Bắc Thận thấy họ có việc muốn nói liền nhanh chóng dẫn đám hạ nhân rời khỏi phòng khách. Bắc Vũ Phong nhìn thái độ đùa cợt của Âm Tế Thiên, nhất thời giận dữ đùng đùng, nhưng nghĩ đến việc mình còn cầu cạnh hắn cho nên không thể làm gì khác hơn là nén giận nói: “Tịch Thiên, thúc thúc chỉ muốn biết, chuyện khế ước thú của các trưởng lão trốn ra khỏi túi thú, sau đó tự động chặt đứt liên hệ *** thần với chúng ta, nó có liên quan gì đến ngươi không?”
Ấy chà! Tự xưng thúc thúc với hắn kìa! Muốn đánh con bài tình thân hay sao?
Âm Tế Thiên mặt không đổi sắc cầm điểm tâm trên bàn lên ăn, như có như không hỏi: “Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao?”
Bắc Vũ Phong nghe thấy câu trả lời như không trả lời của hắn liền hít thở sâu, ở trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại: ‘Phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh!’
Bắc Vũ Phong mỉm cười: “Nếu quả thật có liên quan đến Tịch Thiên, vậy ngươi nói cho tiểu thúc nghe xem, làm sao để có thể khế ước lại với yêu thú?”
Âm Tế Thiên dừng động tác trên tay, buồn cười nói: “Phong trưởng lão, có phải ngươi tìm nhầm người rồi không? Muốn khế ước yêu thú thì phải tìm Ngự thú sư chứ? Tìm ai giống như Ngục Tuyền lão tổ ấy, hắn nhất định có thể giúp ngài! Ta chỉ là người ngay cả làm lô đỉnh cũng không xứng, sao mà biết được chuyện khế ước yêu thú cơ chứ?”
Bắc Vũ Phong thấy hắn vẫn lôi cái câu ‘người ngay cả làm lô đỉnh cũng không xứng’ ra xỉa xói mãi, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Hôm đó ta nói ngươi ngay cả đến làm lô đỉnh cũng không xứng, đúng là ta sai. Thế nhưng ta cũng vì suy nghĩ cho Minh nhi nên mới thốt ra những lời tổn thương ngươi. Hơn nữa, sự tình cũng đã qua vài tháng, có phải ngươi nên hết giận rồi hay không?!”
Âm Tế Thiên thấy hắn chủ động nhắc đến chuyện hôm đó, khóe miệng cười nhạt: “Hết giận? Lúc một người bất hạnh nhất, xung quanh chẳng những không có một ai vươn tay giúp đỡ, mà còn thi nhau đạp lên lưng mình. Nếu là ngài, ngài sẽ cảm thấy như thế nào? Chỉ ngắn ngủi vài ba tháng liền hết giận?”
Bắc Vũ Phong cau mày không nói.
Trong mắt Âm Tế Thiên hiện lên vẻ giễu cợt: “Thế nào? Đáp không được?”
Hắn thấy Bắc Vũ Phong không lên tiếng, bèn cười khẽ: “Kỳ thực, ta đã hết giận từ lâu rồi! Dù sao thì ngươi cũng là thúc thúc của Bắc Minh! Ta không keo kiệt đến mức vì một câu “ngay cả đến làm lô đỉnh cũng không xứng” của ngài mà canh cánh trong lòng.”
Ánh mắt Bắc Vũ Phong sáng ngời.
“Thế nhưng…” Lời Âm Tế Thiên đột nhiên chuyển, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bắc Vũ Phong, sau đó, lớn tiếng hỏi: “Người khác nói đạo lữ của cháu ngươi là nam sủng, lúc ấy người thúc thúc như ngài đã làm gì? Có cần ta đem chuyện hôm qua kể lại một lần hay không?”
Sắc mặt Bắc Vũ Phong tái nhợt. Lúc ấy, hắn đang chê cười nhìn Âm Tế Thiên, còn thầm nghĩ nếu Âm Tế Thiên bị đuổi ra khỏi Bắc gia, xem ra vừa hợp ý hắn.
Âm Tế Thiên giễu cợt nói: “Vậy mà còn dám tự xưng là thúc thúc trước mặt ta!”
Bắc Vũ Phong không nói lời nào, gian phòng bỗng trở nên im ắng.
Âm Tế Thiên cười nhạt ngạo nghễ liếc mắt nhìn Bắc Vũ Phong, cầm chén trà, uống một hớp: “Phong trưởng lão, sao không nói nữa? Chẳng phải ngài đến để hỏi chuyện về khế ước thú sao?”
Bắc Vũ Phong sửng sốt: “Ngươi sẽ nói cho ta biết?”
Âm Tế Thiên khóe miệng cong lên: “Sao lại không?”
Trong mắt Bắc Vũ Phong hiện lên vẻ kích động: “Vậy làm sao để khế ước lại với yêu thú?”
Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày: “Ta nhớ kĩ hôm qua cũng đã nói rồi, các ngươi cứ ba quỳ chín lạy với yêu thú ngay trước mặt mấy vạn người là được.”
Sắc mặt Bắc Vũ Phong tối sầm, cả giận nói: “Không thể nào!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Cái gì không thể? Là các ngài không thể quỳ xuống trước mặt đám yêu thú, hay là cho dù các ngài có quỳ thì bọn nó cũng không thể lại khế ước với các ngài? Hay là ngài cho rằng lời ta nói sẽ không thể thành sự thật?”
Bắc Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi nói rằng: “Không thể quỳ trước yêu thú, huống hồ trước mặt nhiều người như thế, lại càng không thể!”
“Thì ra Phong trưởng lão không thể quỳ xuống trước yêu thú! Không sao, còn có lựa chọn thứ hai!”
Bắc Vũ Phong vội vàng hỏi: “Là gì?”
Âm Tế Thiên khóe miệng cong cong: “Lựa chọn thứ hai này là ngài quỳ xuống trước mặt ta, ba quỳ chín lạy trước mặt tất cả mọi người của Minh Thăng viện!”
Bắc Vũ Phong biến sắc, cả giận nói: “Tịch Thiên! Ngươi đừng quá đáng!”
Âm Tế Thiên cười lạnh: “Ta quá đáng? Nếu ngài chịu quỳ trước ta liền có thể dễ dàng khế ước lại được với yêu thú, như thế hời cho ngài quá rồi còn gì!”
Bắc Vũ Phong cười nhạt: “Chỉ bằng ngươi?”
Vừa nói xong, yêu thú của hắn khẽ động, ngay sau đó, một cái bóng màu đỏ từ túi thú xông ra, hóa thành một con hồ ly tám đuôi rực lửa, đứng ở bên cạnh Âm Tế Thiên.
“Hỏa Hồ!” Bắc Vũ Phong kinh ngạc nhìn nó.
Hỏa Hồ là yêu thú cấp chín, là khế ước thú của hắn, cũng là khế ước thú lợi hại nhất trong đám. Hơn nữa, nó đã theo hắn được mấy trăm năm rồi, tình cảm hết sức thân thiết. Hiện giờ đã không thể nào khế ước lại với nó được nữa, chẳng lẽ nó định rời bỏ mình hay sao? Hỏa Hồ cư nhiên không đứng bên cạnh hắn, mà lại chạy sang đứng bên cạnh Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa lông mao trên đầu Hỏa Hồ: “Theo một chủ nhân như vậy có cảm thấy thiệt thòi không?”
Bắc Vũ Phong khiếp sợ nhìn Âm Tế Thiên xoa đầu Hỏa Hồ. Trước kia, nếu hắn muốn xoa đầu hoặc đuôi của Hỏa Hồ thì nhất định phải được nó đồng ý, bằng không sẽ bị linh hỏa trên người nó hung bỏng tay. Thế nhưng, Âm Tế Thiên chẳng những không bị linh hỏa làm bỏng mà còn khiến con Hỏa Hồ tràn đầy ngạo khí chỉ trong phút chốc trở nên ngoan ngoãn, ngồi yên bên cạnh cứ như vật nuôi trong nhà. Hỏa Hồ như thế hắn chưa từng thấy qua.
Hỏa Hồ liếc liếc Bắc Vũ Phong rồi lại quay sang nhìn Âm Tế Thiên cung kính nói rằng: “Bình thường hắn nói chuyện tuy có chút khắc nghiệt, thế nhưng tâm địa không xấu! Xin ngài đừng trách hắn!”
Lúc này, Bắc Vũ Phong vừa mừng vừa sợ. Mừng chính là Hỏa Hồ từ trước đến nay không thích nói chuyện, lại chịu mở miệng nói giúp cho mình. Còn sợ là sợ thái độ của Hỏa Hồ dành cho Âm Tế Thiên, cung kính đến thế, cứ như đối với chủ nhân vậy.
Âm Tế Thiên cười lạnh một tiếng: “Nghĩ không ra nha, nó không còn là yêu thú của ngài, vậy mà lại bênh vực cho ngài. Có thể thấy được, bình thường ngài đối xử với nó cũng không tệ!”
“Đương nhiên! Nó chính là bằng hữu của ta!” Bắc Vũ Phong nhìn Hỏa Hồ có chút tự hào. Nhưng vừa nói xong, liền thấy Hỏa Hồ nhìn hắn với ánh mắt ý bảo không được đắc tội Âm Tế Thiên. Bắc Vũ Phong âm thần giật mình, ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Âm Tế Thiên: “Đừng nói ngươi là ngự thú sư cấp chín đó nha?”
Thế nhưng cũng không giống lắm!
Cho tới bây giờ, Bắc Vũ Phong chưa từng thấy Ngự thú sư nào có thể khiến khế ước thú của người khác ngoan ngoãn đứng cạnh mình, cho dù là đã dùng lực tương tác ma hợp qua, cũng không thể nhu thuận đến như vậy. Cứ coi như Âm Tế Thiên là ngự thú sư cấp chín thì cũng không thể nào làm được. Tuy nhiên, không phải Ngự thú sư thì lại càng không làm được. Mà nếu không phải ngự thú sư, vậy thì là cái gì?
Đúng lúc này, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hai người quay đầu nhìn ra, trông thấy một đệ tử của viện Hoành trưởng lão chạy vào: “Thiếu phu nhân, Hoành trưởng lão muốn ngài đến đại sảnh một chuyến!”
Âm Tế Thiên nhìn thấy dáng dấp lo lắng của gã, hình như có chuyện gì đó xảy ra, hỏi: “Tại sao Hoành trưởng lão muốn gặp ta?”
Tên đệ tử kia vội vàng nói: “Đệ tử của Ngục Tuyền – Ôn Ngọc cùng với sáu vị đều là Ngự thú sư cấp chín đến tìm ngài tính sổ!”
Âm Tế Thiên nhướng mày. Không phải Bắc Dực Đồng nói là Ngục Tuyền lão tổ bị thương khá nặng, phải khoảng năm sáu ngày sau mới tỉnh lại hay sao? Cớ gì mới qua một hôm Ôn Ngọc đã tìm tới cửa rồi?
“Ta biết rồi! Ngươi đi trước đi, một chút nữa ta sẽ đến!”
Đệ tử kia vừa đi, Bắc Vũ Phong lập tức hừ lạnh ra tiếng: “Ngoại trừ việc tranh Đồng tâm chú phù lục với Ngục Tuyền lão tổ, ngươi còn gây thêm chuyện gì nữa hả?”
Âm Tế Thiên giễu cợt nhìn: “Sao ngươi biết là ta gây thêm chuyện?”
“Nếu ngươi không làm gì thì sao người ta tìm tới cửa!”
Âm Tế Thiên không đáp, vỗ vỗ đầu Hỏa Hồ, lập tức Hỏa Hồ biến thành một cái bóng đỏ bay trở lại túi thú của Bắc Vũ Phong.
Bắc Vũ Phong thấy thế, không khỏi hỏi một câu: “Rốt cuộc ngươi có phải là Ngự thú sư cấp chín không?”
Âm Tế Thiên nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Nếu ta không phải Ngự thú sư cấp chín, có phải ngài sẽ lại đứng về phe Ngục Tuyền lão tổ, công kích ta? Đã thế, ta cho ngài biết, ta không phải!”
Bắc Vũ Phong nhất thời nghẹn lời. Âm Tế Thiên mặc kệ hắn, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này, Âm Tế Thiên đang tập trung suy nghĩ xem nên đối phó với sáu tên Ngự thú sư cấp chín kia như thế nào.
Âm Tế Thiên đi tới phòng khách của viện Hoành trưởng lão, liền thấy sáu tên Ngự thú sư cấp chín kia đang ngồi trên ghế trên, một trong số đó hắn đã gặp ở Biên thành, hình như gọi là Niếp Đĩnh. Đứng ở hai bên phòng đều là các trưởng lão của Bắc gia, trong đó có Bắc Tiềm và hai mươi vị trưởng lão khác. Bắc Tiềm vừa thấy Âm Tế Thiên đi đến, lập tức cười nhạt. Bắc Dực Đồng đứng ở bên cạnh Bắc Vũ Hoành, vừa thấy Âm Tế Thiên liền chạy tới, nắm lấy tay hắn. Hành động này lập tức thu hút sự chú ý của sáu vị Ngự thú sư cấp chín kia, mấy chén trà cầm trên tay cũng đồng loạt thả xuống bàn.
Niếp Đĩnh híp mắt, mở miệng nói: “Đây không phải là Tịch Thiên – đệ tử của Hư Không trưởng lão sao?”