của ngài và Thôn trưởng đâu, chúng ta không thể làm gì khác hơn là dò xét khắp nơi. Lúc tìm được Thôn trưởng, chúng ta thấy hắn đang đánh nhau với một tu sĩ Luyện Hư kỳ, liền bị cuốn theo vào đó. Đương nhiên với năng lực của chúng ta thì chẳng thể nào là đối thủ của tu sĩ Luyện Hư kỳ kia, nếu không…”

Bắc Duy nói tới đây, Bắc Sinh liền không nhịn được mà trở nên kích động: “Nếu không phải hai con yêu thú cấp sáu quá lợi hại, chắc chắn chúng ta đã chết dưới tay gã ấy rồi!” Bắc Duy cũng không kiềm nén được: “Vốn nghĩ yêu thú của Bắc Sinh có năng lực chẳng ra gì, ai ngờ nó mấy lần nuốt lấy công kích của đối phương, sau đó hóa thành năng lượng bản thân, bắn ngược trở lại, khiến gã ta liên tục lui bước!”

Bắc Sinh hưng phấn nói: “Yêu thú của ngươi cũng rất lợi hại, không chỉ biết thuật ẩn thân, còn có thể phân thân, mấy lần đánh bị thương gã ta!”

Âm Tế Thiên chờ bọn họ nói xong nỗi niềm hưng phấn mới hỏi “Vậy các người có biết là bọn người nào tập kích Đậu Hoa thôn không?” Nếu hắn không đoán sai thì mục đích thật sự của bọn họ là hắn chứ không phải người dân trong Đậu Hoa thôn! Sắc mặt Bắc Duy trầm xuống, mà Bắc Sinh cũng rất khó coi: “Vừa rồi, ta đã xem qua thi thể năm tên kia, có một tên trong đó là quản gia của Lăng gia, ta đã từng gặp hắn ở đại hội tỉ thí trăm năm một lần!”

Âm Tế Thiên hơi nheo nheo mắt! Vậy là người Lăng gia. Nhưng vì sao người Lăng gia lại muốn giết hắn? Vì sao bọn họ biết được hôm nay hắn sẽ tới Đậu Hoa thôn mua thức ăn cho yêu thú? Chẳng lẽ…

Âm Tế Thiên tựa như nghĩ ra cái gì đó, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo. Chuyện đầu tiên khi hắn quay về Bắc gia là trả lại linh thạch cho phòng thu chi, sau đó đến Thú Viên gặp quản sự để báo cáo mọi chuyện.

Âm Tế Thiên vừa bước chân vào Thú Viên liền nhìn thấy Bắc Vạn Trọng và các quản sự khác đang đứng trước đám ***g nhốt yêu thú mà nói cười vui vẻ về chuyện Thú Viên có thêm rất nhiều yêu thú tốt sau Thú Triều.

Trong lúc Bắc Vạn Trọng nói chuyện thì chợt thấy một bóng dáng hướng bên này đi đến, gã khẽ đảo mắt qua nhìn, chợt nhận ra là Âm Tế Thiên liền không khỏi ngây người, giống như khó có thể tin được. Bất quá rất nhanh gã đã thu lại vẻ mặt đó, cười niềm nở mà đi đến trước mặt Âm Tế Thiên: “Thiếu phu nhân đã mua thức ăn về rồi sao?”

Âm Tế Thiên thành thật đáp: “Không có!”

Bắc Vạn Trọng híp mắt lại: “Chẳng phải thiếu phu nhân đã nhận linh thạch sau đó rời phủ rồi à? Vì sao lại không mua được thức ăn?”

“Chúng ta bị tập kích!” Âm Tế Thiên ý bảo Bắc Vạn Trọng và các quản sự khác nhìn Bắc Sinh và Bắc Duy cả người toàn là thương tích.

“Bị tập kích?” Năm tên quản sự sửng sốt!

Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Bắc Vạn Trọng nói: “Là người Lăng gia đuổi giết chúng ta!”

Thần sắc Bắc Vạn Trọng khẽ biến, sau đó vờ lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Âm Tế Thiên: “Cái gì? Là người Lăng gia?”

Năm tên quản sự tức giận nói: “Không nghĩ tới Lăng gia nhanh như vậy đã xuống tay với Bắc gia! Thật quá khinh người!”

“Chẳng qua bọn họ có một tên tu sĩ cảnh giới Đại Thừa tọa chấn mà thôi, bằng không sao dám dám lỗ mãng với Bắc gia như vậy!”

Tuy trong lòng Âm Tế Thiên cười lạnh không ngớt, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng bình thản, nói: “Chuyện thức ăn chỉ có thể chờ ngày mai hoặc ngày mốt mua thôi. Chắc hẳn, hai ngày tới cũng không đến mức thiếu thức ăn chứ, phải không Vạn tổng quản?”

Miệng Bắc Vạn Trọng tươi cười đầy gượng ép: “Đúng… đúng!”

“Nếu đã như vậy, ta cáo lui trước!”

Bắc Vạn Trọng chờ Âm Tế Thiên rời khỏi Thú Viên rồi mới cho đám quản sự đi xuống. Sau đó đứng trầm tư trước đám ***g nhốt yêu thú. Sau khi Âm Tế Thiên ra khỏi Thú Viên, liền đột nhiên hỏi: “Vạn tổng quản ở Thú Viên đã bao lâu rồi?”

Bắc Duy nói: “Nghe nói là đã hơn trăm năm!”

Âm Tế Thiên ý vị sâu xa: “Ta cảm thấy tổng quản Thú Viên của Bắc gia nên thay người rồi!”

Bắc Duy và Bắc Sinh liếc nhau: “Nếu Bắc gia muốn thay tổng quản Thú Viên thì nhất định phải tìm được một Ngự thú sư còn lợi hại hơn cả Vạn tổng quản!”

“Như thế nào mới là Ngự thú sư còn lợi hại hơn cả Vạn tổng quản?”

Bắc Duy hạ giọng nói: “Tỷ như ở Bắc gia xuất hiện một Ngự thú sư cấp chín!”

“Phải không?” Ánh mắt Âm Tế Thiên lóe lóe, nhưng không nói gì nữa.

Trở lại Minh Thăng viện, Âm Tế Thiên bắt gặp Bắc Dực Đồng đang ngồi trong đình nghỉ mát, cầm một quyển sách, đối chiếu thảo dược hái được từ tượng đá. Bắc Dực Đồng cảm giác có người đi vào sân nên ngước mắt lên nhìn. Khi trông thấy Âm Tế Thiên, tích tắc khuôn mặt nhỏ bé nghiêm túc liền ùa đầy ý cười. Tuy nhiên, khi liếc sang vết thương trên người Bắc Duy và Bắc Sinh, khuôn mặt nhỏ bé lại trở nên nghiêm trọng, nhanh chóng thu hồi thảo dược vào Nhẫn không gian, chạy tới phía Âm Tế Thiên.

“Có phải gặp chuyện gì không?”

Bắc Duy cung kính đáp: “Thưa thiếu gia, chúng ta bị tập kích!” Sau đó gã kể lại mọi chuyện xảy ra ở Đậu Hoa thôn cho Bắc Dực Đồng. Bắc Sinh nói tiếp: “Là người Lăng gia, bất quá mục đích của bọn họ ngắm vào người dân Đậu Hoa thôn, chúng ta chỉ là bị liên lụy mà thôi!”

Bắc Dực Đồng nhăn mi nhìn Bắc Sinh, cảm thấy chuyện không đơn giản chỉ có vậy, lôi kéo Âm Tế Thiên nói: “Chúng ta trở về phòng nói chuyện!”

Vừa vào phòng, Âm Tế Thiên liền gọn gàng dứt khoát nói: “Người Lăng gia nhất định là tới giết ta, mà Đậu Hoa thôn mới đúng là bên bị liên lụy!”

Bắc Dực Đồng híp mắt lại: “Vì sao ngươi cho là vậy?”

Âm Tế Thiên kể lại chuyện sau khi bị Thôn trưởng đẩy đi rồi đụng trúng năm tên tu sĩ Luyện Hư kỳ: “Bọn họ nghĩ là ta có mang theo một yêu thú cấp tám cho nên mới phái năm tên tu sĩ Luyện Hư kỳ tới đối phó ta!”

Hắn cũng không nói chuyện hắn biết Thuấn Di, mà chỉ nói là Thôn Phách đột ngột xuất hiện cứu mình. Bắc Dực Đồng nghe hắn nhắc tới Thôn Phách, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Ngươi nghĩ gì về chuyện này?”

Mắt Âm Tế Thiên hiện lên tia ngoan độc: “Ta cảm thấy chắc chắn Vạn tổng quản có lén lút cấu kết với Lăng gia!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui