Phật Môn Ác Thê

“Thế nhưng…” Âm Tế Thiên đột nhiên ngập ngừng làm Niếp Đĩnh không khỏi nhăn mày lại: “Minh thiếu phu nhân, ngài có việc gì thì cứ nói thẳng!”

Âm Tế Thiên cười: “Thế nhưng, ta không muốn người khác nói ta chỉ nhìn tiền bối là Ngự thú sư cấp chín liền bái tiền bối làm sư phụ.”

Niếp Đĩnh biết có những người cực kỳ để tâm đến cái nhìn của người khác, đành ậm ừ một tiếng: “Vậy ngài nói xem, phải làm thế nào mới không để người khác nghĩ như vậy?”

Âm Tế Thiên giả bộ suy tư trong chốc lát, rồi nói: “Nếu tiền bối có thể cho ta kiến thức thực lực của ngài một chút, vãn bối sẽ lập tức bái ngài làm sư phụ!”

Niếp Đĩnh vừa nghe, liền cười lớn: “Cái này không khó, ngài muốn ta phải làm sao để ngài kiến thức thực lực của ta đây?”

Âm Tế Thiên lại giả vờ nghĩ ngợi hồi lâu, mới mở miệng nói: “Như vậy đi! Tiền bối hãy giúp Tiềm trưởng lão khế ước một con yêu thú cấp chín. Nếu thành công, ta sẽ bái tiền bối làm sư phụ ngay!”

Bắc Vũ Hoành và Bắc Dực Đồng đồng thời nhíu mày.

Còn Bắc Vũ Phong đối với chuyện Âm Tế Thiên muốn Niếp Đĩnh khế ước yêu thú cho Bắc Tiềm lại rất bất mãn, không khỏi hừ ra tiếng.

Đám trưởng lão thì ai cũng đầy mặt kinh ngạc. Bọn họ nhớ, rõ ràng hôm qua Bắc Tiền cố tình hạ nhục Âm Tế Thiên, vậy mà hôm nay Âm Tế Thiên lại hào phóng nhờ người khác giúp Bắc Tiềm khế ước yêu thú.

Về phần Bắc Tiềm, gã vừa vui vừa kinh ngạc nhìn Âm Tế Thiên, hôm qua hắn bị gã hạ nhục như vậy mà vẫn muốn Ngự thú sư giúp gã khế ước yêu thú sao?

Chẳng nhẽ đây chính là lòng từ bi khoan dung của đám hòa thượng à?

Thế nhưng Niếp Đĩnh thì chần chừ. Hắn vốn nghĩ sẽ khá tốn thời gian để Âm Tế Thiên gật đầu đồng ý. Nhưng không ngờ chuyện lại thuận lợi như vầy.

Âm Tế Thiên vội hỏi: “Tiền bối, ngài không đồng ý sao?”

Trong lòng Bắc Tiềm cũng cuống cả lên. Niếp Đĩnh lấy lại *** thần, cười nói: “Muốn ta khế ước giùm yêu thú cấp chín thì không có vấn đề gì, chỉ là…” Nói xong lại nhìn về phía Bắc Tiềm: “Chỉ là không biết Tiềm trưởng lão có yêu thú cấp chín hay không thôi!”

Bắc Tiềm vừa nghe thấy Niếp Đĩnh đồng ý giúp mình khế ước yêu thú, liền quăng nỗi nghi ngờ trong lòng lên chín tầng mây, vội vã đáp: “Có! Có! Có!”

Bắc Tiềm gấp rút thả con yêu thú cấp chín đã từng khế ước ra, sau đó thừa dịp yêu thú xông tới, cấp tốc dùng ***g thú nhốt nó lại.

Niếp Đĩnh nhìn cái ***g, mỉm cười nói: “Đã có yêu thú cấp chín, vậy ta cũng đành thể hiện một chút tài mọn!”

Ôn Ngọc thấy Niếp Đĩnh đến gần con yêu thú kia, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không tốt. Lúc lão tổ gặp chuyện không may, cũng có liên quan đến yêu thú cấp chín, đừng nói Nhiếp sư huynh sẽ lại… Ôn Ngọc nghĩ tới đây liền vội lắc đầu, thầm nhủ làm gì có nhiều yêu thú nhảy vọt lên cấp mười như thế cơ chứ!

Âm Tế Thiên mỉm cười nhìn Niếp Đĩnh chuyên tâm ma hợp yêu thú, sau đó đưa mắt sang Bắc Tiềm đang tràn đầy vui sướng, chỉ chực chờ lấy lòng đám Ngự thú sư cấp chín kia, Âm Tế Thiên không khỏi hừ lạnh một tiếng: ‘Bắc Tiềm ngươi cứ cười đi! Một lát nữa là đến lúc ngươi khóc rồi!’

Lúc này, Bắc Dực Đồng thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt cả trên người Niếp Đĩnh, một lần nữa nắm chặt lấy tay Âm Tế Thiên, sử dụng thuật truyền âm mật, bá đạo nói: “Mặc kệ hắn có khế ước thành công hay không, ngươi cũng không được rời khỏi ta!”

Nghe thế, đáy mắt Âm Tế Thiên không khỏi đong đầy ý cười, ngó thấy mọi người mãi mê quan sát Niếp Đĩnh, liền vụt cúi người xuống hôn một cái chụt vào má Bắc Dực Đồng rồi nhanh chóng đứng thẳng lại.

Sau đó viết lên lòng bàn tay Bắc Dực Đồng: “Không đâu!”

Khuôn mặt cứng ngắc của Bắc Dực Đồng lập tức dịu đi. Thời gian Nhiếp đĩnh dùng lực tương tác để ma hợp với yêu thú khá dài, cũng rất cẩn thận. Phải qua đến hơn nửa canh giờ thì con thú mới trở nên hiền lành ngoan ngoãn. Niếp Đĩnh không để Bắc Tiềm khế ước với yêu thú ngay mà bảo gã đợi một lúc, tới khi chắc chắn rằng không còn chút nguy hiểm nào, con yêu thú sẽ không đột nhiên công kích người, thì mới chậm rãi thả hai tay ra.

Niếp Đĩnh thấy Âm Tế Thiên đang chăm chú nhìn con yêu thú đã bị mình thuần hóa, cũng không suy nghĩ gì nhiều mà nói với Bắc Tiềm: “Tiềm trưởng lão, ngươi có thể khế ước nó rồi!”

Bắc Tiềm vừa nghe liền vui vẻ tiến lên: “Trước đa tạ Niếp đạo hữu!”

Niếp Đĩnh vẫn ôn hòa như cũ: “Tiềm trưởng lão không cần khách khí!”

Âm Tế Thiên nhìn vẻ mặt vui sướng của Bắc Tiềm, khóe miệng nhếch lên. Bắc Tiềm kích động đưa tay ra, ngay lúc còn cách yêu thú khoảng 3 tấc thì tựa như nhớ ra chuyện gì, gã đột nhiên khựng người lại.

Mẹ nó!

Gã bị lừa rồi!

Nếu gã khế ước yêu thú thành công, vậy chẳng phải thành toàn cho Âm Tế Thiên, để hắn bái Niếp Đĩnh làm sư phụ hay sao? Mà gã thì lại không thể không khế ước với con yêu thú này, bằng không nhất định sẽ đắc tội với Niếp Đĩnh và đám Ngự thú sư cấp chín kia.

Hiện tại đã lỡ đâm lao thì phải theo lao! Vừa nãy gã chỉ nghĩ đến chuyện Niếp Đĩnh giúp mình khế ước yêu thú mà quên khuấy mất việc bái sư của Tịch Thiên. Bây giờ nên làm thế nào cho phải?

Bắc Dực Đồng thấy Bắc Tiềm dừng động tác khá lâu, nhóc cũng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, rồi bỗng dưng sáng tỏ. Nhóc siết tay Âm Tế Thiên một chút, ý bảo người kia cúi người xuống. Âm Tế Thiên thấy thế, hơi cúi người nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Bắc Dực Đồng kề sát miệng vào tai hắn thì thầm: “Ngươi thật xấu!”

Âm Tế Thiên bật cười. Chuyện sau đó sẽ còn tệ hơn nữa kìa!

Niếp Đĩnh kỳ quái nhìn Bắc Tiềm đang bất động, quan tâm hỏi: “Tiềm trưởng lão, làm sao vậy?”

Bắc Tiềm xấu hổ cười cười: “Không có gì! Chỉ là đã lâu không khế ước với yêu thú cấp chín nào cho nên hơi kích động!”

Bắc Vũ Hoành đã cộng sự với Bắc Tiềm nhiều năm, chẳng lẽ lại không hiểu gã đang nghĩ gì, miệng không khỏi tràn ra tiếng cười khan. Niếp Đĩnh nhướng mày: “Vậy ngài có muốn kích động thêm chút nữa hay không?”

Bắc Tiềm vội nói: “Không cần! Không cần!”

Hiện giờ để Tịch Thiên bái Niếp Đĩnh là sư phụ, cũng khá giả hơn so với việc trước mặt nhiều người như vậy đắc tội với Niếp Đĩnh, bằng không về sau nhất định sẽ không thể tiếp tục khế ước với yêu thú cấp chín nữa. Thêm vào đó, cứ cho là Tịch Thiên trở thành đồ đệ của Niếp Đĩnh, thì Niếp Đĩnh cùng sẽ không dễ gì nghe lời Tịch Thiên mà trở mặt với gã. Xem như Tịch Thiên có thêm một nơi để dựa dẫm vậy thôi.

Bắc Tiềm đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cắn răng, nghiêm túc đặt hai tay lên hai bên đầu con yêu thú, sau đó truyền lực *** thần vào bên trong. Thế nhưng ngay lúc lực *** thần của gã chạy đến giữa trán con yêu thú thì lập tức bị một lực lượng kỳ quái chắn lại, làm như thế nào cũng không thể liên kết *** thần với con yêu thú được. Bắc Tiềm nghi hoặc nhíu mày. Trước kia, khi gã khế ước yêu thú, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này, vì sao bây giờ lại như thế?

Niếp Đĩnh thấy Bắc Tiềm đầy mặt nghi hoặc, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Bắc Vũ Phong nhìn Bắc Tiềm một cái liền biết gã cũng rơi vào tình huống giống mình rồi, bị một lực lượng vô hình ngăn ở bên ngoài, không thể cùng yêu thú tiến hành khế ước. Bắc Tiềm không trả lời, đầu tiên thu hồi lực *** thần lại, sau đó một lần nữa sử dụng lực *** thần tiến vào. Thế nhưng, kết quả vẫn như nhau, làm sao cũng không đi vào trong cơ thể yêu thú được.

Gã kinh nghi: “Chuyện này là sao?” Mọi người nghi hoặc nhìn gã. Bắc Tiềm vội vàng thu hồi lực *** thần của mình, nghi ngờ nói: “Ta không thể khế ước yêu thú!”

Niếp Đĩnh không tin lời gã: “Làm sao có thể?”

Các Ngự thú sư cũng không tin lời gã, rõ ràng yêu thú cấp chín đã bị Niếp Đĩnh thuần hóa xong, không có khả năng không thể khế ước.

“Nhưng…” Trong lòng Bắc Tiềm cũng rất bối rối, nhưng lại không thể giải thích tình huống này được.

Ngược lại, Bắc Vũ Phong cảm thấy có chút hả hê, bây giờ không chỉ mỗi mình mình, ngay cả Bắc Tiềm cũng không thể khế ước yêu thú. Hắn nhìn về phía Âm Tế Thiên, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp. Nếu như Tịch Thiên thật sự là Ngự thú sư cấp chín, sẽ không có khả năng chỉ với một câu nói lại khiến yêu thú chặt đứt liên hệ *** thần với bọn họ, còn bắt bọn họ phải ba quỳ chín lại với yêu thú trước mặt mấy vạn người mới có thể tiếp tục khế ước.

Bắc Vũ Hoành nhướng mày! Xem ra, lời hôm qua Tịch Thiên nói đã ứng nghiệm. Bắc Vũ Hoành liếc sang Bắc Vũ Phong, thấy ánh mắt Bắc Vũ Phong đang nhìn Âm Tế Thiên đầy phức tạp. Hẳn là, Bắc Vũ Phong đột nhiên đứng về phía Tịch Thiên, chỉ sợ cũng bị giáo huấn như Bắc Tiềm rồi đây.

Khóe miệng Bắc Vũ Hoành nhếch lên, ‘cao nhân’ quả nhiên chọn người không giống bình thường!

Sắc mặt Niếp Đĩnh trầm xuống: “Tiềm trưởng lão, không phải ngài cố ý không khế ước đó chứ?”

Bắc Tiềm vội vàng đáp: “Niếp Đĩnh đạo hữu, không phải như ngươi nghĩ, ngươi nói xem, ta có lý do gì mà bỏ lỡ không khế ước một con yêu thú cấp chín chứ?”

Niếp Đĩnh nghe xong, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều. Quả thực là như vậy, yêu thú đã ma hợp ở ngay trước mắt, Bắc Tiềm không có lý do gì mà không khế ước nó.

Âm Tế Thiên đột nhiên nói: “Đã như vậy, xin Tiềm trưởng lão mau chóng khế ước yêu thú đi, để ta còn bái tiền bối đây làm sư phụ, nếu như không khế ước được, sẽ dễ nảy sinh hiểu lầm là tiền bối không có năng lực thuần hóa được yêu thú cấp chín!”

Sắc mặt Niếp Đĩnh lại lần nữa tối sầm. Bắc Tiềm giận dữ trừng Âm Tế Thiên. Gã nhanh tay truyền lực *** thần vào cơ thể yêu thú. Âm Tế Thiên nhìn Bắc Tiềm loay hoay không thể khế ước, đáy mắt đầy mỉa mai.

Chỉ cần Bắc Tiềm không khế ước yêu thú được, Niếp Đĩnh sẽ không thể thu hắn làm đồ đệ, vậy hắn không cần mở miệng từ chối bái sư. Thêm vào đó, nếu Niếp Đĩnh không thu được đồ đệ, lỗi hoàn toàn do Bắc Tiềm rồi. Không chỉ thế, Niếp Đĩnh còn cho rằng Bắc Tiềm là đang cố ý bôi nhọ danh tiếng của mình, sau này mặc cho Bắc Tiềm có lấy lòng các Ngự thú sư cấp chín khác như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không có ai muốn thuần phục yêu thú cho gã.

Hắn dùng một chiêu này, quả thực nhất tiễn song điêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui