Phật Môn Ác Thê

“Tịch… Tịch Thiên!”

Thôn trưởng khiếp sợ chuyển ánh mắt từ khuôn mặt Âm Tế Thiên sang phía sau hắn.

Lúc này, mái tóc của Âm Tế Thiên không phải rũ xuống sau lưng, mà là giương nanh múa vuốt phiêu phù trên không trung, tựa như quần ma loạn vũ

(), tuy rằng không chút sinh khí, nhưng lại khiến người ta sợ hãi vô cùng.

(Một đám yêu ma đang nhảy múa)

Thôn trưởng trừng lớn mắt, miệng mồm như mắc nghẹn, gấp rút trét thuốc lên miệng vết thương sau đó mặc áo vào, cười nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Âm Tế Thiên nghĩ đến việc Thôn trưởng và Thần sử có quen biết nhau, sắc mặt lạnh thêm vài phần, xoay người đi đến bên chiếc ghế trong đại sảnh, ngồi xuống.

Thôn trưởng vội vàng châm trà rót nước cho Âm Tế Thiên, sau đó quy củ mà ngồi nép một bên, cẩn thận hỏi han: “Ngươi đang tức giận à?”

Âm Tế Thiên liếc gã một cái, thản nhiên hỏi: “Sao ngươi biết?”

Thôn trưởng lặng lẽ liếc mái tóc phía sau lưng hắn, nhịn không được thì thầm: “Ta có muốn không biết cũng không được!”

Gã quan sát biểu tình của Âm Tế Thiên, hình như Âm Tế Thiên không biết tóc mình đang bay hừng hực, lập tức cười xòa: “Lúc trước mỗi lần ngươi đến chỗ ta, vẻ mặt đều cười tươi ôn hòa, hôm nay lại… Ách… Thoạt nhìn có chút lạnh lẽo!”

Hơn nữa, ánh mắt cứ như muốn ăn thịt gã vậy.

Đáy lòng thôn trưởng tràn đầy nghi hoặc, mình đắc tội hắn sao?

Thế nhưng, rõ ràng hôm qua vẫn còn rất vui vẻ mà?

Thế nào chỉ mới một ngày đã trở thành như thế này rồi?

Chẳng lẽ hôm qua đã xảy ra chuyện gì khiến hắn không được vui lòng?

Thôn trưởng cẩn thận hỏi: “Hôm qua ngươi có sao không? Có bị người đuổi giết không?”

Gã không đề cập tới còn đỡ, giờ nhắc lại sự việc hôm qua, không chỉ khiến Âm Tế Thiên nhớ tới mối quan hệ của gã và Thần sử, hơn nữa còn nhắc khéo luôn vụ Thôn Phách.

Chén trà vừa mới cầm trên tay liền bị đặt một cái ‘rầm’ xuống bàn, thôn trưởng hoảng sợ nhảy dựng lên, kém chút chạy ra cửa.

Rất.. rất đáng sợ! Rất đáng sợ!

Đuôi tóc phía sau lưng Âm Tế Thiên đột nhiên tụ thành những mũi tên, đang có xu thế tấn công về phía Thôn trưởng!

Thôn trưởng vội vàng đưa hoa quả tới trước mặt Âm Tế Thiên: “Xin bớt giận, ăn nhiều hoa quả một chút!”

Âm Tế Thiên không nhận lấy, tiếp tục cầm chén trà lên uống, một hơi cạn sạch, sau đó hỏi: “Ngươi có nhìn thấy một nam tử mặc áo đen đeo mặt nạ bạc xuất hiện ở phụ cận hay không?”

Thôn trưởng thấy mái tóc hắn đã trở lại bình thường, thở phào một hơi, sau đó cuống quýt lắc đầu: “Chưa từng thấy qua!”

Âm Tế Thiên kì quái nhìn Thôn trưởng!

Trước kia, khi Thôn trưởng nhìn thấy hắn là vui cười hớn hở, rất vui vẻ.

Nhưng sao hôm nay, từ lúc hắn đến, Thôn trưởng vẫn luôn nơm nớp lo sợ, thoạt nhìn sợ hãi vô cùng.

Chẳng lẽ, trong lòng Thôn trưởng có việc gì che giấu không muốn cho hắn biết?

“Ngươi xác định chưa từng gặp qua hắn?” Âm Tế Thiên hỏi lại một lần, còn kèm thêm câu hăm dọa: “Tốt nhất ngươi không nên gạt ta, ta hận nhất là người khác lừa gạt ta!”

Thôn trưởng thấy đuôi tóc của hắn lại tụ thành lưỡi đao, thiếu chút nữa sợ đến quỳ xuống.

“Ta thật không có gặp qua quỷ tu nào như thế! Nếu ngươi thật sự muốn tìm hắn, ta có thể giúp ngươi hỏi thôn dân ở đây một chút, nói không chừng có thôn dân đã gặp qua người này!”

Âm Tế Thiên thấy Thôn trưởng không phải nói dối, liền đảo mắt quét qua một vòng Đậu Hoa thôn cùng với vài thôn xóm phụ cận, quả thật không có thân ảnh của Thôn Phách.

“Không cần!”

Thôn trưởng thấy mái tóc Âm Tế Thiên một lần nữa trở lại bình thường, nhẹ thở phào, vội dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

Má ơi!

Nếu tóc của hắn mà đánh mình!

Chưa tính sống chết ra sao, nhưng trước mắt là vết thương kia cả đời cũng sẽ không lành được!

Âm Tế Thiên nhìn trán Thôn trưởng đầy mồ hôi, nghi hoặc hỏi: “Ngươi rất nóng sao?”

Theo lý thuyết, tu sĩ sẽ không giống người bình thường, không thể nào đổ mồ hôi được.

Bất quá, Bắc Minh lại khác, thân thể của y là do bệnh nặng, khi không chịu nổi mới có thể toát mồ hôi!

Thôn trưởng nào dám nói thật, đành phải lừa hắn: “Ta không nóng, chỉ là động phải vết thương trên người, nên toát mồ hôi!”

Âm Tế Thiên nhớ đến lúc mình mới tới đây, có nhìn thấy Thôn trưởng đang bôi thuốc.

Thôn trưởng vội lái sang chuyện khác: “Tịch Thiên, hôm nay ngươi đến đây để mua thức ăn cho yêu thú à?”

Sắc mặt Âm Tế Thiên khẽ đổi.

Kỳ thật hắn chỉ muốn tránh mặt Bắc Vũ Hoành, sau đó, chẳng chỗ nào để đi… mới đến Đậu Hoa thôn.

Đương nhiên, kia cũng chỉ là một trong các nguyên nhân!

Thứ hai là muốn thử xem có gặp phải Thôn Phách hay không, còn thứ ba…

Âm Tế Thiên đưa mắt sang Thôn trưởng!

Thôn trưởng thấy Âm Tế Thiên không trả lời câu hỏi của mình ngay, mà lại đưa mắt nhìn gã, liền đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nhanh chóng mở miệng: “Tịch Thiên, ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ không? Nếu có, ngươi cứ việc nói, nếu ta có thể giúp nhất định sẽ giúp!”

Âm Tế Thiên lắc đầu: “Không phải! Ta chỉ có chuyện muốn hỏi ngươi!”

Thôn trưởng vội đáp: “Vậy ngươi hỏi đi! Chỉ cần ta biết, ta nhất định sẽ nói hết, ngôn vô bất tẫn

() nói cho ngươi biết!”

(Nói không cạn lời)

Thôn trưởng thấy mái tóc của Âm Tế Thiên rũ xuống liền cong khóe miệng mỉm cười.

Âm Tế Thiên thâm ý hỏi: “Phải không?”

“Đương nhiên! Ngươi cứ việc hỏi đi!”

Âm Tế Thiên nhướng mày: “Ta hỏi ngươi, ngươi có lừa ta chưa?”

Thôn trưởng không chút nghĩ ngợi đáp: “Chưa hề!”

Âm Tế Thiên hơi nheo nheo mắt, nhìn gã không nói!

Thôn trưởng bị hắn nhìn chằm chằm đến sợ hãi, tựa hồ nhớ đến điều gì, trong lòng chợt lóe, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã biết việc kia?

Không thể nào!

Âm Tế Thiên cầm hoa quả trên bàn, cắn một miếng: “Ngươi chắc chứ?”

Thôn trưởng lập tức vỗ ngực nói rằng: “Ta cam đoan, không có lừa ngươi bất cứ chuyện gì!”

Âm Tế Thiên cắn tiếp, không nói lời nào.

Dù sao chuyện hắn muốn hỏi cũng có liên quan đến Thần sử, nếu tiếp tục tra xuống, đối với mình không hẳn đã là chuyện tốt, có đôi khi biết quá nhiều lại càng bất lợi cho bản thân.

Huống chi Thần sử không phải là người hắn có thể động đến, ít nhất hiện tại hắn không phải là đối thủ của Thần sử!

Âm Tế Thiên đột nhiên mỉm cười: “Được rồi! Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi!”

Hắn đem hạt ném ra ngoài cửa sổ, nửa thật nửa giả nói: “Chúng ta vẫn là đi xem thức ăn cho yêu thú đi! Hôm qua ta không có đem đồ ăn về, hôm nay tổng quản liền chạy tới tìm ta trách cứ!”

Thôn trưởng cười nói: “Thì ra tâm tình Tịch Thiên không tốt là do tổng quản trách cứ!”

Gã còn cho rằng chính mình chọc giận Tịch Thiên chứ!

Âm Tế Thiên bĩu môi: “Cũng không hẳn, bọn họ nói với ta một đống từ khó nghe, cho dù là ai cũng không thể chịu đựng được!”

“Vậy được rồi! Ngươi ở đây chờ ta một lát, ta sẽ lập tức mang số thức ăn mà ngươi cần tới ngay!”

Âm Tế Thiên phất phất tay: “Không cần! Ta với ngươi cùng đi!”

Thôn trưởng nhìn mái tóc của hắn vẫn còn đang bay bay, vội vàng nói: “Không! Không! Không! Ngươi là khách, sao có thể để ngươi đến nơi không sạch sẽ như vậy, cứ để ta mang đến đây thì hơn!”

Gã rất sợ Âm Tế Thiên vừa ra ngoài sẽ dọa chạy sạch hết thôn dân.

Âm Tế Thiên không tiếp tục tranh luận với Thôn trưởng, trực tiếp mở cửa phòng đi ra.

Ngay khi nhìn thấy hai tên hộ vệ đứng ở cửa, nháy mắt mái tóc của hắn liền rũ xuống, trở lại bình thường!

Thôn trưởng thở phào một hơi, nếu sớm biết khi Âm Tế Thiên nhìn thấy người khác mái tóc liền rũ xuống, vậy thì cho dù liều chết gã cũng kéo Âm Tế Thiên ra ngoài!

Thôn trưởng lấy lại *** thần, cười niềm nở dẫn Âm Tế Thiên đi ra sân.

Âm Tế Thiên nhìn thôn dân tới tới lui lui, tò mò hỏi: “Hôm qua, sao người dân trong thôn có thể trốn thoát được sự đuổi giết của đám người áo đen kia?”

Hắn thấy tu vi của thôn dân trong Đậu Hoa thôn cũng không cao lắm, đại bộ phận đều là Trúc Cơ kỳ, sao lại có thể tránh thoát sự đuổi giết của tu sĩ Kim đan kỳ và tu sĩ Nguyên anh kỳ nhỉ?

Còn có, cảnh giới của bọn họ thấp như vậy, đâu có giống người phạm phải tội ác tày trời?

Thôn trưởng cười nói: “Là do ta có bố trí một trận pháp ở trong rừng, chỉ có người trong Đậu Hoa thôn mới có thể đi vào, cho nên tránh thoát được sự đuổi giết của những người kia! Việc hôm qua cũng thật xấu hổ, liên lụy tới ngươi! May mắn ngươi không sao, không thì ta chẳng biết ăn nói thế nào với Bắc gia!”

Âm Tế Thiên cười lạnh: “Lời này ngươi nói sai rồi! Muốn tính liên lụy, phải nói là ta làm liên lụy các ngươi mới đúng! Bọn họ là tới đuổi giết ta, chứ không phải các ngươi!”

Thôn trưởng kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”

“Sau khi ngươi quăng ta vào rừng ta liền đụng phải năm tên tu sĩ Luyện Hư kỳ, trong đó có một người chính miệng nói cho ta biết, bọn họ được phái tới để giết ta! Lại nói, nếu bọn họ thực sự muốn giết người trong Đậu Hoa thôn, hôm nay các ngươi còn có thể bình yên vô sự thế này sao?”

Thôn trưởng lo lắng: “Nếu như là tới giết ngươi, vậy về sau ngươi nên cẩn thận hơn!”

“Tạm thời bọn họ sẽ không đến tìm ta gây phiên toái đâu!”

Âm Tế Thiên nghiêng đầu, nhìn thôn trưởng, thâm ý nói: “Về phần ban nãy ta tới tìm ngươi bằng cách nào, ngươi không nhìn thấy, đúng không?!”

Thôn trưởng sửng sốt, nhìn mái tóc của hắn lại bắt đầu rục rịch, liền gấp gáp trả lời: “Ta có nhìn thấy cái gì sao? Xin lỗi! Trí nhớ ta không tốt lắm, nghĩ không ra ah!”

Âm Tế Thiên nghe thế, vừa lòng mà mỉm cười!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui